Trong lòng Carline lạnh buốt, thầm mắng mình sơ ý. Khi hắn tuyệt vọng nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị gọi người trước mặt thì người phụ nữ đó lại khép miệng lại giống như vừa rồi chỉ ngáp một cái, sau đó nàng mỉm cười kỳ lạ nhìn Carline.
Rõ ràng cảm thấy bị trêu chọc, Carline chán nản quay đầu nhìn về phía sau. Mặc một bộ váy áo màu trắng, mắt Cado sáng như sao, trên gương mặt sớm đã không còn ánh sáng chói mắt như trước. Thanh đoản kiếm trong tay nàng bình tĩnh chạm vào bên cổ Carline khiến hắn không dám di động mảy may.
"Ta nhận ra ngươi, ngươi... tới giết ta sao?" Giọng Cado lành lạnh, âm cuối hơi run rẩy.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Karen trên giường khẽ gọi một tiếng, "Tiểu thư!"
Qua sắc mặt Cado, Carline cũng phát hiện ra một tâm tình khác thường. Điều này làm cho cảm giác căng thẳng của hắn lập tức hơi buông lỏng. Hắn biết, kết luận do hắn và lão gia chủ đưa ra là chính xác, đã không cần tốn công xác nhận nữa làm gì. Hắn hơi do dự rồi quỳ xuống trước mặt Cado, gọi một tiếng, "Tiểu thư!"
"Keng!"
Nghe thấy cách xưng hô rất nhiều ngày nay mình vẫn khát vọng nhưng cũng lại sợ hãi này, tay Cado run rẩy không cầm được kiếm nữa, nước mắt tràn đầy viền mắt. Nàng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không để mình bật khóc thành tiếng, chỉ có điều nước mắt vẫn chảy dài trên mặt.
Karen trên giường hình như không chịu nổi khi phải chứng kiến cảnh tượng xót xa này, nàng lại chui người vào trong chăn.
Nhìn người phụ nữ từng tung hoành sa trường với tư thế hiên ngang này, đầu tiên Carline cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu, và ngay sau đó là... động lòng.
"Nói với Cado, bất kể trước kia đã xảy ra chuyện gì đều không quan trọng. Chỉ cần nó bước qua miệng núi Billious, nó sẽ chính là cháu nội của ta, công tước Shan, là người thừa kế duy nhất của gia tộc Talbot. Tiểu thư, đây là nguyên lời đại nhân Shan". Carline vội thuật lại lời công tước Shan dặn trước khi đi.
Cado đưa tay lau khô vệt nước mắt trên mặt, nói, "Ta đi theo ngươi!" Giọng nói quyết đoán không hề do dự.
Carline mừng rỡ, vội đứng dậy nói, "Bên ngoài có mấy chục người của chúng ta, ra khỏi kinh đô không khó, khó nhất vẫn là quan ải pháo đài miệng núi Billious".
Chẳng lẽ Cado còn không rõ đường về nhà có muôn vàn khó khăn? Cô nói với Carline, "Ngươi ra ngoài trước chờ ta".
"Ta tên là Carline!" Nói xong Carline nhảy qua cửa sổ đi mất.
Lúc này Karen mới từ trên giường chạy tới giữ lấy Cado, lắc lắc tay Cado cầu khẩn, "Tiểu thư, mang ta đi cùng!"
"Nếu như... ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi thì cứ đi theo ta!" Nói xong để mặc Karen đang vui mừng, Cado quay về phòng thay váy áo.
Ánh sáng ban mai đã im lặng xuất hiện phía chân trời xa xa. Ánh sao trên đỉnh Bí Tinh chi tháp chìm vào hư vô. Cado chạy tới bên cạnh tường viện trong sương sớm, quay đầu nhìn về phía góc đông bắc phủ kỵ sĩ xa xa. Chỗ đó có một tòa nhà vuông vức, cũng là phòng ngủ và phòng sách của kỵ sĩ thứ tư Ursa. Giờ khắc này, tòa nhà, hay là người ở trong nhà, trở nên cực kì cô đơn, vắng lặng và thê lương trong mắt Cado.
Điều này làm cho nàng nhớ lại, bố nuôi Ursa đã dạy nàng cưỡi ngựa, dạy nàng bắn cung, dạy nàng tu luyện đấu khí, thậm chí... ngay cả câu nói đầu tiên cũng là do ông dạy. Nàng nhớ lại, mỗi một lần từ chiến trường trở về, việc thứ nhất ông làm chính là đến thăm nàng, bế nàng lên, cọ cái cằm lởm chởm râu của ông vào má nàng khiến nàng cười khanh khách. Sau đó hai cha con vui đùa với nhau. Đến khi nàng lớn hơn một chút, mỗi một lần đấu khí được nâng cao đều không rời được sự quan tâm và động viên của ông.
Chỉ đến lúc chia ly mới biết trong lòng lưu luyến.
Hai mắt đẫm lệ, thoáng chốc Cado đã đến ngoài cửa phòng Ursa. Chẳng lẽ vì huyết thống, mình sẽ thật sự có thể vứt bỏ thứ còn quý giá hơn xa huyết thống là tình thân này sao?
Cado không biết. Nàng không biết vì sao trước khi đi mình còn phải đi đến bên ngoài phòng phụ thân.
Mình chỉ muốn nhìn ông ấy thêm một lần, một lần cuối cùng. Cado nghĩ như thế.
Cado đưa tay về cánh cửa phòng trước mặt. Tay nàng còn chưa chạm vào cửa thì cửa đã tự động mở vào bên trong. Người đứng sau cửa là Ursa râu ria xồm xàm, ánh mắt ngẩn ngơ say xỉn.
"Bố!" Cado đau thương lên tiếng, chuẩn bị quỳ xuống đất.
Nhưng cô lại bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại, "Con đã quyết định phải đi rồi à?" Giọng nói của Ursa rất bình tĩnh.
Cado lắc đầu, giờ khắc này nàng ngỡ ngàng không biết nên làm thế nào.
"Ta biết", Ursa cười đắng chát, trong mắt toàn là bi thương, "Đúng là con gái lớn không ở lại trong nhà!"
Ursa rút bội kiếm Cado đeo bên hông ra, Cado đứng thẳng người lên nhắm hai mắt lại. Ursa vung bội kiếm trong tay lên, mặc dù chưa vận đấu khí, nhưng ông ta là một cường giả cấp mười hai, cho dù chỉ là một kiếm bình thường nhất thì Cado cũng không có khả năng sống sót.
Cado vẫn đứng thẳng tắp, hơi ngẩng đầu lên.
Thanh bội kiếm giơ lên cao rốt cục chém xuống, xẹt qua cổ Cado, lại không mang theo một giọt máu nào. Bội kiếm tiếp tục hạ xuống, chém vào đùi Ursa tạo thành một vết thương dài nửa thước. Máu tươi bắn vào bàn tay lạnh lẽo của Cado...
Cado mở mắt kinh hãi, đỡ lấy Ursa đang lắc lư sắp ngã, khóc lớn, "Phụ thân!"
Ursa lại kiên quyết đẩy Cado ra, hét lớn, "Người đâu, đuổi bắt kẻ phản bội Cado!"
Sau khi kêu xong lại quát Cado vẫn đang đứng sững trước mặt, "Còn không mau đi đi!"
Cado khóc lắc đầu.
"Con không muốn sống à? Con hãy suy nghĩ một chút xem, vì sao ta và mẹ con phải đưa con đến chỗ Gosa? Bởi vì thân phận của con đã bị lộ. Bất đắc dĩ lắm, ta và mẹ con mới phải làm như vậy, còn không mau đi đi?"
Chỉ khi bị đánh lén trong lúc không hề phòng bị dẫn tới bị thương thì mới có chuyện kỵ sĩ thứ tư không ngăn được Cado. Ursa dùng phương thức tự tàn để bảo vệ gia tộc, lại dọn sạch chướng ngại trên đường rời phủ cho Cado. Từ điểm đó mà nói, chẳng lẽ ông ta lại không vĩ đại bằng Gosa sao?
Càng mấu chốt hơn là, từ lúc Irina viết thư bảo Ursa tìm lý do thích hợp đưa Cado đến trước mặt Gosa, Ursa đã ngửi được mùi của âm mưu. Đây là trong đế quốc đã có người hiểu rõ thân phận của Cado, Irina chỉ còn một lựa chọn duy nhất này.
Còn bây giờ, không ngờ Cado lại quay lại đế đô. Là máu thịt thân sinh của Gosa, nếu ở lại đế quốc Menied thì Cado tuyệt đối không có kết cục tốt, đây là điều hoàn toàn có thể dự đoán được. Thay vì ở lại đế quốc Menied để sau này trở thành vật hi sinh trong đấu tranh quyền lợi, thà rằng để nàng rời khỏi đế quốc từ bây giờ.
Đây là biện pháp duy nhất có thể giữ vững tính mạng cho Cado của Ursa bây giờ, đó chính là ép con gái mình chạy tới địch quốc, chạy tới quê hương của Gosa, bố đẻ của nàng.
Lúc này Cado mới bối rối chạy ra tường viện, chỉ có điều, vì sao bước chân nàng lại nặng nề như thế?
Nhìn bóng dáng Cado biến mất phía sau tường viện, Ursa chán chường ngồi bệt xuống đất, miệng thì thào lẩm bẩm, "Irina, những việc nên làm anh đều đã làm cho em rồi. Gosa, ta đã nuôi dưỡng một đứa con gái kiên nghị bất khuất, cùng là bố nó, nếu là ngươi thì không biết ngươi có làm tót hơn không? Ha ha..."
Nào có ai biết rõ trong tiếng cười này mang theo bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu xót xa, còn cả sự thương cảm chia li làm người ta ngạt thở.
Sau khi Cado nhảy qua tưởng ra ngoài, bên ngoài sớm đã có người chuẩn bị ngựa cho nàng. Mọt đoàn mười mấy người không nhảm nhí nhiều, lập tức phóng ngựa chạy về phía cửa thành. Lúc này một đám hộ vệ từ trong phủ kỵ sĩ thứ tư lao ra, có điều đám hộ vệ trong phủ quý tộc ở kinh đô đâu có ai không phải nhân vật đã thành tinh, toàn bộ bọn họ đều rõ ràng Ursa cố ý để những người kia chạy thoát, vì vậy chỉ đuổi theo tượng trưng một đoạn rồi bỏ cuộc.
Cửa nam kinh đô chỉ cách chân núi Billious lộ trình vài chục dặm, nhưng bọn họ biết vài chục dặm này tuyệt đối không dễ đi. Từ lâu Cado đã biết bên ngoài phủ kỵ sĩ thứ tư có mai phục vô số mật thám giám sát ngày đêm. Đây cũng là nguyên nhân tới hôm nay nàng mới rời khỏi kinh đô.
Tiếng vó ngựa rộn ràng vang lên dưới cửa thành nam kinh đô. Đúng lúc bọn họ chuẩn bị dùng bạo lực cướp cửa xông ra thì một đội kiếm sĩ áo đen từ cửa thành chạy ra. Trên đầu bọn chúng trùm túi đen kín mít chỉ hở đôi mắt. Trên ngực tất cả bọn chúng đều có thêu một con mắt màu vàng với hàm ý nhìn rõ mọi việc.
"Kiếm sĩ áo đen của Viện giám sát?" Karen bên cạnh Cado sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn mấy trăm kiếm sĩ đông đúc ngăn cản giữa đường, hiển nhiên đã không thể cường công nữa.
"Truy bắt kẻ phản quốc Cado!" Sau khi hét lớn một tiếng, các kiếm sĩ bắt đầu vây ép tới.
Lúc này, Carline lấy ra một cái bọc đưa cho Cado, "Tiểu thư xuống ngựa trước đi, sau khi thay đồ hãy trà trộn ra cửa thành. Ngoài cửa có người tiếp ứng, vượt qua ranh giới giữa núi Billious và đồng bằng Dolores là được. Binh đoàn Hoa Hồng Máu sẽ phái người chờ ở đó".
Nói xong Carline lại đưa cho Cado một huy hiệu màu đỏ, bên trên huy hiệu có khắc một đóa hoa hồng kiều diễm.
Cado vừa định phản đối đã bị Karen kéo xuống ngựa, "Tiểu thư chạy mau, nếu không sẽ muộn mất". Nói xong nàng cởi chiếc áo choàng màu đen trên người xuống đưa cho Cado. Lúc này Cado mới phát hiện Karen mặc một bộ áo giáp giống hệt áo giáp của nàng.
Carline dẫn người chạy về phía trước, sau khi vừa tiếp xúc với kiếm sĩ áo đen lại lập tức quay đầu ngựa chạy về đường cũ sau đó chạy về phía cửa tây. Cado trốn trong một con ngõ nhỏ bên cạnh, đợi đến lúc các kiếm sĩ áo đen bị dẫn đi hết mới lấy một bộ quần áo rách rưới trong bọc ra thay, lại giấu mái tóc vàng nổi bật xuống dưới lưng áo, đội một chiếc mũ vừa cũ vừa bẩn, đóng vai thành một người ăn mày đi đến cửa nam kinh đô còn đang hỗn loạn.
Sau khi đi ra cửa thành không gặp nguy hiểm gì, Cado đứng ở khoảng cách cửa thành vài trăm mét nhìn lại kinh đô. Khi ánh mắt nhìn về phía phủ kỵ sĩ thứ tư, trong lòng nàng toàn là áy náy. Khi ánh mắt nhìn về phía cửa tây, trong lòng nàng toàn là lo lắng. Cuối cùng khi ánh mắt dừng lại ở phương hướng quảng trường Vườn Hồng, trong lòng nàng... Cho dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác đó quả thật là tưởng niệm và lưu luyến.
"Nàng đang nhớ ta đúng không?"
Một giọng nói đùa cợt vang lên phía sau Cado làm nàng giật này. Khi nàng xoay người nhìn thấy Geriferry đứng cầm trường thương trong tay phía sau, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Mặc dù nàng đã cô gắng làm cho giọng nói của mình trở nên lạnh lùng nhưng sự vui vẻ đan xen giữa những từ ngữ nàng nói vẫn bị Geriferry phát hiện.
"Ta đến tiễn nàng. Ta đã nói vậy". Geriferry thu hồi vẻ bất cần đời trên mặt.
"Ai đồng ý để ngươi đến tiễn chứ?" Miệng thì nói như vậy, nhưng Cado lại vô thức bước tới gần Geriferry.
"Không có ta thì nàng làm sao có thể sống sót đi qua pháo đài miệng núi Billious?"
Geriferry đi đến rừng cây gần đó, chỉ chốc lát sau hắn đã dắt hai con ngựa từ trong rừng ra, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ sớm.
Hắn đưa một sợi dây cương cho Cado, sau đó xoay người lên ngựa trước. Cado vẫn không động, nàng nhìn Geriferry, trong đôi mắt sâu thẳm hình như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng nàng lại không mở miệng được. Nàng biết, khi nàng phóng ngựa chạy qua miệng núi Billious, nàng và Geriferry sẽ không còn khả năng đến với nhau.
"Về đi. Coi như ngươi đã tiễn ta rồi". Ánh mắt Cado cũng lạnh thấu xương như lời nàng nói, nhưng có ai biết dưới lớp ngụy trang lạnh lùng bên ngoài của nàng có một trái tim nóng bỏng, đặc biệt là khi đối mặt với Geriferry.
Geriferry không nói gì, hắn chỉ đánh ngựa chạy về phía chân núi xa xa. Đúng vậy, hắn biết trong lòng Cado nghĩ gì. Hắn cũng hiểu Cado là một người kiểu gì. Cho nên hắn sẽ không bị giọng nói và vẻ mặt của nàng lựa gạt. Hắn chỉ muốn, như một người đàn ông, làm một số việc hắn có thể làm cho người phụ nữ đầu tiên của mình trên thế giới này. Bởi vì sau đó sẽ là chờ đợi đằng đẵng hoặc vĩnh viễn không có hi vọng gặp lại.
Cado bất đắc dĩ lên ngựa đuổi theo Geriferry, nàng quay đầu sang hỏi, "Ngươi định đi qua pháo đài miệng núi kiểu gì?"
"Nàng không được quên, ta là kỵ sĩ thứ chín, hình như ta có một số đặc quyền". Geriferry nói.
"Ngươi cũng không được quên, bây giờ là thời chiến, mọi hoạt động đều bị kiểm soát". Mặc dù Cado biết Geriferry có vô số mưu ma chước quỷ trong bụng nhưng nàng vẫn thấy hơi lo lắng.
"Nếu bọn chúng không mở cửa thì cùng lắm phóng một mồi lửa là xong. Bọn chúng còn dám giết ta sao?" Cado lo lắng không sai, quả thật Geriferry dự định làm bừa.
"Ngươi điên rồi..." Cado ghìm cương ngựa, cắn môi theo thói quen, trợn mắt nhìn Geriferry.
Geriferry cũng dừng ngựa lại quay sang nhìn Cado, "Ta đã suy nghĩ nghiêm túc rất lâu, trái tim ta nói với ta, nàng là một người phụ nữ đáng để ta điên cuồng". Nói xong Geriferry lại thúc ngựa lên đường.
Cado giật mình đứng yên tại chô. Môi nàng bị nàng cắn hằn vết răng màu đỏ. Suy nghĩ của nàng sớm đã bay trở về rất nhiều ngày trước, về ban đêm ở bộ lạc Orc đó. Nàng khẽ gẩy đàn hạc, hắn hát bài ca ai oán bên tai nàng.
"Geriferry, nếu như là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?"
"Nếu có một người phụ nữ đáng để ta vứt bỏ hết thảy như vậy, ta nghĩ, ta không ngại trở thành Deron Ferron thứ hai".
Lời nói khi xưa vẫn vang vọng trong đầu, chỉ có điều không ngờ nó lại biến thành hiện thực sớm như vậy. Nước mắt Cado đã chảy tới khóe miệng, hòa lẫn với vết máu trên môi. Nhưng, Gerry, vì sao ngươi không nói ra sớm một chút? Ngươi phải biết, cho dù là hôm qua... Không, cho dù là trước khi ta nhận chiếc huy hiệu Hoa Hồng Máu này buổi sáng hôm nay, chỉ cần ngươi nói ra, ta tuyệt đối sẽ không đi tới bước này.
Nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Geriferry, Cado phóng ngựa đuổi theo. Khi đuổi đến gần, nàng tung người nhảy lên khỏi lưng ngựa.
Đột nhiên Geriferry cảm thấy thân ngựa trĩu xuống, bộ ngực mềm mại dán vào sau lưng, một đôi tay từ phía sau vòng ra ôm lấy eo hắn, và cả một gương mặt đẫm nước mắt dán sát sau gáy.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy cực kì hạnh phúc, bất chấp nước lũ ngập trời sắp tràn tới đến nơi.