Geriferry không hề được tận hưởng cảm giác mới lạ này bao lâu, cùng với cảm giác chóng mặt càng ngày càng mạnh dâng lên trong đầu, tầm nhìn của mắt phải Geriferry khôi phục lại như mắt trái. May mắn là ánh mắt mờ tối và cảm ứng ba chiều vẫn còn, hiển nhiên đây là năng lực vốn có của mắt phải. Tiếc nuối duy nhất chính là không thể nhìn xa như vừa rồi nữa, đối với Geriferry, đây chính là tiếc nuối lớn nhất, điều này có nghĩa sau này hắn không thể đứng ngoài nghìn mét nhìn trộm người đẹp tắm rửa được.
Đương nhiên hai năng lực này cũng mang đến phiền toái không nhỏ cho Geriferry. Chẳng hạn như, chỉ cần hắn đứng một thời gian hơi dài là sẽ rất dễ bị lẫn lộn phương hướng trước sau trái phải. Phản ứng của thân thể hắn thường thường không theo kịp cảm ứng của mắt, tựa như bây giờ, rõ ràng hắn có cảm giác mình đang đi về phía trước, nhưng thân thể lại đi sang bên cạnh, vì vậy hai chân hắn quẩy vào nhau, ngã lăn xuống đất rất chật vật.
Lại chẳng hạn như, trước kia hắn không nhìn thấy những thứ ẩn núp trong bóng tối, như thằn lằn bờm sư tử tướng mạo đáng sợ, hoặc rắn hoa mai rùa chỉ cần nhìn đã thấy run rẩy, còn cả lũ ếch rừng trốn trong hang chỉ để lộ cái mồm rộng với nước dãi dơ bẩn, tất cả đều khiến Geriferry nổi da gà.
Vẫn nói là điếc không sợ súng, không nhìn thấy đương nhiên sẽ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ đã nhìn thấy, cảm giác đó... Giống như Geriferry hiện nay, nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, cho dù đã nhắm mắt lại nhưng cảm ứng ba chiều vẫn cứ tồn tại, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rên rỉ một tiếng rất bất đắc dĩ.
"Dần dần... quen rồi sẽ khá hơn thôi!" Hình như cảm ứng được sự hoang mang của Geriferry, thiếu nữ vẫn đứng yên lặng bên cây hoa thủy tiên lên tiếng an ủi. Giọng nói thanh thúy vang vọng thẳng vào linh hồn này lập tức khiến Geriferry nhớ tới tiếng ca u oán trong mơ đó. Hắn vội vàng bò lên, lảo đảo quay tròn một hồi lâu mới có thể làm cho khuôn mặt mình quay thẳng về bóng lưng thiếu nữ. Từ góc độ này, hắn càng nhìn càng muốn phạm tội.
Có điều cuối cùng hắn vẫn nhớ ra rằng thiếu nữ trước mặt chỉ là một hư ảnh, vì vậy đành vô cùng tiếc nuối đè ý nghĩ phạm tội xuống, "Ta đã nghe thấy giọng nói của ngươi, ở trong mơ".
Vừa nghĩ đến cảnh gã Vitas mạnh mẽ cũng không thể nhúc nhích trước mặt thiếu nữ, lửa giận tràn ngập trong lòng Geriferry lập tức hóa thành mưa xuân không tiếng động.
"Mơ, bình thường là linh hồn của loài người tách khỏi thể xác, rong chơi trong một vị diện song song khác hoặc trong ý thức của chính mình". Thiếu nữ vẫn không quay lại mà chỉ đưa ra một khái niệm rất chuyên nghiệp.
Geriferry nghe mà trợn tròn mắt, nhưng có tức giận cũng không dám phát tác, hắn tự nói với mình, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, sau đó lại hỏi thiếu nữ, "Ngươi từ đâu đến?"
Thiếu nữ đưa ngón trỏ chỉ về phía sau, ngón tay chỉ chính xác vào mắt phải Geriferry.
Geriferry đã biết con mắt bị thiếu nữ cưỡng chế đặt vào hốc mắt hắn này chính là con mắt hắn nhìn thấy trên Tế đàn Thần miếu tộc rắn. Điều hắn không dám khẳng định là trong con mắt này lại có một cô gái xinh đẹp.
"Nói như vậy thì việc thiêu đốt linh hồn ta và bệnh lạ ba ngày một lần của ta đều là do ngươi làm?" Geriferry thân trọng thăm dò, nhưng vừa nhớ đến việc nàng hành hạ mình sống không bằng chết, vừa nghĩ đến việc hắn bị người ta đuổi giết vì nàng, lửa giận của Geriferry lại bốc cao.
Ánh mắt thiếu nữ vẫn không rời khỏi cây hoa thủy tiên trước mặt, nàng cắn cắn môi, hình như đang suy xét có nên trả lời hay không, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
"Chết tiệt, ngươi từng nói với ta, bất cứ thu hoạch nào cũng phải chịu trả giá. Cả ngày ngươi hành hạ ta, bây giờ chỉ cho ta một con mắt vớ vẩn, đừng nói với ta đây chính là thu hoạch cho những gì ta đã trả giá".
Geriferry mắng to một trận, ngay cả thiếu nữ vẫn điềm tĩnh cũng phải nhíu mày, nàng nghĩ một chút, quyết định xem nhẹ vấn đề này.
Thấy thiếu nữ không có phản ứng, Geriferry bắt đầu cân nhắc, bây giờ lợi ích đã tới tay, phải chăng đã đến lúc thoát khỏi cái mầm họa này? Nghĩ như vậy, hắn lặng lẽ từng bước rời xa thiếu nữ. Đương nhiên trong quá trình này hắn lại ngã lộn mấy lần, có điều chẳng phải có câu nói thế này sao: Học đi để phải bắt đầu từ vấp ngã? Khi Geriferry chạy tới một ngọn núi gần đó, rốt cục hắn cũng có thể chạy như bay không khác gì trước đây.
Không biết tại sao Geriferry còn muốn nhìn thiếu nữ mang lại xui xẻo cho hắn này một lần cuối cùng, vì vậy hắn tập trung một chút tinh thần lực vừa mới khôi phục vào mắt phải và nhìn về phía thiếu nữ đang ở dưới khe núi phía sau.
Vẫn chăm chú nhìn hoa thủy tiên, hình như cảm nhận được ánh mắt này, thiếu nữ hơi quay đầu về phía Geriferry. Với thuật tinh tường vừa được kích hoạt trở lại, Geriferry nhìn thấy rõ ràng, trên gương mặt ai oán của nàng có một đôi mắt tràn ngập hơi nước...
Geriferry lập tức nổi điên nhảy dựng lên, bởi vì... bởi vì đây là vẻ mặt thiếu nữ bắt chước Kafiny, khi Geriferry đâm mũi thương sát qua cổ Kafiny rồi cưỡng hôn nàng thì vẻ mặt Kafiny giống hệt thiếu nữ lúc này.
Geriferry bước chân sang mé kia đỉnh núi, sau đó hắn không nhìn thấy thiếu nữ nữa. Hắn không cần chịu đựng sự hành hạ của tuyệt vọng suốt ngày nữa, còn có lí do gì để Geriferry không vứt bỏ nàng?
Nhưng có một loại tâm tình vẫn tràn ngập trong trái tim hắn, loại tâm tình này gọi là thất vọng như mất. Hắn nhớ tới câu đầu tiên mình nghe thấy sau khi linh hồn hắn đi tới thế giới này, chính là lời kêu gọi của thiếu nữ: "Ngửi mùi máu thơm, ta tìm được cung điện linh hồn an giấc".
Hắn nghĩ đến những gì xảy ra sau khi rời Thần miếu tộc rắn, bảy tháng nay thiếu nữ vẫn ở trong cơ thể hắn, trong mơ làn nào nàng cũng hát cho hắn nghe. Hắn nhớ thần thái hay thay đổi của thiếu nữ, lúc thì lạnh lùng ngang bướng như Cado, lúc thì xảo quyệt như Alizée, lúc thf đau xót và ngây thơ như Alya, lúc thì ai oán như Kafiny...
Những điều này đều là ký ức khắc sâu trong linh hồn Geriferry, vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Khi những thần thái này xuất hiện trước mặt, Geriferry có cảm giác ấm áp và không còn cô liêu, hắn chỉ muốn đưa tay giữ những thần thái này lại.
Geriferry không do dự nữa, hắn xoay người chạy quay lại rất nhanh. Làm sao hắn có thể bỏ nàng lại, mặc kệ nàng? Mặc dù nàng thích hành hạ hắn, nhưng không phải hắn vẫn chịu đựng được sao? Mặc dù nàng gây ra phiền phức vô cùng vô tận cho hắn, nhưng chẳng phải những kẻ đuổi giết đều bị hắn giải quyết hết sao? Mà trong giây phút nguy hiểm, chẳng phải nàng đã hiện thân cứu hắn sao?
Quan trọng hơn nữa là, trong lòng Geriferry đang dâng lên một tình thân khó có thể dứt bỏ. Người ta nói chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, không phải hắn vẫn thai nghén nàng bảy tháng trong thân thể sao? Mặc dù bây giờ coi như sinh non, nhưng hắn làm sao có thể dứt bỏ loại tình thân huyết mạch tương liên, linh hồn tương dung này?
Geriferry là một tên khốn, nhưng tuyệt đối không phải súc sinh.
Vứt bỏ thiếu nữ, lúc này cho hắn một cảm giác giống như vứt bỏ cốt nhục thân sinh của chính mình, một cảm giác chứa đầy tội lỗi.
Vốn thân thể còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, sau hai lượt chay đi chạy về, vết thương trên ngực phải Geriferry lại chảy ra máu loãng. Hắn khom lưng chống hai tay vào đầu gối, thở hổn hển nhìn thiếu nữ trước mặt hình như vẫn chưa từng di động mảy may.
Tâm tình thiếu nữ không hề có bất cứ thay đổi nào khi thấy Geriferry bỏ đi rồi quay lại, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, chăm chú nhìn cành hoa trước mặt, thỉnh thoảng lông mày lại khẽ nhíu, như là đang suy xét, hoặc như là đang nhớ lại. Hình như nàng muốn tìm ra mùi hoa thủy tiên này từ chỗ sâu trong trí nhớ, sau đó so sánh với mùi của đóa hoa trước mặt này.
Geriferry dứt khoát đặt mông ngồi xuống phía sau thiếu nữ, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Thiếu nữ vẫn cúi đầu trầm tư, sau đó lắc đầu, "Trong trí nhớ của ta không có tên".
"Vậy trong trí nhớ của ngươi có những gì?" Geriferry tò mò hỏi.
"Trưởng thành và chiến đấu!" Lần này thiếu nữ không hề do dự.
Còn có hành hạ người khác và quấy rối nữa, trong lòng Geriferry giúp nàng bổ sung thêm một câu.
"Thế thì sau này tên ngươi là Yaksha (Dạ Xoa)!" Geriferry nghiến răng nói, vừa nhớ tới những ngày tháng bị nàng hành hạ đau đớn không muốn sống vừa qua, trong lòng Geriferry đúng là đầy bụng nước mũi nước mắt.
"Ta không thích!" Thiếu nữ từ chối rất trực tiếp, còn giống như đang làm nũng nữa.
"Vậy gọi là Rakshasa (La Sát)!" Geriferry lập tức đổi một cái tên khác cho nàng, dù sao đều là những cái tên hung danh hiển hách cả.
"Không được!" Trực giác nói với thiếu nữ, đây cũng không phải một cái tên hay.
Geriferry bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, hắn không ngờ ngay từ đầu thiếu nữ này đã không nghe lời như vậy, buột miệng nói: "Như vậy gọi là Nại Hà (bó tay)!"
"Yaksha, Rakshasa, Nại Hà, ba cái tên này ngươi chọn một". Mắt thấy thiếu nữ lại cần phản bác, Geriferry lập tức đứng lên, hai tay chống nạnh, mặt lộ hung quang.
Thiếu nữ cong môi, mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Geriferry, Geriferry cũng không cam lòng yếu thế. Cứ như vậy, hai người mắt to trợn mắt nhỏ không ai nhường ai.
Cuối cùng thiếu nữ vẫn chịu thua, nàng tủi thân nói: "Thế thì là Nại Hà, mặc dù cái tên này khó nghe chết đi được, có điều trực giác nói với ta cái tên này vẫn tốt hơn hai cái còn lại".
Thắng ván đầu tiên, Geriferry lập tức thu vẻ hung dữ lại, cười đùa, "Nại Hà!"
"Ờ".
"Ngươi có thể tìm một bộ quần áo mặc vào hay không?"
"Vì sao?" Nại Hà nhìn Geriferry cũng trần như nhộng, hỏi một câu rất vô tội.
Geriferry lập tức che hung khí dưới hông, đỏ mặt giáo huấn, "Phụ nữ phải rụt rè, rụt rè, ngươi hiểu không?"
"Rụt rè?" Nại Hà tự nói một tiếng, chỉ có điều hiển nhiên trong trí nhớ của nàng không có bất cứ giải thích nào về rụt rè. Nhưng Geriferry có, cho nên nàng lập tức đặt tay lên trán Geriferry. Geriferry biết đây là Nại Hà đang chia sẻ trí nhớ của hắn.
"Trí nhớ của ngươi lộn xộn quá, nó cho thấy cô gái hoàn mỹ nhất trong lòng ngươi là ban ngày rụt rè, ban đêm điên cuồng".
Geriferry: "..."
Có điều dù nói như vậy nhưng Nại Hà vẫn vẫy vẫy tay, sau phút chốc, ba chiếc lá cây xanh biếc bay tới trước người nàng, che khuất hai điểm nhú lên trước ngực và một phần phái dưới.
Không che còn đỡ, vừa che lại, mạch máu Geriferry suýt nữa vỡ tung, hắn vội nhìn qua chỗ khác.
"Vì sao ngươi không nhìn ta?" Nại Hà loay hoay chỉnh lại ba chiếc lá cây trên người, tò mò hỏi.
Geriferry: "..."
"Là vì không đẹp à?"
Đều nói phụ nữ bản tính thích đẹp, vừa sinh ra, Nại Hà đã biết sự khác nhau giữa xinh đẹp và xấu xí.
"Thật là kỳ quái, trong trí nhớ của ngươi có một đoạn như vậy: Trên lộ hai sườn núi, dưới bày đôi chân dài, mỗi khi trời nổi gió, là thấy váy bay lên. Nhưng ta không biết nên mặc thế nào mới được như vậy?" Nại Hà cảm thấy mình rất vô tội.
Geriferry ôm đầu triệt để không nói được gì.