Trước có sói - sau có cọp, trong lúc Nghiêm Tư Vinh đang lâm vào tình cảnh nguy cấp, không thầy dạy cũng hiểu được kĩ năng của người sắp thành thai phụ liền thực hành ngay: giả bộ ngất xỉu.
Trước khi nhắm mắt lại, y chỉ kịp nhìn thấy hai người kia giật mình hoảng loạn thất thố chạy vội về phía mình.
Tuy đây là cách trốn tránh đáng xấu hổ nhưng lại xài được.
Y được người đặt nằm trên sô pha. Anh em nhà họ Cố đều đưa tầm mắt tụ trung lên trên người y. Nghiêm Tư Vinh cảm giác được trên người mình đều phải bị nhìn chằm chằm đến chọc ra một cái lỗ lớn tới nơi rồi.
Cố Dục Hành lại sờ lên mạch đập của y lại là rút máu của y đi xét nghiệm, còn chỉ huy hai người anh trai lấy dụng cụ giúp cậu ta.
Nghiêm Tư Vinh nghe thấy cậu ta oán giận nói:
- Mấy hôm rày, cảm xúc Vinh Vinh rất dễ bị kích động, cận kề nguy hiểm! Hai anh có thể bình tĩnh một chút được hay không hả.
Hai anh trai lại hai lòng một ý cùng giơ tay táng cái ót cậu một cái, ra lệnh cho cậu phải câm miệng.
- Còn may là không có sao cả, Vinh Vinh chỉ là bị kích thích mới bị té xỉu.
Nghiêm Tư Vinh cảm nhận được ba người đều ngồi xuống sô pha.
Trong lúc này, bầu không khí im ắng khó tả lan tràn giữa mấy người bọn họ.
Qua hồi lâu sau, y mới nghe thấy tiếng nói ấp úng lúng túng của Cố Dục Hành:
- Anh, là do em làm sai. Em giận dỗi nên mới cấy túi thai cho Vinh Vinh, mà anh ấy không biết...... Sau đó lại......
Cố Ngạn Hành nói:
- Mười bảy tháng bảy.
Trong chớp mắt, Cố Thận Hành đã hiểu ngay liền đáp tiếp:
- Hai mươi tháng bảy.
Hai mươi tháng bảy là ngày tổ chức tiệc mừng thọ.
Anh mới quay đầu nhìn về phía Cố Dục Hành. Mà Cố Dục Hành bị nhòm chằm chằm đến hốt hoảng, cậu cũng nhanh miệng báo ra một ngày:
- Mười chín tháng sáu?
Đây là ngày cậu cấy túi thai cho Nghiêm Tư Vinh.
Hai anh trai lại táng vô ót cậu một cái vừa đồng thanh chấp vấn:
- Rốt cuộc là ai mới đúng đây hả?
- Trước dùng cách bài trừ tính sơ đã. Đầu tiên, khẳng định không phải là em rồi, ai ~ ui da!
- Em thấy bản thân mình có khiếu hài hước quá hả?
Cố Dục Hành oan ức lên án:
- Sao mà em biết được chớ, chỉ hơn kém nhau có vài ngày à, tính sao chính xác được.
- Chọc nước ối xét nghiệm DNA thì nhanh nhất là khi nào mới làm được?
- Ba tháng.
......
Im ắng, đúng là chủ đề chính của đêm nay mà.
- Anh, hai người không cần bàn tới bàn lui nữa đâu. Đứa bé này, em sẽ nuôi, là do em gây ra...... Ây da!
- Đều là tại em gây ra mạng người đó!
Cố Thận Hành lại táng một cái lên ót cậu nữa.
Đúng thật là Cố Dục Hành chỉ muốn ôm đầu khóc rốn. Cậu phẫn nộ mà lớn giọng trả treo:
- Anh chắc chắn là đã bắn vào trong rồi sao hả? Ai ui! Anh hai này!
- Nghiêm Tư Vinh có nói phải giải quyết đứa nhỏ này ra sao không?
- Sau khi Vinh Vinh biết thì lập tức muốn bỏ thai, nhưng đã bỏ lỡ thời gian.
Cố Dục Hành nhìn hai anh trai đang nhíu mày suy nghĩ nặng nề, mới thấp giọng nói tiếp:
- Em đã hứa với Vinh Vinh, sau này em sẽ tự tay nuôi nấng đứa nhỏ này, sau này em cũng sẽ coi nó như con ruột...... úi da!
- Đám cha ruột của nó còn chưa chết ha!
Cố Thận Hành thuần thục mà giơ tay lên.
Ngay tức thì, Cố Dục Hành chỉ đành rưng rưng tự bế.
Oa oa oa, đều là tại cậu sai.
Cố Thận Hành rút ra một điếu thuốc, lập tức bị Cố Ngạn Hành đè lại, vừa quay đầu hướng về phía người đang nằm ngủ trên sô pha lại nhướng cằm như có ý bảo không nên hút tại đây.
Vì vậy, điếu thuốc kia bị niết bẹp vò lại cong quắp rồi ném ngay vào thùng rác.
- Sắp xếp sơ lại thứ tự thời gian đi.
Cố Thận Hành nói.
Thế là cả ba người ngồi kể lại hết chuyện của từng người có dính líu đến Nghiêm Tư Vinh, qua một hồi rất lâu vẫn chưa thể nào bình tĩnh nổi.
Đúng thật là chuyện ân oán dây mơ rễ má vòng vo giữa bốn người họ, cắt mài không đứt, càng gỡ càng thêm rối ren. Thậm chí, ba anh em còn sinh ra chút đồng tình với Nghiêm Tư Vinh, vấp ngã ba lần tại cùng một cái hố của ba anh em nhà họ, còn bị tác động bởi nhiều nhân tố khó lường nữa chứ. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thể nói y đúng là cực kì xui xẻo.
Khuôn mặt Cố Ngạn Hành tối tăm mà mở miệng kết luận nói:
- Còn hai tháng nữa thôi, trước cứ chịu đựng đi đã rồi bàn lại sau.
Không có cách nào tốt hơn so với lời này nữa.
Cố Thận Hành nghiêng mặt nhìn về phía Nghiêm Tư Vinh cười lạnh một tiếng hỏi:
- Còn chưa chịu dậy?
Không hề nhúc nhích.
Cố Dục Hành nhanh chân chạy tới xem xét, nhỏ giọng nói:
- Đừng ồn, Vinh Vinh ngủ thiệt rồi.
...... Anh đẹp trai hết nói nổi
***
Hội nghị bàn tròn lẳng lặng kết thúc.
Cố Thận Hành và Cố Ngạn Hành lại một trước một sau đi về phía phòng trống của tầng cao nhất này. Trước khi đến tháng thứ ba, bọn họ sẽ luôn ở nơi này, để phòng ngừa tên nhóc này nào đó nhân cơ hội mà chạy trốn.
Nghiêm Tư Vinh thật sự không ngờ nổi là mình lại có thể toàn thây mà tránh đượckiếp nạn này. Y đánh một giấc thẳng đến năm giờ chiều mới bị Cố Dục Hành mang theo sắc mặt lo âu mà lay tỉnh.
- Vinh Vinh, Vinh Vinh, dậy dậy, ăn cơm.
Ồn quá đi.
Nghiêm Tư Vinh xoay mình, lại ngủ tiếp.
- Vinh Vinh, Vinh Vinh, nên dậy đi nè.
Tiếng nói càu nhàu phiền phức cứ bám riết không bỏ.
- Anh bị trễ làm rồi kìa~
Đi trễ sao?
Nghiêm Tư Vinh thình lình bật người ngồi dậy, mới nhớ ra mình không đi làm từ lâu rồi.
Y mờ mịt nhìn quanh bốn phía, vừa thu nhặt lại từng mảng ký ức vụn vặt. Y không biết là ai đã ôm mình lên trên giường. Cố Dục Hành kéo y ra khỏi chăn, còn mang dép lên cho y.
- Mau lên, ra trễ thì buổi tối sẽ nhịn đói đó.
Qui định dùng bữa tại nhà họ Cố vẫn luôn chỉ có ăn ba bữa một ngày. Nếu lỡ bỏ qua giờ ăn, thì bản thân cũng chỉ đành nghĩ cách.
Nghiêm Tư Vinh bị đẩy vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Trong khi hất nước lạnh lên gương mặt, y bỗng dưng thanh tỉnh liền hỏi:
- Đám anh trai của cậu đâu rồi? Đã đi chưa?
- Chưa, còn đang ngồi ở bàn cơm tại phòng khách chờ hai chúng ta ra ăn cùng kìa.
Cố Dục Hành nói.
- Không được, không được, tôi tự dưng thấy mình không hề đói bụng chút nào đâu.
Nghiêm Tư Vinh ăn vạ, không chịu ra khỏi phòng vệ sinh.
- Được rồi, để em ra bưng cơm vào đây cho anh ăn ha.
Cố Dục Hành săn sóc nói.
Nghiêm Tư Vinh liền thở phào nhẹ nhõm. Tự mình cho rằng, hôm nay là y không cần đối mặt hoàn cảnh 'bão tố' nguy hiểm tánh mạng lần nữa.
Nhưng y không biết là hôm nay y đã thở phào thả lỏng quá sớm rồi.
***
Lúc sắp đến giờ đi ngủ, Cố Dục Hành vẫn cứ đẩy bàn trị liệu di động chạy tới chạy lui để rút máu Nghiêm Tư Vinh để kiểm tra, cứ hệt như là nhân vật Thái Văn Cơ trong game Liên Quân Mobile vậy.
Trên sô pha, Cố Thận Hành ngồi đọc tạp chí, còn Cố Ngạn Hành ôm notebook làm việc. Thi thoảng, hai người còn hay thảo luận với nhau gì đó.
Nhìn thấy cậu đẩy cái bàn trị liệu di động sắp đi vào cửa phòng, Cố Thận Hành gọi cậu lại hỏi:
- Tiểu Dục, em đang làm gì đó?
Vừa bị anh trai kêu một tiếng thì Cố Dục Hành lập tức giật thót cả mình, ấp úng nửa ngày, cũng không giải thích rõ được.
Cậu phải nới rộng sản đạo cho Vinh Vinh mà.
Tình huống này được xem như là bài luyện tập đặc biệt cực kì cần thiết phải làm trong thời gian bầu bì của nam giới.
Cậu còn chuẩn bị rất nhiều món đồ chơi đủ loại kích cỡ khác nhau để Vinh Vinh tự chọn lựa.
Hai anh trai......
Hình như lại có chút không quá thích hợp, vậy nên chỉ đành để cậu tự mình ra trận vậy.
Trên mặt bàn di động này, còn bày ra cả 'áo mưa', cồn sát trùng, ngoài dụng cụ y khoa cần thiết, còn có mấy cái hộp dài dài.
Cố Thận Hành nhìn thấy mấy món bày ra trên mặt bàn trị liệ kia thì nheo mắt lại, ngay tức khắc hiện lên cảnh tượng hôm qua bị em trai út cắm sừng mình kéo lên hồi chuông cảnh báo reo vang dồn dập ở trong đầu.
Anh buông tạp chí xuống rồi đi qua đó, vươn mấy ngón tay ra khảy khảy đống đồ được bày gọn ở trên mặt bàn, mà hai mắt phượng hẹp dài tản ra hơi thở lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào cậu em.
Cố Dục Hành cố gắng giãy giụa mà giải thích:
- Em, em phải nới rộng sản đạo cho Vinh Vinh......
- Sau đó liền nới rộng đến lên trên giường luôn hả?
Cố Ngạn Hành vừa nghe xong, liền bỏ mặc máy tính, cũng đi tới mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu em nhà mình:
- Em nói chăm sóc em ấy, chính là kiểu chăm sóc như vậy à?
Cố Dục Hành nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. Cậu lại ngượng miệng không nói ra nổi sự thật rằng, bản thân mình còn bị Vinh Vinh đẩy ngã rồi cưỡng dâm nữa chứ.
- Tại lúc đó em cũng không biết đứa bé là của hai anh, lại nói lúc đó em cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ để giúp anh ấy vượt qua cả quá trình mang thai...... Hơn nữa, nới rộng sản đạo đúng thật là rất có ích với đứa bé mà...... Hai anh tới làm gì chớ, hai anh lại không định giúp anh ấy chuẩn bị......
- Ai nói không giúp?
Cố Ngạn Hành hỏi cậu:.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
- Đến giờ này, cái thói tự quyết định này vẫn còn chưa biết sửa lại à?
Cố Dục Hành bị hai anh trai nuôi lớn, đã từng hưởng thụ qua cách dạy dỗ bằng đòn roi, nên luôn sinh ra nỗi sợ sệt và nhút nhát bản năng vào mỗi lúc hai anh trai tức giận.
Cậu trốn ở sau lưng Cố Thận Hành.
- Giúp như nào?
Cố Thận Hành hỏi.
- Tiểu Dục đã nói. Sau khi mang thai, nhu cầu tính dục của người mang thai sẽ tăng lên rất cao. Hơn nữa, có một số người mang thai do tình dục chưa đủ thoả mãn mà ngoại tình. Mà lúc đó, em vẫn còn chưa biết em ấy thật sự đã mang thai......
- Đứa bé cũng có thể là của anh.
Cố Thận Hành vừa liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đóng kín vừa nói:
- Nghiêm Tư Vinh không thích hợp với em đâu. Với cái thói trăng hoa của cậu ta, ngủ với em cũng chỉ vì háo sắc mà thôi. Hai người không quá hợp để yêu đương đâu.
- Vậy thì đã sao chứ, chẳng lẽ anh cả cũng thích em ấy à?
- Anh......
Hiếm thấy, Cố Thận Hành nghẹn lời nghèo từ, ngập ngừng mà nhụt chí.
Mắt thấy hai anh trai muốn gây nhau, Cố Dục Hành lại bắt đầu đẩy bàn trị liệu di động nhích lên vừa hỏi:
- Nếu không thì để em đi vậy ha?
- Không được!
Hai giọng nói cùng lúc mở miệng đồng thanh lớn tiếng đáp cùng một lời.
Nhìn vào đôi mắt của đối phương, Cố Ngạn Hành cắn răng nói:
- Cứ làm quy định xưa giờ đi, mỗi người một nửa.
***
Vì thế đêm đó, ngay lúc Nghiêm Tư Vinh sắp đi ngủ, thì Cố Thận Hành lại đẩy cửa ra nà đi vào, nghiêm giọng nói:
- Đêm nay, là tôi giúp cậu.
【 Cố Dục Hành - người đàn ông sống ở đáy tháp đồ ăn tại gia đình mình.】