Kí Sự Nghiệp Quật Của Công Cặn Bã

Chương 27: [27]Kí sự 'nghiệp quật'



Nghiêm Tư Vinh cho rằng nhìn thấy cơ thể mình tự ra sữa đã là chuyện quá sức tưởng tượng đối với y rồi, nhưng lại không ngờ nổi ba anh em nhà này - tên sau còn chơi high hơn cả tên trước.
Sau khi nằm ở trên giường bị Cố Dục Hành mút sữa một lát, lại được ôm đến trên bàn cơm.
Y để mông trần loả lồ, lộ rõ lỗ sau ướt sũng dính nhớp ngậm lấy dương v*t của người đàn ông, trên người y cũng vẫn chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi lỏng lẻo như cũ, chẳng qua là đã bị vần vò đến nhăn nhúm, còn dính đầy chất lỏng không rõ.
Đến giữa trưa, Cố Ngạn Hành đặc biệt cố ý đi về để ôm y vào trong ngực, tự tay đút từng muỗng nhỏ cho y ăn cơm hệt như là đang hầu hạ cục cưng bé nhỏ vậy. Mà khi đôi đũa gắp lên món rau xanh mà Nghiêm Tư Vinh không thích ăn, thì y liền bĩu môi không chịu ăn, ngay tức thì lại bị người đàn ông ghìm lấy vòng eo y dùng thân dưới đâm thúc mạnh bạo một đợt dồn dập.
Tuy không biết ăn cơm nhiều hơn được bao nhiêu, nhưng thật ra lại ăn chịch không ít.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Ngạn Hành vừa nghe anh cả nhà mình mở miệng kể lại chuyện Nghiêm Tư Vinh nổi giận, vừa lấy khăn giấy lau tay.
Bất chợt, hắn câu lên khóe miệng lập tức nảy lên một cái ý kiến hay.
****
Vào lúc tám giờ tối hôm đó, Nghiêm Tư Vinh đang ngồi trên sô pha chơi game chờ bụng tiêu hoá bớt, lại cảm nhận được sô pha bỗng dưng lún xuống. Y vội nhính chút thời giờ mà ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Cố Ngạn Hành. Y chỉ lo gấp gáp mở miệng mắng mỏ với màn hình đối diện, lộ rõ vẻ trả lời có lệ với mấy câu hỏi han của Cố Ngạn Hành.
- A? Ừ ừm ừm, được...... Moá! Ngón tay mày bộ bị gãy xương hả @#$_&&##..
Trên màn hình đang công bố kết quả trận đấu đã thất bại, Nghiêm Tư Vinh trơ mắt nhìn acc mình lại bị trừ đi một ngôi sao, làm y tức đến độ định quăng di động đi luôn cho rồi.
Nhưng ngay tức thì cả thân hình y đột ngột bị nâng lên cao, làm y sợ tới mức nhanh tay duỗi ra ôm choàng lấy cổ của người đàn ông.
- Làm gì vậy hả?
- Chịch em!
Cố Ngạn Hành đặt y xuống trước mặt gương sáng nay, liền nhanh tay làm hai ba động tác đã cởi sạch quần áo lẫn đồ lót ra khỏi người y.
Trong phòng khách, cửa sổ kiếng trong suốt to quá khổ kéo từ mép trần đến sát sàn nhà phản chiếu đủ loại ánh đèn rực rỡ trải dài khắp thành phố này.
Trực giác báo cho Nghiêm Tư Vinh biết sắp có nguy hiểm..
- Chỗ nào của Vinh Vinh cũng đều đẹp hết, làm sao lại khó coi nè?
Cố Ngạn Hành dán sát vào tấm lưng trần của y mà dịu dàng thắm thiết nỉ non, nhưng tay hắn lại suồng sã chơi đùa lỗ thịt y không nương tay chút nào. Vách thịt vốn mềm mụp cứ co rụt mấp máp luôn trong trạng thái thèm khát suốt thai kì, liền rất nhanh tiết ra dịch ruột.
Cùng lúc này, một chân Nghiêm Tư Vinh bị người nâng hờ lên, làm nổi bật vòng bụng bự ở trong gương. Y vểnh mông lên rất cao, thuận theo động tác của người đàn ông phía sau. Sau vài lần thọc vào rút ra, thì đã ăn hết cả cây dương v*t vào phía sau.
Cố Ngạn Hành xấu xa cố tình dạng hai chân y càng rộng ra, lập tức trên mặt gương bóng loáng, phản chiếu lên hình ảnh miệng lỗ nhỏ bị chịch đến sưng đỏ gắt gao nuốt lấy cây dương v*t cương cứng tím đen kia; ngay khi dương v*t rút ra còn hơi cuốn theo một tầng thịt non đỏ lộ ra ngoài.
Cố Ngạn Hành duỗi một tay ra che chở bảo vệ bụng y, còn tay kia đang xoa bóp da thịt mềm mịn này, cùng lúc lỗ sau Nghiêm Tư Vinh bị đâm nghiền qua đến phải giần giật cả lên.
- Thật xinh đẹp, Vinh Vinh xem này! Đỏ ửng cả rồi!
Nghiêm Tư Vinh chưa từng thấy qua dáng vẻ dâm đãng thèm khát loã lồ của mình lần nào cả. Lần trước, Cố Thận Hành gửi hình giường chiếu của y qua, đa phần đều chỉ ảnh chụp chân dung mà thôi. Hơn nữa, với tay nghề chụp hình của tên trai thẳng như anh ta, chỉ chụp được mấy bức hình từng bộ phận cơ thể riêng biệt chẳng khác gì chụp hình thi thể bị phân xác cả, nên làm cho y rất khó để mà khen ngợi.
Còn lố bịch ngượng ngùng hơn cả hành động tự lắc mông ngún ngẩy trước gương để lấy lòng xin được chịch, chính là y tận mắt chứng kiến lỗ sau của mình đang tự nuốt chửng cả cây dương v*t của một người đàn ông lại nhả ra rồi ngậm vào. Rõ ràng chỉ một chỗ nho nhỏ như vậy, mà lại ăn hết một cây gậy to lớn như này, đến nỗi san phẳng hết mọi nếp uốn quanh miệng lỗ.
- Vinh Vinh đúng là bé quỷ nhỏ háo sắc ~ nha, đừng cắn chặt như vậy, thích gương đến vậy sao? Hửm?
Bị cảnh tượng đang diễn ra ở hiện thực đánh sâu vào đại não làm cho tư duy rỗng tuếch, khiến cho Nghiêm Tư Vinh chỉ đành bị động mà tiếp thu hết tất thẩy đang xảy ra trên người mình.
- Không, không thích, a a a, đừng...... A a a ưm......
Cùng lúc này, sau khi đã rửa chén xong, Cố Dục Hành nghe thấy âm thanh liền cầm di động xông vào.
Nghiêm Tư Vinh thấy cậu cầm di động chỉa ống kính quay chụp nhắm ngay chỗ kết hợp giữa hai người họ, làm y bị kích thích đến mức cơ thể bất chấp hết tất cả đang muốn bắn ra ngay. Y thẹn thùng mà giơ chân muốn đá người văng ra vừa mở miệng la lớn:
- Tránh ra!
Y chống cự quá mức kịch liệt.
Cố Ngạn Hành đành phải bắt lấy hai tay y giữ lại. Tiếng chụp hình kèm đèn flash cũng không tắt đi, cho nên Nghiêm Tư Vinh không ngừng nghe thấy tiếng 'răng rắc' truyền vào lỗ tai mình.
Y nhịn không nổi nữa chỉ muốn kẹp chặt hai chân, lại bị người đàn ông bẻ ra bắt phải dang rộng ra thêm nữa.
Chàng trai mang theo chiếc bụng bự lại bị một người đàn ông khác chịch đến nhấp nhô lắc lư không chừng.
Một màn trước mắt này làm cho máu cả người Cố Ngạn Hành hoàn toàn sôi trào.
Bất chợt, cảm nhận được thân dưới của mình càng thêm chen chúc tràn đầy, y cuống quít chuyển tầm mắt lại. Nhìn vào trong gương, y thấy Cố Dục Hành đã duỗi tay ra men theo chỗ giao hợp đút vào được một lóng ngón tay chen chúc vào trong cơ thể mình.
Trong nháy mắt, Nghiêm Tư Vinh lập tức hiểu rõ vận mệnh của mình ngay lúc này.
- Không, không cần, không cần! A ~
Ngón tay kia cố ý nặng nề nghiền qua tuyến tiền liệt. Đồng thời, Cố Ngạn Hành thong thả đâm rút dương v*t của mình, phối hợp với ngón tay kia cứ một trước một sau mà chịch y.
Rất nhanh nỗi trướng đau liền hoá thành sự sung sướng mê đắm, làm cho Nghiêm Tư Vinh tê dại đến nhũn chân đứng không nổi nữa. Chưa động đậy được mấy cái, thì ngón tay kia đã rụt ra ngoài, ngay tức thì y liền choáng váng mặt mày do cả người bị xoay vòng trở thành mặt đối mặt ngồi lên trên người Cố Ngạn Hành.
Da thịt non mịn trên mông y đang bị người tùy ý xoa tới bóp đi, thỉnh thoảng bẻ hai cánh mông ra, làm lộ ra lỗ nhỏ loả lồ không che lấp đi chút nào. Sau vài tiếng 'răng rắc', chợt có một đầu ngón tay cố ý chạm lên miệng lỗ rồi mân mê lại chen vào bên trong mông làm dịch ruột trào ra nhiễu nhão.
Nghiêm Tư Vinh lại phát hiện ra thêm sự thật đáng buồn về cơ thể của mình là y đang cảm thấy hưng phấn.
Cố Ngạn Hành vươn tay giữ lấy cái ót của y, đặt xuống một nụ hôn sâu, hôn đến cả người y ướt sũng. Từ chỗ giao hợp đang tràn ra dịch ruột chầm chậm trượt xuôi xuống, cùng lúc lỗ sau căng tràn đến đau đớn.
- Vinh Vinh tài giỏi quá nè, ăn hết cả bốn cây ngón tay luôn này.
- Tôi không được, không được......
Nỗi sợ đứng trên hết tất cả.
Vì vậy, Nghiêm Tư Vinh chống lấy bả vai Cố Ngạn Hành muốn đứng lên.
Cố Dục Hành lại ấn y xuống vừa nửa dụ nửa ép nói:
- Vinh Vinh ngoan, giờ không chịu nới rộng, đến khi sắp sanh nở sẽ rất đau đó.
Mà Cố Ngạn Hành mới nảy lên sự mềm lòng trong thoáng chốc đã bị đánh tan mà cùng đè lấy vai y lại.
Bất thình lình, trước mắt của Nghiêm Tư Vinh đều biến thành màu đen.
Lỗ sau hoàn toàn bị căng tràn đến cực độ vượt qua độ banh chặt từ trước đến nay. Cây dương v*t thô to thứ hai còn cố tình chen chúc vào bên trong, đè ép lên điểm G sinh ra cảm giác tê dại rần rần. Dậy lên cơn sóng khoái cảm quyện với nỗi xót đau khó tả cuộn trào dồn dập, kéo theo từng ánh sáng trắng loé lên không ngừng ở trước mắt.
Không biết là đã qua bao lâu rồi, y cảm nhận được da mặt mình bị chạm vào bởi một ngón tay đang nhẹ nhàng gạt đi nước mắt cho y.
- Đã ăn vào hết cả rồi này, Vinh Vinh giỏi quá!
Trước lúc y còn chưa kịp hiểu gì, thì hai anh em có ăn ý mười phần với nhau mà phân chia khớp nhịp cứ một rút một đâm để chịch y. Mỗi một điểm mẫn cảm quanh thành ruột đều được yêu thương săn sóc qua. Mỗi một đường nếp uốn đều bị căng ra vừa bị nghiền phẳng.
Giờ phút này, Nghiêm Tư Vinh ít nhiều gì cũng còn có chút thần trí, vừa tự ôm bụng vừa nghẹn ngào nói ra từng chữ:
- Đứa bé...... Còn có đứa bé......
Cố Ngạn Hành hôn lên gò má không ngừng chảy xuôi nước mắt của y, vừa nâng mông y lên vừa mở miệng dỗ dành:
- Đứa bé không sao đâu.
Không từ tốn được mấy cái, hai anh em lập tức ăn nhịp với nhau, nên cả hai phân công một trước một sau mà chịch y. Một cây dương v*t thì thúc sâu đến tận miệng túi thai, còn cây dương v*t kia lại nghiền qua điểm G của lỗ sau. Hai chỗ vui sướng nhất cứ luôn liên tục bị luân phiên đâm thúc tàn nhẫn.
Cuối cùng, Nghiêm Tư Vinh bị chơi đến đầu óc hôn mê, hai mắt lừo đờ, sướng đến không khép nổi miệng rũ đầu lưỡi xuống bên khoé môi, rồi nước miếng men theo đỉnh đầu lưỡi ướt mềm nhiễu xuống......
Mà ngay lúc này, hai tên vô lại này cố hết sức bắt nạt Vinh Vinh yêu dấu, vốn chưa hề nhớ tới việc chừa lại một chỗ để kêu anh cả nhà mình ăn cùng.
Cố Dục Hành đi theo anh hai thì lập tức 'ăn được thịt' rồi. Cho nên, cậu cực kì cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ như hổ rình mồi, thoạt như chỉ cần anh cả nhà mình dám xuất hiện thì cậu liền dám đẩy anh mình vào phòng rồi khoá lại luôn. Nhưng thẳng đến lúc kết thúc, Cố Thận Hành cũng chưa từng xuất hiện lần nào.
Hai tên cầm thú hưởng thụ xong một bữa tiệc lớn đầy 'thịt thà' ngon miệng xong, liền thoả mãn vui sướng ôm người ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, cả hai đã bị anh cả nhà mình đá thức.
Ai nên nấu cơm thì đi nấu cơm. Ai cần đi làm thì đi làm.
Chờ đến khi Cố Dục Hành nấu xong cơm sáng tưởng bế người lên ăn sáng thì mới biết được mình gây lỗi mà bị chán ghét.
Nghiêm Tư Vinh vùi người chôn vào trong lòng ngực Cố Thận Hành không chịu ra. Đến cả việc ăn cơm uống nước cũng đều chỉ cần anh cả nhà mình tự tay chăm sóc. Sau bữa ăn sáng, y còn chủ động kéo tay Cố Thận Hành dắt vào phòng mình, còn cảnh giác cẩn thận mà khóa luôn cửa phòng lại, bỏ mặc Cố Dục Hành ruột gan cồn cào loay hoay đứng trước cửa.
Đến giữa trưa, cơm nước cũng đều là do Cố Thận Hành bưng vào phòng cho y.
Cố Dục Hành không có cách nào chỉ đành dùng ánh mắt trông mong vừa không ngừng đi vòng quanh anh cả nhà mình đu bám, vừa không ngừng hỏi anh:
- Vinh Vinh đã nguôi giận hay chưa.
Sắc mặt Cố Thận Hành ra vẻ đường hoàng lại nghiêm túc mà trần thuật:
- Vinh Vinh không muốn thấy em đâu.
Xoay đầu, anh liền gợi lên khoé môi mỉm cười giảo hoạt lộ ra âm mưu mình bày đã đạt được.
Ây ui, hai thằng em ngốc nghếch này.
Ở trong phòng khách, Cố Dục Hành sốt ruột lo lắng đến mức độ đi lòng vòng mấy lượt, càng nghĩ càng thêm lo sợ, liền gọi điện cho anh hai đang đi làm nhà mình để xin chiêu đối phó.
Mà sau khi Cố Nhị đang mang tâm trạng bay bổng vui sướng với tình yêu đong đầy, nghe hết mấy lời kể lể của em trai ngốc nhà mình, thì nụ cười dịu dàng tươi rói lập tức hoá đá ngay ở trên mặt. Ngay tức thì nảy lên trong đầu trình bày ra toàn bộ đầu đuôi nguyên nhân đến kết quả của chuyện này.
Anh cả chó má nhà mình, tự dưng lại thừa cơ hội hai đứa em trai chọn con đường chinh phục qua ham muốc xác thịt thì lại cố ý chọn cách đánh bài tình cảm ân cần để qua lối nhỏ vào tim Vinh Vinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.