Kí Sự Nghiệp Quật Của Công Cặn Bã

Chương 3: [3] Kí sự 'nghiệp quật'



Cố Dục Hành cũng không phải chỉ nói suông mà thôi.
Tròng lên 'áo mưa' đã được kiểm tra qua, đối với cậu nói có chút chật chội khó chịu, đây cũng size lớn nhất mà đã căng ra hết mức lớp bao dính sát lên da thịt chỗ đó. Bất chợt, khe hở giữa viên cầu mềm và hai cánh môi hoàn toàn bị lấp đầy, cảm giác chen chúc ướt nóng sinh ra sự vui sướng ồ ạt, lại làm cho hô hấp của Nghiêm Tư Vinh khựng lại.
Cái cây gậy th*t thô cứng của Cố Dục Hành không phí chút sức nào đã đâm xuống tận cổ họng của y.
Trước mắt tối đen, từ sâu nơi đáy lòng dâng trào nỗi phẫn nộ cuồn cuộn vượt qua cả nỗi sợ hãi không biết tên. Nếu không có vòng chặn miệng, thì lúc này y đã trực tiếp cắn ngay xuống. Nghiêm Tư Vinh không cam lòng mà dùng đầu lưỡi đẩy thứ kia ra khỏi khoang miệng mình.
Y đã quên bản thân mình lúc trước đã đối xử với đám tình trẻ ngày trước của mình như nào rồi. Những chiếc miệng nhỏ xinh vốn không thể ngậm hết dương v*t của y, hốc mắt nổi lên cả nước mắt ướt át, đuôi mắt đỏ au, nhiễu nhão nước bọt từ chỗ giao hợp kéo ra sợi tơ dâm loạn, vẫn cứ cố nuốt thật sâu vào, cắm đến mức làm khoang miệng không chịu nổi phải phản xạ đè ép lên dương v*t của mình; đầu lưỡi mềm ướt cũng không có cố tình lấy lòng, chỉ biết mấp máy lung tung làm tăng thêm khoái cảm.
Tình thú ngày trước mà nay đặt ở trên người y lại hoàn toàn biến thành một loại tra tấn.
Quý ngài trẻ tuổi họ Nghiêm vốn được xem là một người cao quý. Thuởu nhỏ, y đã được nuôi dưỡng trong vàng ngọc châu báu, ăn uống và chi dùng đều là thứ tốt nhất, ngoại trừ lúc hai mươi mấy tuổi vừa mới ra đời đã bị đứa con riêng của ông cha già đẩy ngã, thì đời này cũng chưa từng chịu một chút oan ức nào cả. Sau khi y đổi tính bắt đầu bao nuôi người tình nam, thì không có lần nào mà không chơi kích thích lại vừa phải sướng.
Càng miễn bàn đến loại bắt phải chịu nhục ở trên giường như này chứ.
Cố Dục Hành là tới kiếm chuyện. Cậu ta là con út của nhà họ Cố. Từ nhỏ, cậu đều được hai anh trai cưng chiều, lớn lên cũng không coi ai ra gì, cho nên vẫn chưa có ai dám khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu. Cậu tự xưng mình là người đàn ông trưởng thành mang chủ nghĩa trai thẳng, khinh thường loại người như Nghiêm Tư Vinh vừa muốn nối dõi tông đường lại vừa muốn chơi bời không màng hậu quả, cái thứ mặt người dạ thú. Vậy nên, khi bị 'trái dưa leo nát' vũ nhục tôn nghiêm nam tính, cậu chỉ muốn lập tức hung tợn trả thù lại.
Mà hành động bắt khẩu giao này là bộc phát ngẫu nhiên cũng là cực hạn đối với cậu. Từ trươc đến nay, cậu vốn không hề nghĩ tới sẽ có một ngày tự mình bỏ 'thằng em nhà mình' vào trong miệng người khác.
Phẫn nộ đúng là khiến người ta đánh mất lí trí mà.
Ban đầu, cậu vốn nghĩ là sớm một chút kết thúc màn dạo đầu trả thù này thì bắt tay làm ngay chuyện chính.
Cậu ghì đầu y xuống lao tới vài lần sâu tận cổ họng, miệng lưỡi đều bị kích thích mà co rút gắt gao bao bọc lấy dương v*t, chiếc lưỡi mềm ướt vô ý thức ngọ nguậy lung tung; mang đến khoái cảm còn sướng hơn cả việc dùng tay mình tự tuốt làm cậu trực tiếp than thở ra tiếng. Cậu cũng hiểu ra một chút cách thức để hưởng thụ tiếp, không hề có kết cấu vừa giữ chặt cái ót của y mà đâm đến, không qua bao lâu kêu lên một tiếng, sung sướng dạt dào bắn ra tinh.
Nghiêm Tư Vinh suýt nữa bị ngạt thở mà ngất đi, chịu không nổi mà tiết ra nước mắt sinh lý, thấm ướt cà vạt lụa. Y thầm nghĩ: cũng may là có 'áo mưa', không bị bắn đầy một họng. Y lấy lại tinh thần vừa ở trong lòng tự hạ quyết tâm, một khi đã thoát được ra ngoài bất chấp tất cả hậu quả cũng phải chơi chết nhà họ Cố, tốt nhất là bắt tên này nhốt dưới tầng hầm ngầm mặc cho y dâm loạn đến chết.
Thở hổn hển, đầu y mềm oặt mà rũ qua một bên, ngực không nhịn được mà phập phồng, cà vạt cũng lỏng lẻo bết lại, dưới tóc mái bù xù lộ ra nửa đôi mắt phẫn hận; tay chân thon dài và cần cổ đều bị dây trói xanh biển quấn quanh cột lại; do giãy dụa mà hiện lên một tầng cơ bắp mỏng manh tràn ngập sức sống; quần áo trên người chỉ còn sót lại mỗi chiếc áo sơmi xám nhạt nhàu nhĩ không ra dáng ra hình gì nữa, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết đang ửng đỏ lên.
Tuy là đã nhìn quen cơ thể trần truồng, nhưng Cố Dục Hành cũng không thể không cảm thán, đây đúng thật là một khối thân thể gợi tình có thể dễ dàng dấy lên dục vọng của cả nam lẫn nữ.
Cố Dục Hành cầm lấy mấy miếng băng gạc tự rửa sạch cho mình.
- Cũng không biết anh làm sao mà lừa Tiểu Nhạc lên giường được nữa, làm phổ cập khoa học gì cho nhóc ta, với cái loại người này như anh cũng chỉ đáng cho người ta đè mà thôi.
Đại khái là cảm thấy đối phương bị mình làm đến có chút đáng thương, Cố Dục Hành cởi ra vòng chặn miệng.
Miệng của Nghiêm Tư Vinh đã tê rần, do bị viên cầu căng ra quá lâu, vẫn chưa khép lại ngay được, nhưng việc này cũng không ngăn được việc y muốn mắng chửi người:
- Đè mẹ mày!
Tiếng nói nghẹn ngào, nhưng thật ra khí thế và ánh mắt rất hung.
- Mẹ tôi sớm mất rồi, anh không gặp được bà đâu, tôi khuyên anh tốt nhất là biết ngoan một chút, môi trường nuôi cấy của tôi đã mất, tâm tình thật khó chịu, có lẽ không nhịn được mà sẽ đè anh làm lần nữa không chừng.
Cố Dục Hành không nói quá nhiều lí lẽ mà trực tiếp đe doạ y.
Nhốn nháo một trận, mất quá nhiều thời gian. Thu hồi lại lý trí, Cố Dục Hành đeo bao tay xong, xé mở miếng dán, dán lên dương v*t nửa mềm của Nghiêm Tư Vinh cố định lại. Ngay trong lúc y còn chưa kịp phản ứng lại đây thì đã có một đoạn ngón tay mượn sức hoàn toàn đút vào lỗ sau, ngay tiếp đó là hai ngón tay.
Nghiêm Tư Vinh tự mình mắng nhiếc đến hừng hực, nhưng trong lúc hoảng hốt lại chỉ nghe thấy mình chợt phát ra tiếng rên khẽ không kịp ngăn lại. Vừa trướng vừa đau, chỗ đó của y chưa từng được nới rộng để ân ái, cho nên ngay khi có vật lạ đột ngột xông vào thì lập tức có phản xạ mà xoắn chặt, dịch bôi trơn cũng bị đẩy ra càng trở nên khô khan, Cố Dục Hành còn cố đâm rút vài cái.
- Đừng ưỡn ẹo! Anh cứ vậy, thì làm sao tôi đặt đồ vô được chứ!
- Ưỡn ẹo ba ba mày! Đau!
Nghiêm Tư Vinh giận dữ lên tiếng mắng, tuy rằng ở chuyện chịch choạt thì y chơi bời không tiếc gì, nhưng mỗi một lần làm thì y đều có làm màn dạo đầu chỉn chu lại tận tâm. Vậy mà lần đầu tiên của bản thân lại gặp phải loại thao tác này, quả thực là y chỉ muốn đánh nát đầu chó của Cố Dục Hành.
Cố Dục Hành cũng lười hầu hạ vị quý ngài khốn nạn này, không nói lời thứ hai, chỉ rút ngón tay ra, cầm dây trứng rung, trét đầy chất bôi trơn liền nhét vào lỗ sau của y. Tới tận mấy dây chuỗi gồm các viên tròn trơn nhẵn, đút từng viên một vào trong, nuốt vào ba bốn viên đã làm cho Nghiêm Tư Vinh có chút chịu không nổi muốn mở miệng năn nỉ, chỉ đành chịu đựng khó chịu trực tiếp "hừ hừ".
Trận tra tấn này đạt đến đỉnh điểm là ngay khi Cố Dục Hành bật mở công tắc, trong nháy mắt đống trứng tròn ở trong đường ruột cùng một lúc rung động lên, bất thình lình cả người Nghiêm Tư Vinh hoàn toàn căng chặt, tiếp đó không chịu nổi giật bắn người run lên.
Cố Dục Hành lại phổ cập khoa học cho y mà giảng giải:
- Chờ đến đến lúc tuyến tiền liệt của anh cao trào, phía sau sẽ cực kì mềm mại, nhìn thấy viên giống như trái vải này không, chỉ cần đặt nó vào trong, nuôi dưỡng trong mấy tháng sẽ đạt được thành quả, lần sau cũng chỉ cần có tinh dịch bắn vào trong đó, thì anh đã có thể mang thai rồi.
Viên trứng nhỏ rung động bị vách thịt co thắt đè ép lại, Nghiêm Tư Vinh liều mạng co rút lỗ sau lại muốn đẩy đống trứng rung này rớt ra ngoài, lại không biết trứng rung đã bị đè ép đến chỗ nào. Cả người y đều tê dại, mê mang đến không nhìn thấy gì, hay nghe thấy được gì nữa, chỉ còn cảm nhận được từng luồng khoái cảm như là dòng điện chạy lung tung ở trong cơ thể, là cảm giác khác hoàn toàn với niềm sung sướng bắn ra từ đằng trước đã từng được thể nghiệm. Vang lên một tiếng 'ong' dừng lại độ rung, Cố Dục Hành không hài lòng với việc y thất thần:
- Hỏi anh đấy, biết chưa hả?
Nhưng ngay khi Nghiêm Tư Vinh phục hồi lại tinh thần lập tức bắt đầu mắng lên, lại bị trứng rung làm được nửa vời, muốn bắn cũng bắn không ra, muốn nhịn cũng nhịn không xuống. Cố Dục Hành không có biểu tình gì mà cầm lấy vòng chặn miệng, mà Nghiêm Tư Vinh mắng càng khó nghe nổi.
Cậu lại bật công tắc lên, Nghiêm Tư Vinh khựng lại một cái, phát ra giọng điệu buồn cười, vừa mắng vừa rên rỉ:
- Đồ chó... Ưm.. Chờ tao... A... Đi ra ngoài...
Y nhịn không nổi muốn dang rộng hai chân ra, dương v*t nửa cương, đằng trước chảy ra dâm dịch trong suốt.
Giờ phút này, vị quý ngài khốn nạn này hệt như bé mèo hoang hung dữ đã bị cắt mất móng, chỉ biết kêu gào nhe nanh múa vuốt, thật đáng thương.
Bị ma quỷ ám ảnh, nênn Cố Dục Hành nắm lấy cây dương v*t lắc lư lung tung, làm ra hành động quen thuộc của phái nam mà tuốt lên. Vòng eo của Nghiêm Tư Vinh banh càng lúc càng chặt, giọng điệu mắng người cũng uốn cong thành sáu bảy tông, chín khúc mười tám làn điệu thánh thót đến tận trời xanh, cũng không biết sao mà thấy giọng điệu dồn dập lúc nhẹ lúc cao của y lại dễ nghe đến vậy.
Cố Dục Hành tìm thấy được niềm vui mới rồi. Trong lúc Nghiêm Tư Vinh đang mắng hung nhất, liền bật chế độ rung lớn nhất vừa xoay tròn ở trong đó, nghe giọng y biến điệu vừa giận mắng, chờ đến khi y trảu qua một trận kích thích thì lại cố ý bắt đầu một trận kích thích mới. Lỗ sau này chịu đựng lăn lộn từng chút một đã để lộ ra màu đỏ tươi, trứng rung trong suốt chen giữa ao thịt hiện lên như có như không theo từng đợt co rút một. Cố Dục Hành ác liệt, đợi đến lúc trứng rung sắp bị đẩy ra lại đẩy vào sâu hơn nữa, cùng lúc dùng bàn tay còn lại cọ sát lỗ tiểu trên quy đầu.
Nghiêm Tư Vinh không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa, cả người y phảng phất như ngã vào nước ấm, khoái cảm mãnh liệt bao trùm lấy y, làm y suýt không ngạt thở, eo bụng thít chặt, đến cả lúc nào mình bắn ra cũng không biết.
Công ba: Tuy rằng tôi tới sớm nhất, nhưng mà cuối cùng mới...... Tôi hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.