Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1346: Giết người thôi! 1



 

 Sau khi ngày mừng thọ của Hoắc Hành Tôn kết thúc, Sở Hưu cũng đi theo Bách Đông Lai tới hải đảo của Thiên Nhất Thủy Các, hơn nữa gặp được những người mà Bách Đông Lai lôi kéo. 

 VỊ minh chủ Khấu Thần Thông là một người cao to tính cách thô kệch hào sảng, hắn không có nhiều tâm cơ như Bách Đông Lai, chẳng qua vì ân oán năm xưa nên mới muốn lật đổ Chí Tôn Đảo. 

 Tương tự, Sở Hưu còn gặp được Long Thiên Anh của Kình Thiên Hội ở đây. 

 Thấy Sở Hưu, Long Thiên Anh tức cảnh sinh tình, thậm chí thiếu chút nữa rơi nước mắt. 

 Đương nhiên Long Thiên Anh mới gặp Sở Hưu có một lần, hai bên cũng không thân quen, không phải hắn thấy Sở Hưu nên cảm động đến rơi lệ mà là nhớ tới Đàm Uyên đại sư. 

 Đàm Uyên đại sư có ơn tái tạo đối với Long Thiên Anh cũng như đối với toàn bộ Kình Thiên Hội. 

 Kết quả sau khi Đàm Uyên đại sư viên tịch, đám người Hoắc gia coi hắn như dê bò, tùy ý xâm lấn. 

 Tuy dưới tay Long Thiên Anh cũng có chút thế lực, nhưng so với Bách Đông Lai của Thiên Nhất Thủy Các, hắn thậm chí không coi là võ giả, chỉ là một thương nhân đơn thuần mà thôi, còn không dám phản kháng. 

 Lúc này gặp được Sở Hưu, Long Thiên Anh lập tức nhớ tới Đàm Uyên đại sư, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Không ngờ giờ phút này còn được thấy Sở đại nhân. 

 Biết thế lúc trước ta không về Đông Hải, ở lại bên lăng tẩm của Đàm Uyên đại sư, giữ mộ người cả đời còn hơn về đây sống cuộc sống nơm nớp lo âu này.” 

 Đương nhiên Long Thiên Anh cũng chỉ nói miệng mà thôi. 

 Hắn phấn đấu cả đời ở hải ngoại mới gây dựng được đại thương hội đỉnh phong như Kình Thiên Hội, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho được? 

 Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Long hội trưởng không cần đau buồn như vậy. Hôm nay ta đã đến đây, những ngày tháng hoành hành bá đạo của Hoắc gia cũng sắp kết thúc. Đến lúc đó Kình Thiên Hội của ngươi vẫn sẽ là đại thương hội đứng đầu khu vực hải ngoại.” 

 Sở Hưu sẵn sàng giúp đỡ Long Thiên Anh một chút, đương nhiên cũng có nguyên nhân vì Đàm Uyên đại sư. 

 Từ khi bước chân vào giang hồ, Sở Hưu rất ít khi nợ ân tình của người khác, số trưởng bối thật sự giúp đỡ y chỉ đếm được trên đầu ngón tay. 

 Ngụy lão là một, Đàm Uyên đại sư cũng là một. 

 Trước đây Đàm Uyên đại sư đã truyền thụ tất cả tuyệt học cho Sở Hưu, tuy 

 đó là Sở Hưu lừa gạt, nhưng y vẫn nợ Đàm Uyên đại sư một ân tình. 

 Sở Hưu không thích hòa thượng, nhưng Đàm Uyên đại sư lại là Thánh Tăng chân chính, là người khiến ai cũng kính nể. 

 Chỉ tiếc trên đời này người tốt không sống thọ. 

 Sở Cuồng Ca là người tốt, là anh hùng, là cự hiệp, kết quả chết ngay lúc tráng niên. 

 Đàm Uyên đại sư là người tốt, là Thánh Tăng, kết quả vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã chết. 

 Ngược lại Hoắc Hành Tôn dung túng cho đám con cháu bất tài hùng bá Đông Hải, tuy không phải làm chuyện đại ác nhưng cũng không coi là người tốt. Kết quả người ta còn sống lâu hơn bất cứ ai. 

 Sở Hưu không muốn chết sớm, cho nên chuyện làm anh hùng cứ giao cho kẻ khác thì hơn. 

 Trong mật thất, Bách Đông Lai trầm giọng nói: “Có Sở đại nhân gia nhập, lần này chúng ta hủy diệt Chí Tôn Đảo, tỷ lệ thành công sẽ tăng nhiều. Chúng ta cũng phải bố trí kế hoạch cụ thể xem rốt cuộc nên động thủ như thế nào.” 

 Y Ba Tuần ở bên cạnh khinh thường nói: “Còn phải tính toán gì nữa? Ta và Sở đại nhân ra tay, giúp các ngươi giải quyết cả ba nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, bên phía các ngươi có hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần cơ mà, chẳng lẽ không xử lý được một lão già sắp chết như Hoắc Hành Tôn? 

 Còn những người khác, chẳng lẽ Thiên Nhất Thủy Các và Kình Thiên Hội đông người như vậy còn không làm gì được bọn họ à?” 


 Bách Đông Lai cười khổ nói: “Y tông chủ, ngươi không phải người của Đông Hải, không biết Chí Tôn Đảo hùng bá khu vực Đông Hải trên trăm năm, căn cơ thâm sâu tới nhường nào. 

 Lần trước lên Chí Tôn Đảo các ngươi không phát hiện ra có gì đặc biệt đúng không? Nhưng trên thực tế, nghe nói toàn bộ Chí Tôn Đảo là một cơ quan khổng lồ do một đại sư luyện khí chế tạo ra, có uy lực vô cùng vô tận. 

 Tạm thời không thể biết chuyện này là thật hay giả, nhưng ta đã phái người kiểm tra lịch sử của Chí Tôn Đảo. Đúng là trước khi Hoắc Hành Tôn xuất hiện, khu vực đó không có bất cứ hòn đảo này, cho nên chắc chắn Chí Tôn Đảo này có vấn đề. 

 Còn có đại nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, Cừu Thiên Nhai, thậm chí có lời đồn hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. 

 Tuy bây giờ hắn đã mất tích, nhưng theo tin tức mà ta âm thầm tìm hiểu được, trước khi Cừu Thiên Nhai lên đường đã từng đưa cho Hoắc Hành Tôn một vật. Có lẽ vật đó là chí bảo gì đó, ít nhất cũng có thể bảo vệ Chí Tôn Đảo. 

 Hơn nữa chư vị không nên quên danh tiếng Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn, thế nhân chỉ biết Hoắc Hành Tôn thu nhận năm vị nghĩa tử, có ai dám chắc hắn có người thứ sáu hay không? 

 Tin tức này là ta tìm hiểu được từ một đệ tử Hoắc gia say rượu. Hắn nói hình như Hoắc Hành Tôn còn một vị nghĩa tử nhưng rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ âm thầm bảo vệ. 

 Cho dù Hoắc Hành Tôn sống an nhàn sung sướng nhiều năm nhưng hắn cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, hắn có cần một kẻ cảnh giới Chân Đan làm hộ vệ không? 

 Cho nên người đi theo bảo vệ hắn có thực lực ra sao, đây là chuyện rất rõ ràng.” 

 Y Ba Tuần cau mày nói: “Vậy kế hoạch trước đây của các ngươi ra sao?” 

 Bách Đông Lai vung tay lên nói: “Ly gián! 

 Trước mắt trong ba nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, Nạp Lan Hải và Bách Lý Phá Binh khá thân cận, nhưng người có thế lực mạnh nhất lại là Phó Long Khiếu. 

 Thương Long Hạm Đội của Phó Long Khiếu qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải, buôn bán giữa hai bên, tích lũy được lượng lớn tài sản, cũng có thể mang tới nhiều lợi ích cho Hoắc Hành Tôn. Cho nên hắn là người được Hoắc Hành Tôn ưa thích nhất. 

 Chỉ có điều bây giờ ta không có thời gian để chờ đợi. Còn trì hoãn nữa e là Bắc Yên sẽ bị Đông Tề tiêu diệt mất.” 

 Bách Đông Lai cười nói: “Thiếu chút nữa thì ta quên mất, chuyện này Sở đại nhân rất có kinh nghiệm. Không biết đại nhân có cách hay nào không?” 

 Bách Đông Lai không hề tức giận trước thái độ của Sở Hưu, hắn còn chưa tới mức như Hoắc Hành Tôn, ngồi trên ghế cao đã quen, bị người ta phản bác một câu cũng không chịu được. 

 Huống chi hắn đã đọc kỹ tư liệu về Sở Hưu. Trên đất Trung Nguyên, Sở Hưu đã làm chuyện phá gia diệt môn vô số lần, đúng là y rất có kinh nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.