Sở Hưu lại gõ bàn nói: “Trong mắt ta chuyện này lại rất đơn giản.
Đám người Nạp Lan Hải ở các địa điểm khác nhau, lần lượt tới cửa, lần lượt giết chết rồi lại tấn công Chí Tôn Đảo là được.”
Bách Đông Lai trợn tròn hai mắt nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Nhưng vạn nhất để lộ động tĩnh gì, khiến người khác nghi ngờ thì sao?”
Sở Hưu hỏi: “Thiên Nhất Thủy Các của các ngươi lớn như vậy, chắc cũng có tông sư trận pháp, có thể bố trí trận pháp tạm thời phong tỏa khí tức trong một đảo nhỏ được chứ?”
Bách Đông Lai ngẩn ra nói: “Có thì cũng có nhưng mà...”
Sở Hưu xua tay nói: “Không nhưng nhị gì hết, chuyện giết người cứ để ta làm là được.
Chuyện các ngươi cần làm là trong lúc ta giết người thì bố trí ổn thỏa trận pháp xung quanh, đừng để chấn động lan ra ngoài. Thời gian cũng không cần lâu, một khắc đồng hồ là đủ.
Đúng rồi, ngày mai ta và Y tông chủ sẽ giả bộ rời khỏi Thanh Phong Hải. Đợi sau khi chúng ta đi thuyền tới nơi không người, các ngươi đến đón chúng ta.”
Thật ra theo Sở Hưu, ở nơi như Đông Hải này, lặng lẽ giết người là chuyện quá đơn giản.
Mọi người sống trên những hải đảo khác biệt, cách nhau từ trăm dặm tới ngàn dặm, có đi thuyền cũng mất nửa ngày. Đây quả là bình phong thiên nhiên.
Bách Đông Lai nghe kế hoạch của Sở Hưu xong vẫn hơi do dự, nhưng cuối cùng hắn gật đầu đáp ý.
Hắn không được chứng kiến thủ đoạn thật sự của Sở Hưu, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng lời miêu tả Sở Hưu trong tư liệu.
Người nổi danh không ai là hạng kém cỏi, Sở Hưu có thể quật khởi ở Trung Nguyên, nơi chém giết tàn khốc hơn hẳn hải ngoại, chắc chắn hắn không phải loại người cảm tính không có đầu óc.
Đến ngày hôm sau, Sở Hưu và Y Ba Tuần lên thuyền về Nam Hải, có không ít người chứng kiến cảnh này.
Nếu nói trước đó Sở Hưu còn không có danh tiếng gì trong khu vực Thanh Phong Hải, vậy sau khi y cự tuyệt yêu cầu thu nhận nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, có thể nói toàn bộ Thanh Phong Hải không ai không nhận ra Sở Hưu.
Dù sao bao năm qua Sở Hưu là người đầu tiên cự tuyệt lời mời làm nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn.
Hơn nữa phần lớn mọi người còn cảm thấy Sở Hưu không biết điều.
Tuy Sở Hưu ngươi là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, là đại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên. Nhưng những người được Hoắc ngũ gia thu nhận làm nghĩa tử, có ai không phải cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần? Có ai không phải đại nhân vật?
Bọn họ lại không để ý tới, khi những người đó được Hoắc Hành Tôn nhận làm nghĩa tử, bọn họ không có thực lực và địa vị như Sở Hưu lúc này.
Lúc này trên Hạo Thiên Đảo, Hoắc Hành Tôn cầm một chén linh trà đặc chế, chậm rãi thưởng thức.
Chén linh trà này sung mãn linh khí, nếu dùng vật liệu đem đi luyện đan có thể chế được một viên đan dược bát phẩm. Kết quả lại bị hắn làm thành trà.
“Tên Sở Hưu kia đã rời khỏi Thanh Phong Hải rồi à?” Hoắc Hành Tôn hỏi.
Một con cháu trực hệ của hắn hầu hạ bên cạnh, nghe vậy vội vàng nói: “Tên không biết điều kia đã đi rồi.
Lão tổ tông mở miệng nhận hắn làm nghĩa tử đã là nể mặt hắn lắm rồi, hắn còn không biết điều, đúng là nực cười.
Không có lời của lão tổ tông thì toàn bộ Thanh Phong Hải có ai dám giúp hắn? Hắn không xám xịt cút về Trung Nguyên, có ở lại nơi này cũng chỉ là phí thời gian.”
Hoắc Hành Tôn nheo mắt lạnh nhạt nói: “Người có chí riêng, người ta không đồng ý thì chúng ta cũng chẳng ép được!”
Tuy ngoài miệng Hoắc Hành Tôn nói vậy nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu đối với chuyện Sở Hưu cự tuyệt.
BAo năm qua, chưa một ai dám cự tuyệt hắn như vậy, từ chối ý tốt của hắn!
Nhưng Hoắc Hành Tôn cũng không mấy tức giận, hắn còn sống được mấy năm? Nếu tên Sở Hưu kia đã từ chối hắn, vậy thành tựu tương lai của y ra sao cũng không liên quan tới Hoắc Hành Tôn.
Nhưng lúc này trong khu vực không người của Thanh Phong Hải, Sở Hưu đã lên thuyền của Thiên Nhất Thủy Các, đứng trên mũi thuyền lẩm bẩm: “Giết người thôi!”
Mục tiêu đầu tiên mà Sở Hưu lựa chọn là hòn đảo nhỏ vô danh của Nạp Lan Hải.
Tuy trước đó Sở Hưu đã nói y chỉ lên đảo giết người là đủ, nhưng để tăng tính an toàn, Bách Đông Lai vẫn nhét cho Sở Hưu một đống tư liệu liên quan tới Nạp Lan Hải.
Tuy Sở Hưu cho rằng mình không cần chuẩn bị quá nhiều để giết một kẻ tàn phế như vậy, nhưng do hiếu kỳ, y vẫn lật xem những tài liệu kia.
Xem xong, Sở Hưu chỉ có một đánh giá về Nạp Lan Hải, lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.
Người này được Hoắc Hành Tôn thu nhận khi còn tương đối trẻ, hơn nữa khi
Hoắc Hành Tôn nhận hắn làm nghĩa tử hắn mới là một đứa bé cho nên tuổi thật của hắn còn nhỏ hơn Triệu Nguyên Phong một chút.
Chừng đó tuổi đã được Hoắc Hành Tôn thu làm nghĩa tử, lại thêm thiên phú của hắn cũng rất không tệ, cho nên tạo thành tính cách ngang ngược không coi ai ra gì. Trừ đại nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn là Cừu Thiên Nhai, và Bách Lý Phá Binh thường xuyên chăm sóc cho hắn lúc còn bé, hắn không để ai trong mắt. Cho dù con cháu của Hoắc Hành Tôn đắc tội với hắn, hắn vẫn ra tay đánh đập.
Tính cách như vậy khiến cho sau này khi có xung đột với Khang Động Minh, tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Khang Động Minh nhưng hắn vẫn dây dưa, cuối cùng khiến Khang Động Minh nặng tay, phế bỏ hai chân hắn.
Từ đó trở đi, tính cách Nạp Lan Hải trở nên quái gở, vừa âm trầm vừa nóng nảy.
Trước đó trên hòn đảo nhỏ vô danh của hắn có một số người phục vụ, nhưng người càng lúc càng ít, tất cả đều bị hắn đánh chửi tới mức bỏ đi.
Hai ngày trước sau khi trở về từ Chí Tôn Đảo, vài hạ nhân cuối cùng hầu hạ hắn cũng bị hắn tới bỏ đi. Nguyên nhân hắn nổi giận không vì ai khác, chính là vì Sở Hưu.
Hắn ghen tị với Sở Hưu.
Nhớ năm xưa hắn cũng như Sở Hưu, tuổi còn trẻ đã có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, có thể sánh vai với hàng loạt cường giả thế hệ trước.
Lại thêm có Hoắc Hành Tôn làm nghĩa phụ, trong khắp Thanh Phong Hải này ai dám khiêu khích hắn?
Nhưng từ khi bị Khang Động Minh phế bỏ, hắn cảm thấy mọi chuyện đều thay đổi.
Đặc biệt là trong thời điểm này hắn lại gặp được Sở Hưu trẻ tuổi mà uy thế bất phàm. Chuyện này khiến hắn càng thêm khó chịu.
Nếu hai chân hắn không bị phế, hôm nay hắn chính là Sở Hưu ở khu vực Đông Hải này!
Cho nên lúc đầu trong tiệc mừng thọ hắn mới nhắm vào Sở Hưu như vậy, ngoài nghi ngờ ra còn có cảm xúc ghen tị.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Nạp Lan Hải giận dữ hét lớn: “Cút! Cút ra ngoài cho ta! Còn không cút ta sẽ đánh gãy chân các người!”