“Chính ngươi đã bị phế bỏ hai chân, bây giờ hở ra là muốn đánh gãy chân người khác. Đặt nỗi đau của mình lên người kẻ khác sẽ khiến ngươi dễ chịu hơn à?”
Sau khi nghe âm thanh này, Nạp Lan Hải lập tức biến sắc, thân hình hơi động, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Sở Hưu.
Rõ ràng y đã đi rồi, sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc này Nạp Lan Hải còn chú ý tới động tĩnh xung quanh, có vẻ không đúng.
Toàn bộ hòn đảo nhỏ không có chút động tĩnh nào, thậm chí tiếng sóng biển cũng không còn.
Đúng là Nạp Lan Hải bị phế bỏ hai chân, nhưng thời gian trước hắn cũng là người trải qua vô số chém giết. Khoảnh khắc này hắn đã hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
"Sở Hưu! Ngươi dám!"
Sở Hưu chỉ lạnh nhạt cười một tiếng, một khắc sau phật quang nở rộ quanh người y, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, một chiêu phật ấn đánh uống, uy thế như núi lở.
Nạp Lan Hải chỉ bị phế hai chân, ảnh hưởng tới sức chiến đấu chứ tu vi vẫn còn.
Khoảnh khắc này, hai tay Nạp Lan Hải niết ấn quyết, ngưng tụ thành cơn sóng nước ngập trời chắn ngang trước mặt hắn, như biển gầm ập tới, nghênh đón phật ấn.
Nhưng ngay sau đó, phật ấn với uy lực hùng hồn đã phá tan cơn sóng này.
Thân hình Nạp Lan Hải bị đập xuống đất, luồng lực lượng cường đại kia chấn động kinh mạch hắn, khiến sắc mặt hắn không nhịn được trở nên trắng bệch.
Sở Hưu bước ra một bước, pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng uy nghiêm thần thánh, nhưng phật ấn lại không hề lưu tình trút xuống!
Nạp Lan Hải gầm lên một tiếng, vô số sương máu tỏa ra từ lỗ chân lông của hắn, dung hợp với hơi nước hóa thành vô số mũi thương máu bắn về phía Sở Hưu, nhưng vẫn bị phật ấn đánh nát.
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Nạp Lan Hải đã trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt đầy hoảng sợ và không thể tin nổi.
Thân là người hải ngoại, thật ra kiến thức của Nạp Lan Hải không bằng những võ giả trên đất Trung Nguyên.
Dù sao cường giả ở hải ngoại có hạ, diện tích cũng có hạn, cho nên đời này người mạnh nhất mà Nạp Lan Hải từng gặp chính là Khang Động Minh đã phế bỏ hai chân hắn.
Bây giờ, rốt cuộc hắn lại gặp một vị, một vị giống Khang Động Minh, khiến hắn không có cả tự tin chống cự!
Phật ấn thứ ba giáng xuống, lần này Sở Hưu thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, uy lực của ấn này vặn vẹo càn khôn, phá nát hết thảy.
Nạp Lan Hải cũng không chống nổi ấn này, lập tức hộc máu bay ngược lại.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích lên, thi triển Đại Diễn Kích Pháp. Phương Thiên Họa Kích như phá nát núi sông, uy lực bá đạo lập tức xé rách chân khí hộ thể của Nạp Lan Hải, xuyên qua lồng ngực hắn, ghim hắn xuống đất!
Thanh Phương Thiên Họa Kích này không phải thần binh, Thiên Đạo Chiến Hạp đã tổn hại nghiêm trọng, không cách nào thay đổi hình dạng. Nhưng cho dù là bảo binh bình thường cũng có thể giết người, thậm chí không dùng binh khí cũng được. Sở Hưu dùng binh khí chỉ là để lừa dối mà thôi.
Nhát kích này đã xé tan trái tim của Nạp Lan Hải, Sở Hưu chậm rãi đi tới trước mặt Nạp Lan Hải, mặt không biểu cảm rút Phương Thiên Họa Kích ra, khoảnh khắc này sinh cơ của Nạp Lan Hải lập tức rơi xuống đáy vực.
Trước khi chết, Nạp Lan Hải chỉ vào Sở Hưu, không kịp nói lời cuối cùng thì sinh cơ đã tiêu tan triệt để.
Hắn còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như vì sao rõ ràng Sở Hưu đã đi mà còn trở lại, vì sao lại muốn giết hắn.
Nhưng đáng tiếc, chắc chắn hắn không nhận được câu trả lời. Sở Hưu cũng không hứng thủ phổ cập kiến thức cho một người chết.
Nhìn thi thể Nạp Lan Hải một hồi, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.
Lúc này bên ngoài hòn đảo nhỏ vô danh của Nạp Lan Hải, một chiếc thuyền đang đỗ ở đó.
Nhưng nhìn từ ngoài vào không thể thấy được con thuyền nhỏ này, vô số trận pháp khắc trên con thuyền, bên dưới khoang thuyền còn có vài vị đại sư trận pháp bày trận, giấu diếm động tĩnh trong đảo.
Trên thuyền, Bách Đông Lai có vẻ hơi căng thẳng.
Hắn ủ mưu ra tay với Chí Tôn Đảo không phải ngày một ngày hai mà là mười năm tám năm.
Bây giờ rốt cuộc kế hoạch cũng bắt đầu, nhưng trình tự lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, chẳng trách hắn căng thẳng.
Nhưng Bách Đông Lai vẫn cố nén xao động trong lòng mình, lấy bàn cờ ra nói với Y Ba Tuần: “Y tông chủ, chờ đợi cũng chẳng có việc gì, hay là chúng ta làm một ván?”
Y Ba Tuần lắc đầu nói: “Không cần, không đủ thời gian.”
Bách Đông Lai sửng sốt: “Y tông chủ yên tâm, sức cờ của ta không kém vậy đâu.”
“Ta không nói ván cờ sẽ xong quá nhanh, mà chúng ta vừa bắt đầu thì không khéo bên Sở đại nhân đã giải quyết xong rồi.”
“Không nhanh đến mức đó chứ?”
Bách Đông Lai còn cảm thấy không tin.
Trước đó hắn định theo Sở Hưu vào vây công Nạp Lan Hải, nhưng Sở Hưu nói không cần, càng nhiều người càng dễ nhận ra khí tức lưu lại.
Bách Đông Lai tin Sở Hưu sẽ thắng, nhưng hắn không tin Sở Hưu có thể giết chết Nạp Lan Hải nhanh như vậy.
Cho dù Nạp Lan Hải bị phế bỏ hai chân, nhưng hắn vẫn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật.
Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, thân hình Sở Hưu đã hạ xuống thuyền, khiến Bách Đông Lai giật mình hét lớn.
Y Ba Tuần nhún vai nói: “Ta đã nói mà, chắc chắn không đủ thời gian.”
“Sở đại nhân đã giải quyết xong bên phía kia rồi à?” Ánh mắt Bách Đông Lai vẫn còn nghi hoặc.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Một tên rác rưởi mà thôi, nếu ta chậm tay mới là rác rưởi.
Đi thôi, người đã chết rồi, trở về đợi tin là được. Sau khi dẫn Bách Lý Phá Binh ra, ta sẽ giải quyết hắn.”
Ý tưởng của Sở Hưu không phải cùng nhau tiến đánh, chém giết lung tung mà là xử lý từng người một.
Nạp Lan Hải dễ giết nhất vì trên đảo chỉ có mình hắn, không còn ai khác.
Còn Bách Lý Phá Binh có cả Thần Binh Đảo.
Tuy nhân số trên Thần Binh Đảo không nhiều nhưng vẫn có không ít tinh nhuệ dưới trướng Bách Lý Phá Binh, nếu để ai chạy, rất có khả năng sẽ có người mật báo.
Cho nên Sở Hưu giết Nạp Lan Hải trước sau đó nghĩ cách dụ dỗ Bách Lý Phá Binh, cuối cùng giải quyết hắn.
Bách Đông Lai vuốt cằm, trong lòng khó nén nổi kinh hãi.
Kết quả đến xem lại thấy được chuyện lớn, bọn họ mang thi thể của Nạp Lan Hải về.
Khi tin tức về cái chết của Nạp Lan Hải lan truyền, toàn bộ thế lực dưới trướng Hoắc Hành Tôn như bùng nổ, mọi người vội vàng chạy tới xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Bao năm qua, chưa ai dám khiêu khích các thế lực trực thuộc Chí Tôn Đảo như vậy!
Còn khi Hoắc Hành Tôn thấy thi thể của Nạp Lan Hải, phản ứng đầu tiên của hắn không phải đau buồn mà là khủng hoảng!