Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1385: Mắc câu 1



 

 Trước đó Đỗ Trọng Phương phế bỏ mệnh căn của một đệ tử trực hệ Hạ Hầu thị ngay trước mặt mọi người, đối với Hạ Hầu thị, đây là sỉ nhục rất lớn. 

 Đánh người không đánh vào mặt, Hạ Hầu thị bị vả thẳng mặt đương nhiên sẽ không buông tha cho Đỗ Trọng Phương. 

 Đối phương chỉ là một tán tu Ma đạo mà thôi, không có bất cứ chỗ dựa nào, Hạ Hầu thị đối phó với hắn cũng không cần e ngại điều gì. 

 Thấy người của Hạ Hầu thị từ từ áp sát, Đỗ Trọng Phương vừa nắm chặt hay thanh trường thương sau lưng vừa cười lạnh nói: “Hạ Hầu thị các ngươi thật không biết xấu hổ, lại phái nhiều người như vậy bao vây một mình tiểu gia ta. 

 Tên rác rưởi lần trước một chọi một với ta đã thua, các ngươi lại tới vây công, đúng là vô sỉ. 

 Tính khí như thế mà đòi lên Long Hổ Bảng, ta thấy đám đệ tử Hạ Hầu thị các ngươi có lên Xà Miêu Bảng cũng chẳng được!” 

 Người của Hạ Hầu thị không buồn nhiều lời với hắn, trực tiếp xông tới bắt đầu xuất chiêu, dáng vẻ như muốn chém Đỗ Trọng Phương thành muôn mảnh. 

 Đỗ Trọng Phương có thể bước lên hạng năm Long Hổ Bảng, đương nhiên cũng có chút thực lực, có thể nói là trong cùng cấp độ hiếm người địch nổi. 

 Nhưng dù sao Long Hổ Bảng thế hệ này không phải Long Hổ Bảng yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp như thời của Sở Hưu, hầu như ai trong năm hạng đầu cũng có thể dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vượt cấp đối phó với cảnh giới Chân Đan. 

 Bị nhiều người vây công như vậy, Đỗ Trọng Phương sắp không chống nổi, thậm chí một thanh trường thương trong ta hắn cũng gãy nát. 

 Ngay lúc Đỗ Trọng Phương cắn răng định thiêu đốt tinh huyết liều mạng xuất kích. 

 Kiếm quang lạnh lẽo xuất hiện trong hẻm nhỏ. 

 Chỉ trong chớp mắt, thân hình những võ giả Hạ Hầu thị bao vây Đỗ Trọng Phương chợt ngưng bặt, sau đó đầu rơi xuống đất. 

 Chỉ một luồng kết quả đã giết chết đám cao thủ cường giả bao vây, Đỗ Trọng Phương kinh hãi nhìn về phía trước. 

 Chỉ thấy trong con hẻm nhỏ hai bên đều có một người đang đứng, đều mặc áo đen, đầu đội mũ sắt rộng vành màu đen, đeo mặt nạ sắt đen. Điểm khác biệt là một bên mặt cười, một bên mặt khóc. 

 Thanh Long Hội! 

 Đỗ Trọng Phương lập tức nhận ra thân phận của đối phương, dù sao trên giang hồ chỉ có Thanh Long Hội là ăn mặc như vậy. 

 “Tiểu tử, đi theo chúng ta.” Tống Tiếu mở miệng nói. 

 Hai vị tông sư võ đạo của Thanh Long Hội đích thân tới tìm mình, tuy Đỗ Trọng Phương không hiểu vì sao nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. 

 Hắn đang định nói gì thì thấy Tống Tiếu mở miệng nói: “Tiểu tử, bây giờ ngươi không còn lựa chọn nào khác. 

 Vừa rồi nếu ta không cứu ngươi, bây giờ ngươi đã chết trong tay đám người Hạ Hầu thị. Cho nên bây giờ mạng của ngươi là của chúng ta. 

 Nghe lời thì trả mạng lại cho ngươi, không nghe lời thì ta lấy cái mạng ngươi đi. Như vậy cũng là ngươi sống lâu thêm một thời gian, coi như có lời rồi. 

 Cho nên bây giờ, rốt cuộc ngươi nghe lời hay không đây?” 

 Giọng nói của Tống Tiếu mang theo ý cười, nhưng lời nói lại khiến người ta rùng mình. 

 Tuy tính cách của Đỗ Trọng Phương rất ngang ngược, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc. 

 Đứng trước lực lượng tuyệt đối như vậy, hắn không có tư cách lựa chọn. 

 “Ta chọn nghe lời.” Đỗ Trọng Phương ngoan ngoãn đáp lời. 

 Tống Tiếu gật đầu nói: “Nghe lời là được, ngươi yên tâm, tính mạng của ngươi không đáng tiền, ta cũng chẳng muốn. 

 Chỉ cần ngươi làm một việc cho chúng ta là được.” 

 Nói đoạn, Tống Tiếu lấy ra một tấm bản đồ, chỉ một điểm trong đó rồi nói: “Thấy chỗ này chưa? Nhớ thật kỹ cho ta, tuyệt đối không được quên. 

 Chẳng phải ngươi rất thích gây chuyện ư? Chuyện ta bảo ngươi làm cũng là năng khiếu của ngươi thôi, gây chuyện. 

 Bất luận là Đạo môn hay Cửu Đại Thế Gia hay những tông môn võ lâm khác, ngươi nghĩ trêu chọc ai thì cứ chọc người đó. 

 Nhưng nhớ cho kỹ, sau khi trêu chọc, đừng tùy ý chạy lung tung như lúc trước, ngươi chỉ cần dẫn người đến nơi này là được. Đã hiểu chưa?” 

 Đỗ Trọng Phương vội vàng gật đầu, nhưng trong mắt hắn đầy nghi hoặc. 

 Không phải chuyện này quá khó mà là quá đơn giản, đúng là không có chỗ nào khó. 

 Nhưng chính vì quá đơn giản nên hắn mới sinh lòng nghi hoặc. 

 Ngay lúc Đỗ Trọng Phương đang định hỏi thêm, Tống Tiếu lại trực tiếp xua tay nói: “Tiểu tử, cái gì nên biết thì biết, không nên biết thì cho dù có biết cũng phải giả bộ hồ đồ cho ta! 

 Nhớ cho kỹ, đừng hỏi, cũng đừng nói, chỉ cần làm là giữ được mạng rồi!” 

 Đỗ Trọng Phương đang muốn hỏi lại lập tức rụt về, vội vàng gật đầu bỏ đi. 

 Thật ra cho dù Đỗ Trọng Phương có hỏi thì Tống Tiếu cũng không biết nên trả lời ra sao, vì hắn cũng không biết vì sao. 

 Sở Hưu giữ bí mật chuyện này tới cực hạn, chỉ có số ít người được biết. 

 Hàn Khốc và Tống Tiếu chỉ biết bọn họ định làm gì chứ không biết vì sao bọn họ lại làm như vậy. 

 Nhưng chuyện này không quan trọng, làm sát thủ Thanh Long Hội đã nhiều năm cho dù là Tống Tiếu lắm lời cũng học được cách quản lý cái miệng và lòng hiếu kỳ của mình. 

 Nhìn bóng lưng Đỗ Trọng Phương đi khỏi, Tống Tiếu không khỏi lắc đầu nói: “Tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng thế hệ này đúng là chẳng ra làm sao, đúng là không thể sánh được với thế hệ của Sở đại nhân. 

 Dù sao Đỗ Trọng Phương này cũng là hạng năm trên Long Hổ Bảng, nhưng chỉ có thể nói là thiên phú không tệ, tính cách lại có sơ hở quá lớn. 

 Năm xưa khi Sở đại nhân còn trên Long Hổ Bảng, ngài ấy đã có thể khuấy động phong vân trên giang hồ rồi.” 

 Hàn Khốc ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Cho nên thế gian này chỉ có một Sở đại nhân.” 

 Nói xong hai người trực tiếp bỏ đi. 

 Nhiệm vụ của bọn họ chỉ đơn giản như vậy, chuyện này biết càng ít càng tốt. 


 Thanh Long Hội trải rộng khắp giang hồ, hơn nữa sau lưng Thanh Long Hội còn có một chỗ dựa. Đó chính là kiêu hùng trong giới Ma đạo bọn họ, là tồn tại mà Đỗ Trọng Phương không thể trêu vào. Cho nên cuối cùng hắn đành cắn môi, đi thực hiện nhiệm vụ mà Hàn Khốc và Tống Tiếu giao phó. 

 Xét trên phương diện thu hút thù hận, đại tướng quân đúng là không tệ. Chỉ không đến một tháng, hắn đã đắc tội với vài tông môn Chính đạo tại Đông Tề. 

 Cuối cùng thậm chí vài đệ tử tâm ma Chính đạo được đệ tử trực hệ của Thuần Dương Đạo Môn trong thế hệ này, Trương Phù Liễu dẫn dắt, phối hợp với nhau cùng truy sát Đỗ Trọng Phương. 

 Trương Phù Liễu là đạo sĩ, nhưng hắn không liên quan gì tới Trương gia ở Long Hổ Sơn mà là một trong những đệ tử Thuần Dương Đạo Môn thu nhận khi tới Bắc Yên. Hắn vốn là người của thế gia võ đạo, tuy là tiểu thế gia nhưng không bạc đãi Trương Phù Liễu, hắn có căn cơ vững chắc, sau khi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn đã nhanh chóng phát triển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.