Kì Tài Giáo Chủ

Chương 255: Ma Kiếm Trường Tương Tư



Biến hóa liên tiếp trong Thần Binh Đại Hội khiến mọi người đều không kịp phản ứng lại.

Rõ ràng là Thần Binh Đại Hội tổ chức cho các tuấn kiệt trẻ tuổi, sao lại biến thành Tàng Kiếm Sơn Trang liên thủ với Mạc Dã Tử định chữa trị ma kiếm Trường Tương Tư của Côn Luân Ma Giáo?

Phải biết ma binh không như các thần binh khác, ma kiếm Trường Tương Tư còn là cửu chuyển, ma tính bên trong thâm căn cố đế. Một võ giả tầm thường nhận được Trường Tương Tư, một khi ý chí không đủ kiên định sẽ bị ma kiếm ảnh hưởng hóa thành một ma đầu gây họa khắp giang hồ!

Chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc Dã Tử đang làm là cấm kỵ trong giang hồ!

Dưới đài lúc này có một số võ giả đại phái lên tiếng chất vấn: “Trình tiền bối, đại sư Mạc Dã Tử, chúng ta cần một lời giải thích!”

Trình Đình Phong hừ lạnh một tiếng nắm chặt kiếm trong tay, hắn không có nghĩa vụ đi giải thích cho đám võ giả tiểu bối này, người sau lưng họ mà đến còn được.

Nhưng Mạc Dã Tử lại thở dài nói: “Ma binh thần binh đều là binh khí, ta chỉ muốn tự tay phục hồi một binh khí cửu chuyển mà thôi.

Huống hồ chỉ cần mượn lực lượng sắc bén khôi phục ma kiếm, bước cuối cùng ta cũng sẽ trừ khử ma khí trong ma kiếm.”

Lúc này mọi người đều đoán được, nguyên nhân mà Tàng Kiếm Sơn Trang làm vậy rất đơn giản. Tàng Kiếm Sơn Trang vốn ham mê cất giữ danh kiếm, Trường Tương Tư mặc dù là ma kiếm nhưng cũng là thần binh cửu chuyển, Tàng Kiếm Sơn Trang không biết lấy được ma kiếm tổn hại từ đâu, có lẽ bọn họ đã sớm có tâm tư như vậy.

Về phần Mạc Dã Tử, cũng như hắn đã nói, hắn không có tư tâm gì nhưng thân là đại tông sư luyện khí, lại còn là người đã cao tuổi, việc tự tay phục hồi một binh khí cửu chuyển quả thật quá lôi cuốn khiến hắn không cách nào cự tuyệt. Cho nên hắn đáp ứng với Tàng Kiếm Sơn Trang, một trận luyện song binh, thần binh bên ngoài thành hình giao cho các tuấn kiệt giang hồ, còn bọn họ lại ngấm ngầm mượn dùng khí thế sắc bén khi giao chiến để phục hồi Trường Tương Tư, đồng thời khu trục ma khí bên trong.

Nào ngờ Vô Tướng Ma Tông lại nhảy ra gây chuyện, vạch trần tất cả mọi chuyện. Lần này cho dù đánh lui Vô Tướng Ma Tông cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của hai người.

Nhìn Mạc Quảng Nguyên một hồi, Mạc Dã Tử thở dài nói: “Quảng Nguyên, ngươi là cháu ruột ta, trong số tiểu bối Mạc gia ngươi cũng là người thiên phú tốt nhất, vì sao ngươi lại cấu kết với Vô Tướng Ma Tông, làm ra chuyện như vậy?”

Mạc Dã Tử có con trai, nhưng hắn còn để ý tới Mạc Quảng Nguyên còn hơn con trai của mình, quả thật coi hắn như người thừa kế.

Không ngờ Mạc Quảng Nguyên lại phản bội hắn, Mạc Quảng Nguyên không hề phẫn nộ chỉ có thương tâm và khó hiểu.

Mạc Quảng Nguyên cúi đầu không nhìn Mạc Dã Tử, chỉ thản nhiên nói: “Thúc phụ, thúc là các chủ đời trước của Thần Binh Các, là đại tông sư luyện khí nổi danh thiên hạ. Theo lý mà nói người Mạc gia chúng ta cũng nên gia nhập Thần Binh Các mới đúng.

Nhưng thúc lại vì cái gọi là thanh danh mà khiến các đệ tử Mạc gia chúng con chỉ có thể ở lại trong Kính Hồ Sơn Trang.

An phận ngồi trong góc như vậy dù có rèn ra binh khí tốt nhất thì đã sao? Thân là luyện khí sư chẳng lẽ binh khí chúng ta luyện ra chỉ có thể long đong lận đận? Không! Đúng như thúc đã nói đấy thôi, thân là luyện khí sư, phải tận mắt chứng kiến binh khí mình rèn ra chuyển hóa thành thần binh càng cường đại hơn, như vậy mới có cảm giác thành tựu nhất.

Đáng tiếc, thúc dạy cho con tất cả nhưng lại không cho con cơ hội thi triển những thứ đó. Dù giờ thúc đã không còn là các chủ Thần Binh Các nhưng người Mạc gia chúng ta vẫn không cách nào gia nhập Thần Binh Các.

Con cần một nơi thực hiện khát vọng của con. Chín thành chín luyện khí sư đều ở Thần Binh Các, mà giờ thúc lại không cho phép chúng con gia nhập Thần Binh Các. Vậy giờ con chỉ có thể đổi lại cách khác, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, chỉ cần cung cấp đủ tài liệu luyện khí và cơ hội cho con, vì sao con phải cự tuyệt?”

Nghe Mạc Quảng Nguyên nói vậy, Mạc Dã Tử sửng sốt rồi cười khổ nói: “Con tưởng ta thật sự không muốn cho mọi người gia nhập Thần Binh Các ư? Ta đang bảo vệ mọi người cả thôi!



Con tưởng Thần Binh Các là nơi ai cũng vào được sao? Con tưởng giữa các luyện khí sư không có mâu thuẫn tranh đấu gì ư?

Khi ta còn làm các chủ, không cho các con gia nhập Thần Binh Các đúng là sợ có lời đồn đại không hay. Nhưng sau khi ta rời khỏi giang hồ vẫn không cho các con gia nhập Thần Binh Các lại là sợ các con xảy ra chuyện!

Mạc Dã Tử ta dẫu già nhưng vẫn đủ sức chế tạo bảo binh lục chuyển, thế nhưng ta rời giang hồ sớm như vậy, con tưởng ta tự nguyện hay sao?”

Ngữ khí của Mạc Dã Tử có là kẻ ngốc cũng nhận ra được, hắn rời giang hồ vốn không phải tự nguyện, trong đó còn dính tới một số tranh đấu trong nội bộ Thần Binh Các, chuyện này quả thật rất thú vị.

Mạc Quảng Nguyên ngây ngẩn, rõ ràng hắn cũng không ngờ chuyện này còn ẩn tình như vậy.

Có điều Mạc Quảng Nguyên chỉ có thể lắc đầu nói: “Thúc phụ, ngài không cần nói nhiều nữa. Hôm nay con đã ra tay giúp Vô Tướng Ma Tông, đã không trở về được.”

Tư Đồ Lệ thản nhiên nói: “Được rồi, nên nói cũng đã nói, đến lúc động thủ rồi.

Ma kiếm thuộc về Thánh giáo ta, đương nhiên phải do Thánh giáo ta quản lý. Còn phải nói một lời cám ơn các ngươi đã khôi phục Trường Tương Tư vốn dĩ hư hại không chịu nổi. Có điều tiếp theo không cần các ngươi nhiều chuyện, ma kiếm của Thánh giáo ta mà bị xóa đi ma khí thì còn gọi là ma kiếm gì nữa?”

Tư Đồ Lệ cùng đám người Vô Tướng Ma Tông đang đợi chính thời khắc này. Khi Sở Hưu và Thẩm Bạch giao thủ, Trường Tương Tư đã hấp thu phần lớn khí thế sắc bén, mặc dù bên trên vẫn còn vết rạn nhưng xem như đã khôi phục như cũ, cho nên Tư Đồ Lệ mới nhảy ra vào thời điểm này.

Chỉ có điều võ giả giải thích với hắn lại xui xẻo, trực tiếp bị tông sư võ đạo xuất chiêu gi ết chết.

Trình Đình Phong nói với Mạc Dã Tử: “Đại sư, lấy ma kiếm xuống, ta yểm hộ các ngươi giết ra ngoài.”

Không thể hy vọng đám luyện khí sư của Kính Hồ Sơn Trang Mạc gia giúp được gì, chỉ có thể mang ma kiếm mau mau rút lui.

“Giết ra ngoài? Các ngươi đừng hòng chạy thoát.”

Tư Đồ Lệ vỗ tay, bên ngoài Kính Hồ Sơn Trang bùng lên một đại trận, hào quang màu u lam bao phủ toàn bộ Kính Hồ Sơn Trang, khiến mọi người nơi này đồng loạt biến sắc, đặc biệt là những võ giả tới tham gia Thần Binh Đại Hội.

Trước đó khi bọn họ biết Vô Tướng Ma Tông muốn lấy Trường Tương Tư, ai nấy đều thở phào một hơi. Đây là ân oán giữa Vô Tướng Ma Tông và Tàng Kiếm Sơn Trang, không liên quan tới bọn họ.

Nhưng giờ Vô Tướng Ma Tông đã khởi động trận pháp bao vây bọn họ, có trời mới biết đám ma đầu này có giết cả sang họ không.

Trình Đình Phong quay sang phía Mạc Dã Tử, tức giận quát lớn: “Rốt cuộc Kính Hồ Sơn Trang các ngươi có bao nhiêu phản đồ mà khiến Vô Tướng Ma Tông bố trí cả đại trận ở bên ngoài thế này?”

Mạc Dã Tử cũng trợn tròn hai mắt. Mặc dù hắn là chủ nhân của Kính Hồ Sơn Trang nhưng ngày thường chỉ luyện khí, đâu có quản nhiều chuyện như vậy?

Tư Đồ Lệ cười lạnh hai tiếng, vì hôm nay bọn họ đã bố trí rất lâu rồi.



Thật ra trận pháp này thật sự không liên quan gì tới Kính Hồ Sơn Trang, chỉ là thứ mà Vô Tướng Ma Tông giao dịch cùng An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên mà thôi.

Thân là người có quyền có thế tại Đông Tề, dưới trướng Khương Văn Nguyên có rất nhiều người, những người này đều là võ giả bản địa Tế Châu Phủ, mỗi khi ra vào Kính Hồ Sơn Trang đều sẽ mua một số binh khí, mỗi lần đều lưu lại một trận bàn đã được khắc họa từ trước.

Vài lần qua lại như vậy, mười mấy trận bàn đã lặng lẽ lưu lại xung quanh Kính Hồ Sơn Trang, cuối cùng dung hợp thành một đại trận như vậy.

“Động thủ! Giết ra ngoài!”

Trình Đình Phong quát lên một tiếng chói tai,bên kia Mạc Dã Tử trực tiếp lấy thanh ma kiếm trong lò lửa xuống đi theo Trình Đình Phong cùng chạy ra phía ngoài Kính Hồ Sơn Trang.

“Không để ma kiếm của Thánh giáo ta lại, các ngươi đừng hòng đi được! Vật của Thánh giáo ta đâu lý nào lại ở trong tay các người?”

Tư Đồ Lệ hừ lạnh một tiếng, quanh thân ma khí ngập trời, bước ra một bước thân hình đã xuất hiện trước người Trình Đình Phong. Ma khí vô biên hóa thành quỷ trảo khổng lồ dài hơn mười trượng đánh về phía Trình Đình Phong!

Ánh mắt Trình Đình Phong lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Ngày trước ta đã đánh bại ngươi, hôm nay cũng vậy cả thôi! Chẳng qua ta lo cho những đệ tử khác của Tàng Kiếm Sơn Trang, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ bỏ chạy chắc?”

Dứt lời, trường kiếm trong tay Trình Đình Phong rời vỏ, kiếm mang lập tức phủ kiếm bầu trời, toàn bộ Kính Hồ Sơn Trang đều nằm trong bao phủ của Kính Hồ Sơn Trang.

Chỉ trong chốc lát, kiếm quang sáng rực mỹ lệ đã xé rách quỷ trảo kia, kiếm khí bá đạo tuyệt luân của Trình Đình Phong cũng hiển lộ.

Tư Đồ Lệ cười lên quái dị: “Ngươi gây động tĩnh lớn như vậy định dẫn tông sư võ đạo Chân Đan cảnh khác tới ư? Đừng phí công phí sức, xung quanh Tế Châu Phủ lúc này không có tới một tông sư võ đạo.

Trước đó còn có Tiêu Bạch Vũ tới, ta còn đang nghĩ phải dùng thủ đoạn gì kéo hắn đi, nào ngờ vì chuyện tiểu tử Quan Trung Hình Đường cùng nha đầu Thần Vũ Môn hắn lại chủ động bỏ đi. Đúng là tiết kiệm không ít công sức.”

Mọi người theo bản năng nhìn sang phí Sở Hưu, Tư Đồ Lệ đang nói tới Sở Hưu. tên này coi như gián tiếp giúp đám người Vô Tướng Ma Tông một phen.

Lúc này Sở Hưu mặt không biểu cảm nhìn chăm chăm vào phôi thai binh khí còn chưa thành hình trong trận pháp. Ma kiếm Trường Tương Tư bị những người khác cầm đi nhưng chuôi ma binh còn chưa thành hình này vẫn đặt tại đó.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhỏ giọng nói với bọn Mạc Thiên Lâm: “Chư vị giúp ta một chuyến, ta muốn tới đoạt thần binh chưa thành hình kia. Lần này xem như ta nợ mọi người một ân tình.”

Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Thần binh chưa thành hình chỉ là phôi thai, ngươi muốn thứ đó có ích lợi gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Giờ còn chưa thành hình nhưng lát nữa đánh nhau lại chưa chắc. Trận pháp vẫn đang vận chuyển đấy, cho dù không có đại sư Mạc Dã Tử điều khiển, khí thế sắc bén khi giao thủ cũng sẽ được truyền vào trong đó. Cuối cùng thần binh này chưa chắc đã không thành hình. Huống hồ ta cũng có thể cho thêm chút vật liệu vào.”

Mạc Thiên Lâm mặc dù không hiểu Sở Hưu nói cho thêm chút vật liệu là gì, có điều vừa rồi nếu không phải Sở Hưu xuất thủ, chắc chắn hắn đã bị Hạ Hầu Vô Giang làm nhục một hồi. Cho nên Mạc Thiên Lâm lập tức gật đầu đáp ứng.

Bên phía Tạ Tiểu Lâu cũng vậy, Sở Hưu là hảo hữu với Lã Phụng Tiên, vừa rồi còn giúp đỡ hảo hữu chí giao của hắn Mạc Thiên Lâm, hắn không có lý do gì không xuất thủ.

Lạc Phi Hồng thì lười biếng duỗi lưng, cầm huyết thương Hồng Diên lên, biếng nhác nói: “Tới Thần Binh Đại Hội mà chỉ ngồi xem như vậy thật chẳng đã nghiền, tính cả ta nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.