Kì Tài Giáo Chủ

Chương 268: Gây Chuyện



Sau khi trở lại Kiến Châu Phủ, bọn Đỗ Quảng Trọng vội vàng tới hỏi: “Đại nhân, mọi chuyện ra sao rồi?”

Sở Hưu khoát tay nói: “Còn thế nào nữa? Ngụy Cửu Đoan nhận hối lộ của Cửu Nguyên Vệ gia, đương nhiên ta không đòi được châu phủ kia về được rồi. Ta cũng có thể đem nhiều lợi lộc tới cho Ngụy Cửu Đoan hơn như vậy chỉ khiến khẩu vị Ngụy Cửu Đoan càng lúc càng lớn, để hắn được lợi thêm mà thôi.

Hơn nữa một châu phủ mà thôi, tạm thời đặt trong tay Vệ Trường Lăng, ai nói không phải chưởng hình quan thì không khống chế được Quan Tây?”

Nói đến đây, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc thái lạnh lẽo: “Thời gian tới đây các ngươi tìm một số người đáng tin cậy giám thị động tĩnh của Cửu Nguyên Vệ gia. Có điều ta đoán đối phương chắc cũng không dám có hành động gì đâu.”

Cửu Nguyên Vệ gia có thể cắm rễ ở Quan Trung nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng hiểu quy củ của Quan Trung Hình Đường.

Giờ cho dù Sở Hưu ra tay với Vệ Trường Lăng, làm nhục Cửu Nguyên Vệ gia, Cửu Nguyên Vệ gia cũng sẽ không động thủ với Sở Hưu, thậm chí không lén lút tính kế.

Nguyên nhân rất đơn giản, giờ trên người Sở Hưu đang có đại thế.

Y vừa trở về từ Đông Tề, vừa kiếm được thanh danh tạo được uy thế cho Quan Trung Hình Đường, tương đương với người đại diện cho Quan Trung Hình Đường.

Cửu Nguyên Vệ gia các người có lớn nữa cũng chỉ là một thế gia trong Quan Trung mà thôi, động tới Sở Hưu cũng tương đương chọc tới Quan Trung Hình Đường, vậy rõ là tự tìm đường chết!

Cho nên Sở Hưu đoán Vệ gia sẽ không xuất thủ, muốn xuất thủ cũng phải qua một thời gian nữa, lúc uy thế của Sở Hưu giảm bớt một chút bọn họ mới dám ra tay.

Bọn Đỗ Quảng Trọng gật nhẹ đầu, giờ Sở Hưu trở về, có chuyện gì bọn họ cũng chỉ cần làm theo lệnh là được.

Lúc này Sở Hưu lại nói: “Đúng rồi, gọi bọn lão tổ La gia tới đây, ta có chuyện muốn nói với họ.”

Bọn Đỗ Quảng Trọng lui ra, lập tức tới chỗ các thế lực lớn trong Kiến Châu Phủ, lần lượt thông báo.

Với địa vị hiện tại của Sở Hưu tại Kiến Châu Phủ có thể coi như nói một là một hai là hai, cho nên Sở Hưu vừa cho người báo tin, đám người lão tổ La gia đã lập tức bỏ tất cả mọi việc sang một bên, cho dù gia chủ chưởng môn đang bế quan tu luyện cũng lập tức xuất quan tới gặp Sở Hưu.

Hai ngày sau mọi người đều đã tề tựu, ngoan ngoãn chờ đợi trong đường khẩu tuần sát sứ.

Thấy Sở Hưu tới, mọi người đều đứng dậy cung kính chào: “Chúc mừng đại nhân giương danh Quan Trung Hình Đường tại Thần Binh Đại Hội, bước vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng!”

Nói xong các gia chủ chưởng môn đều lấy quà mừng ra dâng lên cho Sở Hưu.

Những thế lực Kiến Châu Phủ giờ mới thật sự tâm phục khẩu phục đối với Sở Hưu.

Tại Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu thể hiện thực lực cùng uy thế cao tới mức cả đời họ cũng chẳng đạt nổi, có thể nói giờ y đã không cùng một tầng thứ với bọn họ.

Hơn nữa cứ đi tiếp theo con đường này chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành kẻ nắm đại quyền một phương như chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường hoặc thủ lĩnh Tập Hình Ti, còn là người trẻ tuổi nhất, có thể nói tiền đồ không thể ước lượng.

Cho nên những người này nào dám có suy tính gì nữa, bọn họ lấy lòng Sở Hưu còn chẳng kịp nữa là.

Sở Hưu cho người cầm quà mừng xuống rồi nói: “Ta xin nhận tâm ý của chư vị, có điều đây cũng không phải đại sự gì, mười hạng đầu Long Hổ Bảng đâu phải hạng nhất, không có gì để chúc mừng.



Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chiếm hạng nhất Long Hổ Bảng mười năm, đâu thấy hắn mỗi năm lại ăn mừng một lần trong Thiên Sư Phủ.”

Đám gia chủ chưởng môn vội vàng xu nịnh: “Thời gian tu luyện của Sở đại nhân ngắn hơn Tiểu Thiên Sư nhiều, tương lai chắc chắn sẽ đạt tới trình độ của Tiểu Thiên Sư.”

Sở Hưu không để ý tới những lời nịnh bợ này, thực lực mình ra sao mình biết, không cần những người khác nịnh bợ.

Cho nên sau khi ngồi xuống, Sở Hưu trực tiếp nói thẳng vào điểm chính: “Lần này ta mời chư vị tới thật ra là có chút chuyện muốn giao cho chư vị.”

Đám người lão tổ La gia vội vàng nói: “Xin Sở đại nhân cứ nói.”

Lần trước khi Sở Hưu chưa đặt chân ổn định bọn họ còn do dự, nhưng tới giờ không ai dám đắn đo một khắc nào, gần như Sở Hưu nói gì bọn họ sẽ làm nấy.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, mấy tháng nay chuyện làm ăn tại Kiến Châu Phủ phát triển không tệ. Có điều Kiến Châu Phủ lớn như vậy, chuyện buôn bán làm ăn cũng chỉ đến thế là cùng. Các ngươi có nghĩ tới chuyện mở rộng làm ăn tới nơi khác không?”

Bọn lão tổ La gia hai mặt nhìn nhau, đương nhiên bọn họ muốn, có điều thực lực không đủ.

Bọn họ là thế lực bản địa tại Kiến Châu Phủ, tranh đoạt trong địa bàn nhà mình còn không vấn đề, nếu tới nơi khác sẽ bị thế lực bản xứ chèn ép.

Chỉ có đại tộc như Cửu Nguyên Vệ gia mới có thể vượt ngang vài châu phủ, có chỗ buôn bán làm ăn tại vài nơi liền.

Nhìn ánh mắt mọi người, Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, chẳng qua là sợ thực lực bản thân không đủ mà thôi. Các ngươi yên tâm, ta sẽ cho các ngươi mượn người của ta. Cạnh tranh thương nghiệp bình thường ta mặc kệ, có điều nếu thế lực võ lâm bản xứ dám dùng vũ lực gây sự với các ngươi, bọn họ sẽ giải quyết giúp các ngươi.

Yêu cầu của ta chỉ có một, giờ trong tay các ngươi đang có nguồn hàng rẻ nhất, còn có con đường chi tiết, một khi tiến vào châu phủ khác phải dùng tốc độ nhanh nhất phá hoại chuyện làm ăn của đối phương. Mục đích chỉ có một, đối phương hoặc phải từ bỏ chuyện làm ăn, hoặc phải chọn gia nhập dưới trướng vào ta!”

Bọn lão tổ La gia trợn tròn hai mắt, Sở Hưu đang định làm gì? Y điên rồi sao? Định âm thầm khống chế toàn bộ đất Quan Tây hay sao?

Toàn bộ Quan Tây rộng lớn nói thẳng ra thì chỉ có hai lực lượng, một là Quan Trung Hình Đường, một là những thế lực võ lâm bản địa như La gia.

Giờ thế lực Sở Hưu đã lên tới đỉnh cao tại Quan Tây, lên trên nữa chính là chưởng hình quan. Mà vị trí này chỉ cần Ngụy Cửu Đoan còn ngồi một ngày, vậy cũng không tới phiên y.

Còn lại đại đa số đều là thế lực võ lâm bản địa, chỉ cần Sở Hưu hoàn toàn khống chế được họ, vậy uy thế của y trên đất Quan Tây thậm chí còn lớn hơn Ngụy Cửu Đoan.

Thậm chí nói một lời không dễ nghe, Sở Hưu làm vậy thậm chí còn có hiềm nghi muốn o bế Ngụy Cửu Đoan!

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị, nghĩ tốt chưa? Ta không ép, giờ ai muốn đi có thể rời khỏi.”

Mọi người ở đây lập tức phát run, rời khỏi? Bọn họ đã bước vào đường khẩu này rồi, làm gì còn cơ hội rời khỏi?

Lần trước trong Phong Mãn Lâu Sở Hưu cũng cho bọn họ cơ hội rời khỏi, kết quả bọn họ rời xong lại chẳng về được.

Không phải không về được dưới trướng Sở Hưu, mà là không về được dương gian.

Cho nên lão tổ La gia dẫn đầu, mọi người trực tiếp chắp tay nói: “Chúng tôi xin tuân theo mệnh lệnh của Sở đại nhân!”

Thấy thái độ này của mọi người, Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, lúc này Sở Hưu lại gọi bọn Đỗ Quảng Trọng tới, chỉ cần là võ giả trên Ngoại Cương cảnh, mỗi người chọn một nhà tới hỗ trợ.



Nghe xong kế hoạch của Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng hơi chần hừ nói: “Đại nhân, chúng ta làm vậy thật ra là phá hỏng quy củ.

Dù sao mỗi tuần sát sứ đều có phạm vi quản lý của mình, nếu chúng ta tới những châu phủ khác, động tới thế lực võ lâm nơi đó, vậy chẳng phải phá hỏng quy củ ư?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Quy củ là chết, người là sống, tuần sát sứ không thể vượt giới nhưng Tập Hình Ti thì sao?”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp lấy lệnh bài Tập Hình Ti ra nói: “Quên không nói với các ngươi, giờ ta không chỉ là tuần sát sứ Quan Tây mà còn là mật thám Tập Hình Ti cấp bảy, có quyền điều động tất cả mật thám dưới cấp bảy.

Ta dùng thân phận Tập Hình Ti để các ngươi ra khỏi địa phận điều tra, xem những thế lực võ lâm tại châu phủ khác có làm gì vi phạm pháp luật kỷ cương hay không. Chẳng lẽ vậy còn không hợp quy củ?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người Đỗ Quảng Trọng lập tức sáng bừng lên, ngay cả bọn lão tổ La gia cũng càng thêm tự tin.

Mấy kẻ già đời bọn họ ai mà không biết thân phận Tập Hình Ti có ý nghĩa gì. về mặt vũ lực, Tập Hình Ti vượt qua người của phân bộ Hình Đường bọn họ.

Hơn nữa xét theo địa vị, Tập Hình Ti cũng cao hơn những bộ đầu giang hồ khác nửa cấp.

Giờ Sở Hưu được Quan Tư Vũ trao tặng thân phận mật thám Tập Hình Ti cấp bảy, có thể thấy trong mắt Quan Tư Vũ địa vị của Sở Hưu ra sao.

“Vâng thưa đại nhân!” Bọn Đỗ Quảng Trọng trực tiếp thi lễ với Sở Hưu, rồi định lui xuống chấp hành.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, y quay sang nói với Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy: “Hai người các ngươi chú ý một chút, nếu có bộ đầu giang hồ của châu phủ khác tới nhớ phải kiềm chế đôi chút, chết người sẽ phiền phức lắm.”

Lần này Sở Hưu muốn nắm toàn bộ việc buôn bán thương mại trên đất Quan Tây. Nói đơn giản hơn, y muốn trở thành người có lực khống chế lớn nhất tại Quan Tây chỉ dưới Ngụy Cửu Đoan, chứ không muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Quan Tây.

Nếu giết bộ đầu giang hồ khác trước mặt mọi người, vậy khó lòng mà giải thích được.

Những người khác ở đây đều tự biết kiềm chế, Sở Hưu chỉ lo về Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy. Hai vị này mặc dù nhìn bình thường nhưng lại là hai kẻ dễ nổi điên nhất.

Đường Nha nhướn mày nói: “Không thể giết bộ đầu giang hồ, vậy có thể giết những người khác không?”

Sở Hưu vung tay lên nói: “Người khác thì tùy.”

Đường Nha nhếch môi, cười lạnh nói: “Vậy không vấn đề, vừa hay thời gian này rảnh rỗi quá đang thấy chán đây.”

Thấy nụ cười này của Đường Nha, bọn lão tổ La gia đột nhiên lạnh toát.

Lúc này Đường Nha lại vừa vặn nhìn sang phía lão tổ La gia, vừa cười vừa nói: “La lão tiền bối, chuyện làm ăn buôn bán của La gia các ngươi lớn nhất, vậy để ta đi cùng ngươi.”

Lão tổ La gia vội vàng nói: “Không dám không dám, còn phải đa tạ Đường đại nhân đã ra tay giúp đỡ.”

Trong số các thủ hạ của Sở Hưu, lão tổ La gia hiểu khá rõ về bọn Đỗ Quảng Trọng, dù sao mấy người Đỗ Quảng Trọng cũng làm bộ đầu giang hồ tại Kiến Châu Phủ hơn mười năm.

Nhưng đám người Đường Nha xuất thân Thanh Long Hội, sau này mới gia nhập Quan Trung Hình Đường, ai nấy đều đầy tà tính. Lão tổ La gia chỉ hy vọng lần này bọn họ không chọn sai, bằng không nếu sơ sót gì sẽ là kết cục vạn kiếp bất phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.