Kì Tài Giáo Chủ

Chương 37: Liệt Kim Thủ



Rạng sáng, Đinh Khai Sơn còn đang ngủ trong võ quán.

Ban ngày trong võ quán Khai Sơn rất đông đệ tử, khoảng chừng trăm người, nhưng tới tối chỉ có chừng vài người.

Mặc dù Đinh Khai Sơn dựng võ quán có vô số đệ tử nhưng giữa các đệ tử với nhau cũng có khác biệt.

Tỷ như những đệ tử tới võ quán Khai Sơn ban ngày, Đinh Khai Sơn sẽ chỉ dạy bọn họ những công phu quyền cước bình thường, trả bạc thì dạy, không có bạc thì cút.

Đừng nói tới tuyệt kỹ thành danh của Đinh Khai Sơn Liệt Kim Thủ, cho dù là nội công bình thường Đinh Khai Sơn cũng chẳng dạy bọn họ.

Còn những đệ tử ở lại lâu dài trong võ quán Khai Sơn mới là đệ tử chân chính của Đinh Khai Sơn, có thể hiểu như truyền nhân của hắn.

Mặc dù Đinh Khai Sơn biết tối nay Lý gia sẽ ra tay với Sở Hưu, nhưng hắn cũng không mấy để ý, hắn chỉ phụ trách chắp mối trong chuyện này. Với lực lượng của Lý gia nếu không giết nổi Sở Hưu, vậy Lý gia chẳng cần đặt chân ở Thông Châu Phủ này nữa.

Cho nên tới tối Đinh Khai Sơn vẫn nghỉ ngơi như thường lệ, tuổi của hắn đã khá cao, sinh hoạt rất quy củ, bằng không thực lực bản thân hắn sẽ giảm sút càng nhanh.

Bên ngoài võ quán Khai Sơn, Sở Hưu gõ cửa một cái, một lúc lâu sau mới có một tên đệ tử của Đinh Khai Sơn hùng hùng hổ hổ chạy ra, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó, còn định để người ta nghỉ ngơi không?”

Cửa lớn vừa mở, đập vào mắt hắn là một luồng đao quang sắc bén!

Chỉ trong chớp mắt đầu người đã rơi xuống đất, tiếng rơi cực kỳ chói tai.

Sở Hưu đẫn đám người Mã Khoát nối đuôi nhau xông vào, lúc này Đinh Khai Sơn có ngủ say như chết cũng đã bị đánh thức.

Hắn cuống quýt mặc quần áo chạy ra, chứng kiến Sở Hưu cùng thi thể đệ tử của mình nằm dưới đất, Đinh Khai Sơn biến sắc.

Tầm giờ này bên phía Lý gia đáng lẽ đã động thủ rồi chứ, sao Sở Hưu còn đứng đây? Còn cầm đang hung hăng đánh vào võ quán Khai Sơn của hắn?

Chỉ trong chớp mắt Đinh Khai Sơn đã phản ứng lại, có biến rồi!

Có điều vẻ ngoài hắn vẫn rất trấn tĩnh, hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi làm vậy là sao? Ngươi dám tới võ quán Khai Sơn giết người như vậy, chẳng lẽ không sợ lúc về Sở gia bị trừng phạt hay sao?

Ngươi đừng quên thân phận của ta là gì, theo bối phận ta còn là trưởng bối của ngươi!”

Sở Hưu xách đao đi tới, vừa đi vừa lạnh giọng nói: “Trưởng bối? Một trưởng bối định đưa ta vào chỗ chết ư? Lão già kia, ngươi muốn nâng đỡ cháu mình lên vị trí gia chủ ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi đã dám ngăn đường của ta, vậy chết đi!”

Một đao chém tới, lưỡi đao xé gió đao thế của Sở Hưu lộ ra luồng sáng đỏ rực như máu, giao chiến liên tục đã khiến Sở Hưu tu luyện Huyết Đao đến mức lô hỏa thuần thanh.

Ánh mắt Đinh Khai Sơn lộ vẻ tức giận nói: “Cuồng vọng! Tưởng học võ công mấy ngày là vô địch thiên hạ hay sao?”

Mặc dù Đinh Khai Sơn rất ngạc nhiên vì Sở Hưu còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Ngưng Huyết cảnh, nhưng Đinh Khai Sơn hắn cũng là tiền bối giang hồ, luyện võ cả đời, chẳng qua tuổi tác quá lớn mới không tấn thăng lên Tiên Thiên.

Kết quả lúc này lại bị một tiểu bối cuồng vọng nói muốn giết mình, quả thật không biết trời cao đất dày!



Dứt lời, Đinh Khai Sơn trực tiếp thi triển Liệt Kim Thủ, hai bàn tay vốn trắng hồng nháy mắt đã phồng to, đen kịt như quái thú.

Liệt Kim Thủ của Đinh Khai Sơn thuộc nhánh Thiết Sa Chưởng, có điều cao cấp hơn Thiết Sa Chưởng một chút.

Thiết Sa Chưởng bình thường chỉ là dùng ngoại lực rèn luyện đôi tay, cùng lắm là dùng thêm chút thảo dược phụ trợ.

Nhưng Liệt Kim Thủ của Đinh Khai Sơn lại bất đồng, cần phối hợp tu luyện cùng nội công. Khi Thối Thể cảnh tu luyện không khác gì Thiết Sa Chưởng, có điều dùng thảo dược cao cấp hơn một chút.

Nhưng tới Ngưng Huyết cảnh, có thể khống chế khí huyết trong cơ thể, lúc này cần vận lực lượng khí huyết dẫn vào trong đôi tay, phối hợp với nội công không ngừng rèn luyện, khiến cho khi Liệt Kim Thủ bộc phát tạo thành uy năng kinh người, chỉ dùng tay không cũng có thể đập tan đá tảng.

Đao pháp Huyết Đao của Sở Hưu âm tàn tàn nhẫn, nhưng Đinh Khai Sơn lại xuất thủ cực kỳ trầm ổn, trực tiếp dùng tay không chọi cứng với Nhạn Linh Đao của y, lúc va chạm vang lên tiếng kêu leng keng, lực lượng không hề kém cạnh so với Sở Hưu.

Bàn tay lớn đen thui trực tiếp kẹp lấy Nhạn Linh Đao của Sở Hưu, Đinh Khai Sơn cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ngươi giết được tên Lý Trung của Lý gia thì giết được ta à? Lý Trung kia trước đây từng bị nội thương, giờ chắc còn chưa khỏi. Giết được một tên Ngưng Huyết cảnh nửa tàn nửa phế thì không coi ai ra gì nữa rồi? Nực cười!”

Ánh mắt Sở Hưu bùng lên sát cơ, vứt đao tiến tới, một vệt sáng bạc đột nhiên bùng lên, Tụ Lý Thanh Long!

Một đao xuất ra như thanh long xuất hải, tốc độ nhanh tới cực điểm, lúc đao quang xuất hiện trước mắt Đinh Khai Sơn hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng vỗ một chưởng tới, nghênh tiếp thế đao.

Có điều một đao của Sở Hưu lại đột nhiên chệch hướng, đao quang lướt qua, tay phải Đinh Khai Sơn bị Sở Hưu chặt rời từ cổ tay. Cánh tay đứt rời rơi xuống phun đầy máu tươi, quả thật không giống lượng máu một cánh tay có thể thu nạp.

Sở Hưu xuất đao từ đầu đã không định chém chết Đinh Khai Sơn, y chỉ muốn phế bỏ Liệt Kim Thủ của đối phương mà thôi.

Tụ Lý Thanh Long không nhất thiết phải dùng làm thủ đoạn nhất kích tất sát!

Đinh Khai Sơn đau đớn rên lên một tiếng, thân hình lui lại phía sau, đao quang của Sở Hưu vẫn như giòi bám trong xương, dán chặt theo hắn không chịu buông tha.

Mất đi một tay, thân hình Đinh Khai Sơn vướng trái vướng phải, căn bản không kịp ngăn cản, cuối cùng bị Sở Hưu trực tiếp đâm đao vào ngực giết chết.

Rút đao ra, Sở Hưu cảm giác thực lực Đinh Khai Sơn có vẻ không mạnh như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn không bằng lão quản gia Lý Trung của Lý gia.

Lực lượng Liệt Kim Thủ của Đinh Khai Sơn rất mạnh, chỉ tính riêng sức lực không thua gì Sở Hưu tu luyện Tiên Thiên Công.

Nhưng chính bởi vậy, hắn bỏ quá nhiều công sức vào việc tu luyện Liệt Kim Thủ, khiến cho công phu quyền cước quá mức qua quýt bình thường.

Cho nên khi gặp đối thủ đột ngột phát ra kỳ chiêu như Sở Hưu, trực tiếp phế bỏ Liệt Kim Thủ của hắn, Đinh Khai Sơn cũng chỉ có thể chờ chết.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất không phải là Đinh Khai Sơn yếu mà là Sở Hưu đã mạnh hơn lúc trước.

“Chặt đầu hắn xuống, ngày mai ta muốn tặng một lễ lớn cho Sở gia!”

Sở Hưu thu đao, trực tiếp bước ra ngoài.

Mã Khoát nghi ngờ nói: “Sở công tử, ngươi định làm gì?”



Sở Hưu không buồn quay đầu lại nói: “Sắc trời vẫn còn sớm, ngủ một giấc đi.”

...

Sáng sớm hôm sau, Thông Châu Phủ ngày thường vốn rất bình ổn giờ lại cực kỳ huyên náo. Trên đường lớn chất đầy thi thể, bọn Sở Hưu cũng lười thu dọn, cho nên mọi người lập tức phát hiện ra những thi thể này. Tất cả mọi người của Thông Châu Phủ lúc này mới biết, Lý gia vốn đứng trong tam đại thế gia của Thông Châu Phủ, không ngờ chỉ trong một đêm tất cả tinh nhuệ lại đều chết tại đây!

Chuyện lớn như vậy không gạt được người khác, chỉ không tới một canh giờ đã loan truyền khắp nơi, đương nhiên cũng đến tai của người trong Sở gia.

Khi Sở Tông Quang nghe tin này cũng phải sửng sốt. Sở Tông Quang còn chưa kịp liên tưởng tới Sở Hưu, chỉ lẩm bẩm theo bản năng: “Tinh nhuệ của Lý gia đều đã chết? Rốt cuộc là ai làm?”

Trần quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nghe nói đám người đó chết trước tiểu viện của Sở Hưu.”

“Sở Hưu? Chỉ bằng nó cùng đám người dưới trướng mà đòi diệt cả Lý gia!” Sở Tông Quang căn bản không tin chuyện này.

Ngay lúc Trần quản gia còn muốn nói gì đó lại có hạ nhân của Sở gia tiến tới bẩm báo: “Gia chủ, Sở Hưu công tử tới rồi, nhị công tử muốn triệu tập gia tộc nghị sự, nói có lễ vật muốn dâng lên ngài.”

Sở Tông Quang khẽ cau mày: “Là nó thật à?”

Lúc này trong phòng nghị sự của Sở gia, Sở Hưu bày bốn cái hộp phía trước rồi thản nhiên ngồi đó uống trà. Đại phu nhân cùng Sở Khai, các trưởng lão khác của Sở gia đều lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là không hiểu Sở Hưu đang có ý đồ gì.

Nhị phu nhân cùng Sở Sinh thần sắc bối rối, thậm chí không dám nhìn sang Sở Hưu.

Bọn họ thật sự không rõ, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì mà tên Sở Hưu này vẫn còn sống, ngược lại người của Lý gia đều đã chết. Chẳng lẽ sau lưng y còn có ai giúp đỡ?

Không đợi nhị phu nhân cùng Sở Sinh nghĩ nhiều, Sở Tông Quang đã đi ra, trực tiếp nhìn sang Sở Hưu rồi trầm giọng nói: “Chuyện Lý gia là ngươi làm?”

Sở Hưu thi lễ với Sở Tông Quang rồi nói: “Đúng vậy.”

Sở Tông Quang hừ lạnh nói: “Lần trước ta đã nói với ngươi thế nào rồi, ngươi quên sạch rồi ư? Tạm thời không cho phép ngươi động thủ với Lý gia. Ngươi coi lời của vi phụ như gió thoảng qua tai à?”

Sở Hưu sắc mặt bất đắc dĩ đáp: “Phụ thân đại nhân, con cũng chẳng muốn trêu chọc gì Lý gia, nhưng lần này rõ ràng là Lý gia ra tay với con trước. Chẳng lẽ con lại giết tới Lý gia xong kêu người kéo thi thể tới trước tiểu viện của mình à?”

Sở Tông Quang suy nghĩ, cũng có lý, Lý gia làm vậy cũng thật quá đáng. Mình đã tha cho bọn họ một lần, bọn họ còn dám tới gây sự.

Sở Tông Quang nhíu mày nói :”Chuyện này ngươi yên tâm, ta sẽ khiến Lý gia trả lại công bằng cho ngươi.”

Sở Hưu cười nói: “Không cần trả lại gì, vì con đã đòi lại công bằng từ chỗ Lý gia rồi.”

Nói xong Sở Hưu mở ba cái hộp trước mặt ra nói với mọi người: “Đây là đầu của ba huynh đệ Lý Thừa, Lý Vân, Lý Trạch.

Trước mắt toàn bộ Lý gia đã như rắn mất đầu, thậm chí không tìm được huyết mạch chi thứ nữa rồi. Toàn bộ Lý gia đều đã bị con tiêu diệt!

Con đã cho thủ hạ tiếp nhận chuyện làm ăn của Lý gia. Từ nay về sau Thông Châu Phủ chỉ còn hai đại thế gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.