Kì Tài Giáo Chủ

Chương 633: Tiểu Phàm Thiên 2



Sở Hưu không tin Phong Bất Bình nhưng y lại tin Lã Phụng Tiên. Có quan hệ của Lã Phụng Tiên, Phong Bất Bình không có lý do gì nói lộ chuyện này ra.

Huống hồ nơi này là Quan Tây, là địa bàn của Sở Hưu. Cho dù Phong Bất Bình có tâm tư gì khác cũng không gây nổi sóng gió gì.

.....

Trong y quán ở Kiến Châu Phủ Quan Tây, từng lưỡng cương khí vàng nhạt từ tay Phong Bất Bình truyền vào cơ thể Sở Hưu, kiểm tra thương thế của y.

Phong Bất Bình tới Quan Tây đã một thời gian. So với lúc trước ở Tử Nhân Gốc, thật ra lúc này ở Quan Tây hắn lại càng thoải mái.

Trong một mẫu ba phần đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường vẫn rất có sức uy hiếp.

Sở Hưu giúp Phong Bất Bình mở y quán tại Kiến Châu Phủ, còn điều bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường tới nơi này duy tr trật tự. Thậm chí còn thuận tiên hơn lúc Phong Bất Bình ở Tử Nhân Cốc.

Cho nên khi Lã Phụng Tiên mang Sở Hưu tới chữa trị, Phong Bất Bình lập tức đẩy đám võ giả xếp hàng bên ngoài, ưu tiên chẩn đoán cho Sở Hưu.

Trong đó đương nhiên có phần vì Sở Hưu, nhưng đại đa số nguyên nhân là vì hiện giờ Phong Bất Bình đang ở trong địa bàn của Sở Hưu.

Phong Bất Bình chỉ có tính khí cố quái chứ không phải ngu ngốc, đương nhiên hẳn biết tốt xấu, hiểu hiện giờ ai đang che chở cho bản thân.

Nhận ra thương tổn nguyên thần của Sở Hưu thậm chí đã hại tới căn cơ, sắc mặt Phong Bất Bình cũng hơi đổi.

Chuyên Lâm Diệp gây ra bên Bắc Yên vô cùng bắt mắt, chuyện này người trong giang hồ đều biết.

Còn Sở Hưu trước đó bị phạt diện bích, chuyện này tất cả mọi người trong Quan Trung Hình Đường đều biết.

Phong Bất Bình chưa từng nghe nói diện bích hối lỗi cũng có thể khiến nguyên thần tiêu hao thậm chí xuất hiện tổn hại căn cơ. Trong chuyện này rõ ràng có điểm không đúng.

Có điều Phong Bất Bình không nói gì thêm, chỉ giả bộ không phát giác.

Hắn mặc kệ Sở Hưu là ai, trên người có bí mật gì.

Hắn chỉ biết Sở Hưu là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, giờ hẳn còn đang kiếm ăn trên địa bàn của Sở Hưu, như vậy là đủ.

Con người đôi khi nên hồ đồ một chút mới càng thỏa đáng. Không nên nói thì đừng nói, nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy cũng phải coi như mình không nhìn thấy.

Sau khi Phong Bất Bình thu tay lại, Lã Phụng Tiên ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Phong thần y, tình hình Sở huynh ra sao?“

Phong Bất Bình hít sâu một hơi nói: “Tình huống Sở đại nhân không quá lạc quan, đã tổn hại tới căn cơ nguyên thần.

Mặc dù ta có thể chữa trị thương thế như vậy, có điều với năng lực hiện tại của ta rất có thể lưu lại tai họa ngăm. Như vậy sẽ ảnh hưởng nhất định tới sự. trưởng thành của nguyên thần trong tương lai”

Lã Phụng Tiên cau mày, hẳn biết Sở Hưu am hiểu bí pháp nguyên thần. Thế nhưng giờ nguyên thần của Sở Hưu lại xuất hiện tai họa ngầm, như vậy chẳng khác nào cắt đứt con đường tu luyện bí pháp nguyên thần sau này của Sở Hưu.

Có điều Sở Hưu lại chẳng hề để ý, đám người làm nghề y này trước nay nói năng vẫn theo kiểu này, không nói hết ý hết lời.

Cho nên Sở Hưu chỉ thản nhiên hỏi: "Có cách nào bù đắp tai họa ngầm này không?"

Phong Bất Bình gật đầu nói: “Có thì có, chẳng qua điều kiện rất hà khắc."

Đơn giản nhất là trong vòng hai năm Sở đại nhân có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Khi đó thương thế còn chưa cố định, lúc tấn thăng lên tông sư võ đạo có thể dùng thiên địa nguyên khí tẩy luyện căn cơ, không lưu lại tai họa ngầm.

Thứ hai là Sở đại nhân có thể tìm một số bí pháp chuyên môn chữa trị nguyên thần. Có bí pháp loại này là khan hiếm nhất, thậm chí còn hiếm hoi hơn bí pháp nguyên thần công kích và phòng ngự.

Thứ ba là Sở đại nhân có thể tìm ra linh dược cấp bậc cửu chuyển, còn phải là thứ chuyên môn nhằm vào nguyên thần. Sau khi ăn vào luyện hóa cũng có. hiệu quả”

Nghe Phong Bất Bình nói xong, Lã Phụng Tiên cau mày càng sâu, vì ba điều kiện này cái nào cũng rất hà khắc.

Ba điều mà Phong Bất Bình đề nghị theo Lã Phụng Tiên đều không đáng tin cậy.

Bí pháp chữa trị nguyên thần khó tìm, linh dược vẽ nguyên thần cấp bậc cửu chuyển càng khó tìm. Còn về trong vòng hai năm bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có lẽ toàn bộ giang hồ không ai dám khoe khoang khoác loác như vậy.

Tông sư võ đạo không như những cảnh giới khác, cần phải lĩnh ngộ,

Một mai đốn ngộ dung nhập thiên địa, ngưng tụ chân đan, bước vào cảnh giới tông sư.

Nhưng nếu ngươi không ngộ ra, vậy cho dù kẹt trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cả đời cũng rất có thể.

Trên giang hồ không ít võ giả tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, chỉ thiếu nửa bước là đạt tới tông sư võ đạo. Thế nhưng nửa bước đó có mất cả đời cũng không qua nổi

Mặc dù Lã Phụng Tiên có lòng tin với Sở Hưu, cho răng tương lai chắc chẵn Sở Hưu sẽ trở thành tông sư võ đạo. Có điều thời gian hai năm quả thật ngắn ngủi.

Chẳng qua Sở Hưu lại có vẻ không quan tâm, trực tiếp xua tay nói: “Phong thần y, cứ chữa trị theo lời ngươi nói đi. Tai họa ngầm gì gì đó, sau này hãng nói." 

Có thể bước vào tông sư võ đạo trong vòng hai năm hay không chưa biết được. Lần này tiến vào Tiểu Phàm Thiên không khéo sẽ gặp cơ duyên gì đó. So với việc ở đây âu sầu rốt cuộc nên làm sao để tiêu trừ tai họa ngầm về mặt nguyên thần, chẳng bắng tiếp tục tiến bước xem xét tình hình.

Phong Bất Bình gật nhẹ đầu, lấy ra trận bàn kim châm các thứ, bắt đầu chữa trị nguyên thần cho Sở Hưu

Điểm khác biệt lớn nhất giữa thần y giang hồ và thầy thuốc bình thường là họ có thể vận dụng càng nhiều thủ đoạn. Thậm chí họ có thể nghĩ ra những chiêu số mà ngươi không thể tưởng tượng nổi để chữa trị cho ngươi.

Thanh danh của Phong Bất Bình không phải khoa trương. Thương thế của Sở Hưu nếu chỉ dựa vào bản thân y tự hồi phục, có lẽ cả một năm nửa năm cũng chẳng thể khôi phục tới đỉnh phong.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.