Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 18



Ánh mắt của Minh Dục không thể nào rời khỏi người cô nàng. Anh máy móc mà nhìn chằm chằm cô, nhìn người con gái đang nở nụ cười tươi rói đi đến bên người Triệu Thời Thanh, lễ phép chào hỏi: “Chào thầy Ngô.”

Triệu Thời Thanh cũng mỉm cười dịu dàng, lên tiếng giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi —— Nguyên Phong.”

Tầm mắt của Minh Dục từ trên người Nguyên Phong chuyển qua Triệu Thời Thanh. Triệu Thời Thanh bình tĩnh mà nhìn anh, nói đùa: “Chà, rốt cuộc cũng chỉ có một mình tôi là dẫn theo người nhà nhỉ?!”

Hà Dao hi hi ha ha mà chào hỏi: “Cô Nguyên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

Phương Thư Giai thì nhìn trái ngó phải, giật mình hỏi: “Bà quen cô ấy à? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là không biết gì cả?”

“Không quen.” Hà Dao nói, “Nhưng lúc trước Thời Thanh tiền bối có nhắc đến, khi đó bọn mình còn chưa chơi thân đâu. Chắc đàn anh Tiểu Minh cũng chưa biết, từ trước tới giờ anh ấy có vẻ không hay đọc tin nhắn trong nhóm, cũng không thường lướt bảng tin.”

Minh Dục quả thật là không biết. Quan tâm đến tình hình yêu đương của bạn trai cũ là một việc làm vô dụng, hao tâm tốn sức, khiến cho bản thân khó chịu nhất thế giới. Mà trong kế hoạch của anh, thậm chí còn chẳng có dự định gặp lại Triệu Thời Thanh, chứ đừng nói tới người yêu hiện giờ của gã.

Thầy Ngô hỏi: “Thầy Triệu, bạn gái em cũng là giáo viên sao?”

“Cô ấy là giáo viên của đại học sư phạm.” Triệu Thời Thanh đáp, “Công việc cũng không được nhàn lắm ạ.”

“Ôi chao, mấy người trẻ tuổi ngày nay áp lực lớn thật đấy.” Thầy Ngô nói, “Cũng may là sự nghiệp của em đều thuận lợi, bằng không cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

Nguyên Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cũng tạm ạ, nếu anh ấy bận quá, em cũng có thể giúp đỡ một chút trong sinh hoạt thường ngày.”

“Phải, phải, phải.” Thầy Ngô cười nói, “Phụ nữ luôn đứng phía sau người đàn ông thành công mà.”

Nguyên Phong cúi đầu, thẹn thùng cười, Minh Dục lạnh lùng nhìn cô nàng, im lặng không nói gì. Anh không biết tình huống giữa hai người này là thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt e thẹn của Nguyên Phong, cũng không giống như đang trao đổi lợi ích.

Triệu Thời Thanh ôm lấy Nguyên Phong nói: “Nếu cô ấy ở phía sau em, thì sao mọi người có thể thấy được chứ? Rõ ràng là đứng ở bên cạnh em mới đúng.”

Hà Dao “Oaaa ——” lên một tiếng đầy khoa trương, kêu Triệu Thời Thanh đúng là có voi còn đòi hai bà Trưng, cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều tốt đẹp, lại còn muốn đả kích nhóm người đang trắng tay lúc này.

Tuy Triệu Thời Thanh từ trước tới giờ đều trầm ổn, chín chắn, nhưng có lẽ là bởi đang đắm chìm trong vị ngọt củ ái tình, mà khoe ân ái chẳng kiêng nể gì. Mấy người bọn họ đều đã quen biết nhau, cho nên tùy ý một nhà hàng bản địa gần đây để ăn trưa.

Minh Dục rất nhanh đã biết Nguyên Phong không thể uống rượu, không thích ăn tỏi, bởi vì lúc nhỏ đã chứng kiến hiện trường mổ cá đẫm máu, mà cũng không thích ăn cá.

Minh Dục thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười. Thời điểm anh với Triệu Thời Thanh yêu nhau, anh luôn nhớ rõ mọi sở thích của Triệu Thời Thanh. Cho dù có qua bao nhiêu năm, anh vẫn chẳng thể nào quên được những ấn tượng đầu trong tình yêu.

Hiện giờ thì sao, có lẽ Triệu Thời Thanh đã tiếp thu kinh nghiệm yêu đương từ anh, mà trở thành một người tình vô cùng hoàn mỹ. Vẻ mặt gã hết sức chuyên chú, dịu dàng nói với Nguyên Phong: “Đừng ăn quá nhiều đồ lạnh, không phải hôm trước em bị đau dạ dày sao?”

Hà Dao thở ngắn than dài: “Tiền bối này, trên phương diện sinh hoạt thường ngày rõ ràng là anh chăm sóc cô Nguyên nhiều hơn mà! Đúng là hết nói nổi, tại sao năm đó đi học, em lại không biết tranh thủ theo đuổi anh cơ chứ?”

Phương Thư Giai nói: “Được đó, để tôi trở về nói với bác sĩ Trần là bà ghét bỏ anh ta rồi nhé.”

“Ông cứ mách đi.” Hà Dao nói, “Nếu ảnh mà gặp được Thời Thanh tiền bối, nói không chừng còn hối hận vì bản thân không theo đuổi ấy chứ!”

Cả một bàn người đều cười vang, Minh Dục cũng tùy ý cong cong khóe miệng, chỉ không biết người khác nhìn vào có nghĩ là đang cười hay không. May mà từ trước đến giờ anh đều rất ít cười, cho dù hôm nay có trưng ra gương mặt lạnh tanh cũng sẽ không bị ai để ý.

Vẫn là đôi môi đó —— đôi môi hiện tại đang ăn nói nhẹ nhàng, đầy săn sóc Nguyên Phong, cũng chính là nó, đã từng dùng giọng điệu chán ghét nhất nói với anh: “Uống thuốc còn chẳng cứng nổi, cậu còn mọc cu làm đéo gì? Lại còn mặt mũi mà bám riết lấy tôi? Nhân lúc còn sớm thì kiếm thằng nào thọc đít đi —— Không, chẳng có ai muốn thọc loại như cậu đâu, có thể ** nhau với người bình thường, ai lại muốn ngủ với thằng liệt dương chứ?”

Minh Dục cũng rất nghe lời. Từ đó về sau, anh không còn chủ động đi tìm Triệu Thời Thanh, trừ bỏ học tập với công việc, anh không nói bất cứ câu dư thừa nào. Tốt nghiệp được mấy năm, Triệu Thời Thanh lại giống như xóa tan mọi hiềm khích, ngẫu nhiên còn liên lạc với anh.

Nhưng Minh Dục lại cảm thấy Triệu Thời Thanh thật nực cười. Anh làm sao có thể dậm chân mãi tại chỗ chứ?

Lúc chuẩn bị ra về, Minh Dục đi ra ngoài nhận điện thoại, Triệu Thời Thanh cũng đi ra thanh toán. Chờ đến lúc anh trở về, đã thấy Triệu Thời Thanh đang đứng trên đường trở về phòng ăn, hình như đang đợi mình.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Minh Dục không muốn giằng co với gã, mở miệng hỏi: “Cùng về?”

“Không cần gấp.” Triệu Thời Thanh nói, “Hiếm có dịp gặp nhau, không nói chuyện riêng hai ba câu sao?”

“Người bên trong đang chờ.”

“Bọn họ à….” Triệu Thời Thanh cười cười, “Cứ để bọn họ hàn huyên với nhau là được. Ngồi ngoài này một lát nhé?”

“Nói cái gì cứ đứng nói là được, ngồi xuống tốn thời gian.” Minh Dục vô thức muốn đẩy gọng kính lên, nhưng vẫn cố kiềm chế. Bất cứ động tác gì trong lúc này, đều có thể vạch trần sự căng thẳng của anh. Anh cực kỳ không muốn mất đi sự ung dung, điềm tĩnh trước mặt Triệu Thời Thanh.

“Được rồi.” Triệu Thời Thanh lắc đầu cười, “Cậu lúc nào cũng thế.”

Gã hỏi: “Hiếm khi thấy cậu có bạn bè gì, cậu với Phương Thư Giai, hai người là……”

“Cậu ấy là bác sĩ của tôi.” Minh Dục ngắt lời gã, “Dựa vào năng lực phân tích của giáo sư Triệu, chẳng lẽ lại không nhìn ra sao?”

“Cũng đúng.” Triệu Thời Thanh nói, “Chuyện trọng đại của đời người, vẫn phải tích cực chạy chữa một chút mới phải. Tôi không biết xác suất chữa khỏi bao nhiêu lớn, nhưng có hy vọng là tốt, dù sao vẫn tốt hơn là sống tạm bợ cả đời, đúng không?”

“Đừng có lái sang chuyện khác —— Giáo sư Triệu muốn biết bác sĩ Phương có biết chuyện của chúng ta hay không chứ gì? Tôi đây sẽ nói cho anh biết, tôi không kể chuyện này ra ngoài, giáo sư Triệu cũng không cần lo lắng, gặng hỏi với bác sĩ Phương làm gì. Đối với chuyện riêng của bản thân và người khác, tôi luôn duy trì một thái độ giữ kín.”

Triệu Thời Thanh bị nói trúng tim đen, cũng không lộ ra vẻ quẫn bách, trái lại còn cười nói: “Tôi biết, tôi hiểu cậu.”

Minh Dục không đáp lời, chỉ hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Triệu Thời Thanh thở dài: “Hàiii, ngay cả trò chuyện với tôi thêm mấy câu, mà cậu cũng không muốn ư?”

“Không còn gì muốn nói nữa?” Minh Dục nói, “Vậy tôi hỏi anh —— Giáo sư Triệu, chuyện bạn gái anh là thế nào?”

“Bạn gái tôi? Yêu nhau ba năm, có ý định kết hôn. Cậu biết mà, tôi cũng không còn trẻ nữa.”

“Vậy chuyện trước kia với tôi thì sao, tại sao lại thế này?” Minh Dục nhìn xoáy vào đôi mắt Triệu Thời Thanh. Anh hoàn toàn không ngờ bản thân có thể nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng, thản nhiên đến thế.

Triệu Thời Thanh trầm mặc một lát, mím môi nói: “Lúc còn trẻ, ai cũng không tránh nổi làm những việc hoang đường, ngớ ngẩn. Khi đó tôi chỉ mới hai mươi tuổi, tinh lực dồi dào, khí huyết dâng trào……”

“Như vậy là —— anh thích phụ nữ, đúng không?”

“Người trẻ tuổi luôn ham chơi……Well, people ge, cậu hiểu mà.” Triệu Thời Thanh nói, “Tôi biết mình trước kia đã làm tổn thương cậu, thật lòng xin lỗi cậu. Minh Dục, tôi lấy tư cách một người đàn ông trưởng thành, mong có được sự tha thứ từ cậu.”

Minh Dục quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một con chim Bồ Các đang đậu trên cành cây chải vuốt bộ lông của mình, chẳng rõ là bị thứ gì quấy nhiễu mà vội vàng vỗ cánh bay đi.

“Nếu giáo sư Triệu đã quyết định kết hôn….” Anh nói, “Vậy thì, tôi hi vọng anh có thể đối xử tốt với người nhà của mình, cũng đừng liên hệ với tôi nữa.”

“Minh Dục……” Triệu Thời Thanh nói, “Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, việc này cũng không thể sao? Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi đã gặp gỡ không biết bao nhiêu người, nhưng chỉ có cậu là đặc biệt nhất —— Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết điều này. Độc thân nhiều năm như thế, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô độc hay sao?

“Sao anh biết tôi độc thân?” Minh Dục hỏi lại.

“Không thì sao chứ?” Triệu Thời Thanh giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, “Nếu như có thể tìm được, thì đã tìm được lâu rồi —— Tôi nói chuyện có chút thẳng thắn, cậu đừng để bụng nhé.”

Minh Dục lười giải thích, cứ thế vòng qua Triệu Thời Thanh, cất bước đi về phía phòng ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.