Thở dài một hơi, Phương Thư Giai buông điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp đón bệnh nhân tiếp theo.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn là một đôi giày da đầu nhọn bóng loáng —— Phương Thư Giai không kiềm chế được mà liếc mắt nhìn qua. Tiếp tới là ống quần tây thẳng thớm cùng chiếc áo vest màu lam đậm, thắt lưng tinh tế và chiếc kẹp cà vạt màu bạc như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài, sau đó ——
Là một gương mặt đẹp trai vô cảm. Chiếc mũi thanh cao, đôi mắt hai mí hẹp dài đang hơi hơi nheo lại, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng xa cách. Làn mi dài rủ xuống khiến gương mặt có thêm vài phần nhu hòa, đồng thời cũng ngăn lại cặp mắt đang thăm dò mình kia.
Phương Thư Giai vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Người tới mắt to trừng mắt nhỏ với hắn hai giây, dường như có chút không vui mà nhíu nhíu mày. Phương Thư Giai lúc này mới tỉnh táo lại, ý thức được đây là bệnh nhân của mình, vội vàng mời đối phương ngồi xuống.
Cũng không thể trách Phương Thư Giai khuyết thiếu tố chất nghề nghiệp —— ngày thường, phần lớn bệnh nhân ở chỗ hắn đều là những ông chú trung niên bị suy giảm chức năng sinh lý. Chức năng sinh lý bị yếu đi thường liên quan tới các căn bệnh tiềm tàng trong cơ thể, nhất là ở những người mắc bệnh béo phì. Có thể gặp được một người thanh tú ưa nhìn đã chẳng dễ dàng gì rồi, hôm nay bỗng nhiên thấy được một anh đẹp giai khiến đất trời cảm động thế này, nhất thời thất thần cũng là chuyện đương nhiên.
Phương Thư Giai làm bộ làm tịch mà hắng giọng mấy cái, hỏi: “Anh cảm thấy cơ thể có vấn đề gì?”
Người đàn ông trước mặt dừng một chút, đôi môi xinh đẹp bình tĩnh mà phun ra hai chữ: “Erectile dysfunction.”
Giọng nói trầm thấp quá đỗi bình tĩnh, cứ như thể đang làm báo cáo học thuật, chứ chẳng giống một bệnh nhân đang gấp gáp tìm bác sĩ chữa bệnh chút nào.
Thanh âm này tựa như một dòng điện lưu, làm cho da đầu Phương Thư Giai tê rần. Hắn cúi đầu ghi chép thông tin của người bệnh, còn trong lòng thì tiếc hận không thôi. Ông giời ơi, lòng dạ ông cũng quá hẹp hòi rồi đấy! Cái gì gọi là trời đố anh tài! Nhưng mà không sao, hôm nay bác sĩ Tiểu Phương tài ba tôi, nhất định sẽ trả lại cho thế giới một anh đẹp trai hoàn hảo!
Minh Dục nhìn bác sĩ cúi đầu viết chữ, lặng lẽ thở ra một hơi dài. Anh ngồi yên trên ghế, nhất thời lại không biết nên đặt tay ở đâu. Khoanh tay trước ngực thì có vẻ đảo khách thành chủ, đặt lên mặt bàn thì ngại dơ, mà để trên đùi thì cứ như thể học sinh tiểu học……
Đáng lẽ mình nên đợi đến tuần sau lại đăng ký ở chỗ chuyên gia mới phải, Minh Dục thầm nghĩ. Đối mặt với một bác sĩ chủ nhiệm hiền từ từng trải, có lẽ anh sẽ càng dễ mở lòng ra hơn. Mà vị bác sĩ đang ngồi trước mặt anh này, thoạt nhìn gương mặt non nớt, có vẻ còn trẻ tuổi hơn mình, thứ nhất là không đáng tin cậy, thứ hai…… đối mặt với một em trai nhỏ tuổi, sao anh có thể mở miệng được cơ chứ!
Bác sĩ mặt trẻ con ghi chép thông tin cơ bản xong, bắt đầu hỏi han như thường lệ.
“Anh cảm thấy độ cứng của mình có thể đạt tới trình độ nào?”
“Có tiêu chuẩn cụ thể gì không?”
Bác sĩ bày ra một loạt mô hình: “Anh có thể tự xoa nắn —— là giống đậu phụ, chuối, hay là dưa chuột?”
Minh Dục kiên trì xoa nắn, sau đó cứng nhắc nói: “Cái thứ nhất.”
Phương Thư Giai không nhịn được, lại ngẩng đầu lên nhìn người bệnh này một cái. Đối diện với ánh mắt của cùng hàng lông mày sắc bén của đối phương, hắn rùng mình một cái, vội vã cúi đầu xuống.
Hung dữ như vậy làm cái gì! Làm ơn đi, anh đến khám bệnh đó, cứ như lãnh đạo đi thị sát không bằng! Tự mình không cứng được lại còn trách tôi hả!
Phương Thư Giai chửi thề trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn ôn hòa dò hỏi như cũ. Hết cách, ai bảo anh là bệnh nhân chứ. Hết cách rồi, ai bảo anh là giai đẹp chứ!
“Loại tình huống này đã kéo dài bao lâu rồi?”
“Chín năm rưỡi.”
“Nó xuất hiện khi quan hệ tình dục với người yêu hay lúc một mình?”
“Khi quan hệ.”
“Đã bao lâu kể từ lần quan hệ trước?”
“Chín năm rưỡi.”
“……” Phương Thư Giai lại không kiềm chế được mà liếc nhìn cái tên “người máy” chỉ biết trả lời mỗi ba chữ cụt ngủn này một cái. Thời điểm giáo viên người ta giảng bài có nhắc tới bốn chữ “quan hệ tình dục”, cảm xúc còn thăng hoa đấy, anh giai à, thật ra anh chẳng bị liệt dương gì sất, mà là bị vô cảm mới đúng!
“Vậy anh cảm thấy vấn đề của mình bắt nguồn từ nguyên nhân gì? Hay là vẫn luôn bị như vậy?”
“Nguyên nhân dẫn đến ư?” Minh Dục ngẫm nghĩ, đáp: “Đời sống tình dục không hài hòa.”
“Có thể nói cụ thể hơn một chút không?” Phương Thư Giai nở nụ cười ôn hòa, “Chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân.”
“Lần đầu tiên.” Minh Dục nói, “Không thành công.”
Được rồi, lại là ba chữ. Chẳng qua đây cũng không phải vấn đề gì quá lớn, về cơ bản thì Phương Thư Giai đã hiểu rõ mọi chuyện.
Trải qua một loạt xét nghiệm, Minh tiên sinh bị rối loạn cương dương rốt cuộc cũng có được chẩn đoán chính thức từ phía bệnh viên. Hiện tại, anh chính là một bệnh nhân liệt dương đã được bác sĩ dán tem đóng dấu!
“Có tiền sử mắc bệnh gì không? Gia đình có hòa thuận hay không? Đã từng làm phẫu thuật gì chưa? Còn hút thuốc, uống rượu, thức khuya thì sao? À, mấy thứ này đều có? Vậy thì không ổn đâu, thói quen sinh hoạt thường ngày rất quan trọng, đặc biệt là phải đi ngủ sớm!”
“…… Không thể.” Minh Dục nhíu mày nói, “Bận việc.”
Phương Thư Giai duỗi tay xé một đơn thuốc: “Tôi nói anh này, những người trẻ tuổi tới khám cái này, đa số đều không mắc phải căn bệnh lây nhiễm qua đường tình dục nghiêm trọng nào, mà chủ yếu là do thói quen sinh hoạt và vấn đề tâm lý. Đừng trông cậy vào bác sĩ động dao kê thuốc là mọi chuyện sẽ ổn, chủ yếu vẫn phải dựa vào sự phối hợp của người bệnh, anh hiểu không?”
Vừa ngẩng đầu lên lại thấy người đàn ông đối diện đang tựa lưng vào ghế, híp mắt mà đánh giá mình. Chu cha mạ ơi, nhìn cái gì mà nhìn, tôi cũng đâu đắc tội gì với anh! Phương Thư Giai ưỡn ngực, dũng cảm trừng mắt nhìn lại.
Sau ba giây, Phương Thư Giai đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Người này, sao mà… quen mắt thế nhỉ?
Phương Thư Giai khựng lại, nói tiếp: “Theo như lời anh nói, chủ yếu là lúc quan hệ tình dục có vấn đề. Nếu anh vẫn độc thân thì đề này sẽ rất khó giải quyết—— chúng tôi thường kiến nghị các cặp đôi cùng nhau chữa trị.”
“Vậy tôi sẽ mau chóng tìm.” Minh Dục có hơi mất kiên nhẫn, móc điện thoại ra nhìn thời gian.
Phương Thư Giai khẽ thở dài trong lòng, không thể không nói, con người độc thân thì đều có nguyên nhân.
“Được rồi, qua bên kia lấy thuốc đi, Minh…… Tiên sinh.”
Nhìn kỹ họ tên của người bệnh, Phương Thư Giai chợt hiểu ra cái loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có rồi.
“Minh tiên sinh!” Hắn gọi Minh Dục đang chuẩn bị rời đi.
“Sao vậy?”
“Tôi…… tôi tôi mạo muội hỏi một câu.” Bởi vì quá mức căng thẳng mà giọng nói của Phương Thư Giai có chút run rẩy và bén nhọn, “Khụ, xin hỏi anh tốt nghiệp đại học C sao?”
Vừa dứt lời, nét mặt lạnh lùng của Minh Dục rốt cuộc cũng nứt toạc ra rồi.