Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 22



Tin nhắn công việc đương nhiên là phải phản hồi ngay, nhưng còn tin nhắn Meet U thì lại có thể không trả lời.

Thật ra Minh Dục luôn có thói quen trả lời tin nhắn ngay lập tức, bất kể là đồng nghiệp, bạn bè hay là bạn qua mạng, chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của đối phương, anh đều sẽ cố gắng trả lời ngay tắp lư.

Mà giờ phút này cũng không phải Minh Dục cố ý không trả lời, chỉ là nhắn qua nhắn lại sẽ rất dễ bị lộ tẩy. Anh chỉ đành âm thầm nói với Phương Thư Giai, ngại quá người anh em, nếu muốn người yêu qua mạng trả lời tin nhắn ngay, thì cậu sẽ mau chóng mất đi một người bạn trai trong hiện thực —— Anh đã giúp đối phương lựa chọn xong cả rồi.

Đến nỗi Phương Thư Giai đã nhắn gì, anh đều có thể đoán được gần hết. Nhìn khóe miệng lơ đãng lộ ra một nụ cười ngây ngô đầy ngọt ngào của hắn, Minh Dục có hơi do dự, lại càng không biết nên làm thế nào cho phải.

Một kích này không chỉ hủy diệt một mình anh, mà đồng thời cũng là đả kích đối với Phương Thư Giai —— Bất luận có muốn chấp nhận hay không, thì đối phương mới là người vô duyên vô cớ chịu tổn thất nặng nề.

Trái tim Minh Dục dần chùng xuống, anh cảm nhận được một nỗi áy náy và bất an gần như là lừa gạt người khác.

Quan trọng nhất chính là, cho dù Phương Thư Giai có khoan hồng độ lượng, vui vẻ tích cực, đối xử với mọi người bình đẳng như nhau, không so đo hiềm khích trước đây mà đón nhận anh, yêu thương anh… Nhưng lỡ anh vẫn không “cứng” nổi thì sao?!

Minh Dục không chút nghi ngờ về việc Phương Thư Giai sẽ cưỡng chế trói mình đưa đi làm phẫu thuật cấy ghép thể hang, còn sẽ thân thiết mà an ủi anh rằng, đích thân em sẽ làm phẫu thuật, tay nghề rất ổn áp. Chuyện liên quan đến hạnh phúc của chính mình, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực! Không cần do dự, không cần sợ hãi, ngay cả em mà anh cũng không yên tâm hay sao!

…… Thế nhưng anh vẫn muốn tự mình cố gắng một chút….

Minh Dục nghĩ đến đây, quyết định sẽ tìm một thời gian để thẳng thắn giãi bày với nhau vừa mới bùng cháy đã lại tắt ngóm.

Phương Thư Giai chờ mãi không thấy L nhắn lại, cũng không trò chuyện nổi nữa, chỉ đành yên lặng mà chuyển hướng sang Minh Dục.

“Tiền bối này.” Phương Thư Giai nói, “Tháng sau thành phố C sẽ công diễn một bộ nhạc kịch rất nổi tiếng, Hà Dao có mấy tấm vé vị trí rất đẹp, anh có muốn đi chung không?”

“Không được.” Minh Dục đáp, “Tháng sau tôi phải đi công tác.”

“Đi công tác à, đi công tác cũng tốt.” Phương Thư Giai nói tiếp, “Bọn em không có nhiều cơ hội đi công tác đâu, ngày nào cũng phải ở bệnh viện, àiiii!”

“Đi công tác thì có cái gì tốt?”

“Thì được đi du lịch bằng tiền công đó!”

Minh Dục không nhịn được cười rộ lên: “Đi du lịch bằng tiền công? Một hơi đi công tác ba tháng, mỗi ngày làm việc mười hai giờ, cậu cũng muốn đi sao?”

“Hả?” Phương Thư Giai mở to hai mắt, liên tục lắc đầu, “Vậy thì thôi. Bọn em chỉ ra ngoài tập huấn, rồi tổ chức hội nghị này nọ, đúng là không bì nổi mà.”

Sao lại trẻ con như vậy chứ —— Cứ như một thực tập sinh vừa mới bước ra đời ấy. Minh Dục vừa nghĩ như vậy, ánh mắt lại rơi xuống chiếc khuy măng sét trên cổ tay Phương Thư Giai.

Nhưng hết thảy những điều này cũng lại nhắc nhở anh, đối phương đã là một người trưởng thành 28 tuổi, một người trưởng thành đã được xã hội mài giũa, một người trưởng thành sẽ cân nhắc một lựa chọn bằng cách đong đếm những thứ bản thân cho đi và nhận lại, chứ không phải một thiếu niên sẵn sàng phấn đấu quên mình vì tình yêu.

Minh Dục lại âm thầm thở dài một hơi.

Phương Thư Giai xuống trước anh một trạm, trong khu nội thành phồn hoa sầm uất này, chỗ trống bên người rất mau đã được lấp đầy. Nhưng cũng ở giữa phố thành tấp nập người qua lại ấy, lần đầu tiên Minh Dục cảm thấy có chút cô đơn.

Dựa theo thói quen của Minh Dục, sau khi phải chịu kích thích lớn như vậy, thông thường anh sẽ lựa chọn ở một mình, bình tĩnh suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện —— Đây là bài học đã được rút ra sau mối tình với Triệu Thời Thanh. Nhưng sự thật chứng minh, sau lần đầu tiên thất bại và lần thứ hai hồ đồ, anh hoàn toàn không nhận được bất cứ lợi ích nào.

Chẳng qua lúc này đây, anh cũng không vội bình tĩnh lại —— bởi vì anh còn rất nhiều thời gian. Nói là đi công tác, cũng không phải lừa gạt Phương Thư Giai, anh quả thực phải tới thành phố A để thực hiện một dự án trong vòng ba tháng.

Toàn tâm toàn ý làm việc giúp anh có thể tạm thời thoát khỏi sự hỗn loạn dai dẳng, càng gỡ lại càng rối ngày hôm đó, đồng thời cũng khiến anh có thể bình tĩnh suy nghĩ về tương lai của mình với Phương Thư Giai.

Sau khi tới thành phố A, theo thường lệ phía công ty anh sẽ phải trao đổi với người của công ty khách hàng. Minh Dục đang chuẩn bị sắp xếp công việc, thì đột nhiên được báo tin tổng giám đốc tìm mình tâm sự.

Tập đoàn mời bọn họ tư vấn cũng coi như là con rồng lớn của ngành kinh tế. Một công ty lớn như vậy, mà đích thân tổng giám đốc lại đi trao đổi với bên công ty đối tác, đúng thật là hiếm có.

Minh Dục còn chưa hết kinh ngạc, đã nghe thư ký nói: “Là mời một mình anh.”

…… Một mình mình? Minh Dục càng thêm nghi hoặc, tổng giám đốc muốn tìm cũng nên tìm người có cùng cấp bậc mới đúng chứ?

Anh xác nhận nói: “Xác định là tôi sao?”

“Là anh.” Thư ký nói, “Minh Dục tiên sinh, không sai chứ?”

Lý Dụ Hòa là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Vị Tư, mày rậm mắt to, tóc tai rậm rạp, sở hữu ngoại hình của một nhân vật chính diện tiêu chuẩn.

Minh Dục vừa mới đi vào văn phòng tổng giám đốc, đã nhìn thấy khuôn mặt chính trực cùng với nụ cười nhiệt tình nghêng đón mình tựa như gió xuân phất qua của Lý Dụ Hòa.

Minh Dục biết Lý Dụ Hòa đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thầm nghĩ quả nhiên những người như vậy đều biết cách đối nhân xử thế, mặc dù địa vị tôn quý nhưng vẫn luôn gần gũi bình dị, khiến cho người khác rất thoải mái.

Đương nhiên, điều khiến cho anh thoải mái nhất vẫn là bởi vị Lý tổng này trả thù lao vô cùng hào phóng, để lại một ấn tượng cực kỳ tốt trong lòng anh.

Lý Dụ Hòa thân thiết mà mời anh ngồi xuống, sau đó thì trao đổi tình huống công ty với anh. Có thể tiếp xúc với quan chức cấp cao đương nhiên là tốt, Minh Dục cố gắng tập trung tinh thần, bày trận sẵn sàng nghêng đón quân địch, chuẩn bị phát huy tối đa kỹ năng chuyên môn của mình.

Nhưng không đợi anh triển khai kỹ năng, vừa mới hàn huyên chưa được bao lâu, Lý Dụ Hòa bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi: “Giám đốc Minh tốt nghiệp đại học C sao?”

Khách hàng hỏi đến bằng cấp, lý lịch đều là việc rất bình thường, hơn nữa mấy người các anh đều là bán trí óc để kiếm cơm, chung quy vẫn phải có vài thứ để khoe mẽ.

Chẳng qua người đã tới tận đây rồi, mà bây giờ mới hỏi vấn đề này? Minh Dục thầm chửi thề một câu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười đáp: “Đúng thế, là khoa chính quy đại học C.”

“Tốt, tốt.” Lý Dụ Hòa cười nói, “Đại học C rất tốt, là trưởng giỏi, sinh viên tốt nghiệp đều là nhân tài cả.”

Minh Dục cũng cười nói: “Đại học C quả thật lắm nhân tài.”

Chẳng lẽ Lý Dụ Hòa muốn nói chuyện riêng với anh, chỉ bởi vì anh tốt nghiệp đại học C? Minh Dục ngẫm nghĩ, nếu anh nhớ không lầm thì Lý Dụ Hòa chỉ có bằng cấp Hai —— Không lẽ là vì học vấn của bản thân có hạn, cho nên mới đặc biệt coi trọng những người theo học trường danh tiếng, có bằng cấp cao hay sao?

Minh Dục càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lại nghe Lý Dụ Hòa nói: “Con tôi cũng tốt nghiệp đại học C đấy.”

Đươc rồi, vòng vo khen đại học C nửa ngày trời, hóa ra là đang ngấm ngầm khen con mình!

Lý Dụ Hòa nói tiếp: “Cho nên khi nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy thân thiết cực kỳ.”

Tạo quan hệ tốt với khách hàng chưa bao giờ là điều thừa thãi, Minh Dục cười nói: “Khéo ghê, con của Lý tổng cũng thực ưu tú. Gia đình và sự nghiệp của ngài đều thành công như vậy, đúng là khiến người khác hâm mộ mà.”

Lý Dụ Hòa nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt không khỏi ảm đạm đi một chút, xua xua tay nói: “Không nói nữa……àiii. Mà con tôi cũng tầm tuổi cậu đấy.”

“Vậy ư?” Minh Dục nói, “Nói không chừng chúng tôi lại quen nhau.”

“Chắc là hơi khó, nó học y khoa, ngày thường rất hiếm khi tiếp xúc với các cậu nhỉ?”

Nụ cười của Minh Dục lúc này mới cứng lại. Y khoa đại học C, tuổi tác xấp xỉ anh, quả thực là anh có quen một người —— À đúng rồi, Phương Thư Giai họ Phương cơ mà.

Minh Dục thở phào một hơi, nhất thời cười nhạo chính mình thần hồn nát thần tính, rõ ràng là đi công tác, mà cả đầu đều là Phương Thư Giai!

Anh bình tĩnh trả lời: “Đúng thế.”

Lý Dụ Hòa lại hỏi: “Giám đốc Minh đã kết hôn chưa?”

Tuy không quá muốn tán gẫu về vấn đề này với người khác, nhưng đã ứng phó nửa ngày như vậy rồi, Minh Dục vẫn đáp: “Vẫn chưa.”

“Vậy có bạn gái không?”

“…… Cũng không có.”

“Hả?” Lý Dụ Hòa có chút kinh ngạc, “Cậu vẫn luôn không tìm sao?”

Sao tổng giám đốc một tập đoàn lớn lại toàn hỏi những vấn đề này?! Việc này đã chạm tới điểm mấu chốt của Minh Dục, nhưng anh vẫn miễn cưỡng nói: “Đúng vậy, công việc bận quá.”

Mười năm không yêu đương, dốc lòng làm việc cho ngài, ba ba bên A à, ba có vừa lòng không!

“Người trẻ tuổi ít nhiều vẫn phải chú ý vun vén gia đình.” Nét cười trên mặt Lý Dụ Hòa càng thêm hiền từ.

Trái tim vừa mới thả lỏng của Minh Dục nháy mắt lại trở nên căng thẳng. Anh mơ hồ có một dự cảm chẳng lành…… Không phải chứ?

Quả nhiên, ngay sau đó anh liền nghe thấy Lý Dụ Hòa nói tiếp: “Con tôi cũng thế! Hai mươi mấy tuổi đầu, vẫn không kiếm người yêu, hàiii.”

Tới rồi, quả nhiên mà!

Minh Dục duy trì nụ cười, nói: “Lý tổng không cần lo lắng quá, bây giờ ở thành phố, người trẻ tuổi đều yêu đương và kết hôn muộn. Con ngài lại ưu tú như thế, nhất định có thể tìm được một người thích hợp.”

Lý Dụ Hòa cười khổ nói: “Hi vọng là thế. Từ nhỏ nó đã khiến tôi nhọc lòng không ít, nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, không lo cho nó thì lo cho ai?”

…… Con trai? Minh Dục rốt cuộc cũng có thể yên lòng. Xem ra vị Lý tổng này quả thật không phải nhắm anh làm con rể, có lẽ mấy nhân sĩ thành công cũng sẽ có con tim hóng chuyện nồng cháy.

“Con cháu có phúc của con cháu.” Minh Dục an ủi nói, “Có cưỡng cầu cũng không được.”

“Hàiii…… Cũng phải.” Lý Dụ Hòa thở dài, “Con trai tôi hiện tại cũng ở thành phố C, về sau hai người sẽ có cơ hội quen biết.”

“Có thể quen biết con trai Lý tổng, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

“Nó tên là Phương Thư Giai —— Phương trong ngay ngắn chỉnh tề.”

Minh Dục nghe xong, cả người đều choáng váng, đây rốt cuộc là mơ hay là ảo giác của anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.