Kí Ức Chi Tỏa

Chương 9



Kể từ đêm hạnh phúc kia, hắn cũng ngày càng gia nguyện tự mình biểu hiện thêm rất nhiều hành động thân thiết làm cho Lucifer đang rất đỗi bất an kia cũng quên hết tất thảy phiền não vốn có. Bất luận là ban ngày hay đêm tối, tâm tình hai người đều tựa như xuân, không ngừng chia sẻ tình cảm yêu thương. Lúc đầu hắn vẫn còn có chút ngượng ngùng, cho nên mọi động tác chủ động đều là do một tay y  tận tình phục vụ. Bọn họ cứ như vậy tựa như đôi vợ chồng bình thường đang trong kì hưởng tuần trang mật, trong đầu lúc nào cũng chỉ có thể nghĩ về tình yêu cùng tính dục, ngoài việc ăn cùng ngủ, không muốn hao phí chút khí lực nào để làm chuyện khác.

Cho dù tinh thần cùng thân thể đều đang rất mệt mỏi đến cực hạn, nhưng y vẫn chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ buông tha cho đòi hỏi của hắn. Y có loại cảm giác cảm thấy loại thời gian này sẽ không có khả năng kéo dài lâu, hạnh phúc thật sự, hiện tại đang làm hắn đau lòng. Y rõ ràng đã tìm được điều y muốn, chỗ y đợi mong hết thảy, y sẽ không thể chịu đựng được nếu lại mất đi lần nữa.

Nhưng là điều làm y nghi hoặc, cũng làm y cảm thấy an tâm đã xảy ra: Hắn kể từ ngày hôm đó, tinh thần cùng độ tuổi một chút cũng không thấy phát triển thêm, một mực dừng lại một chỗ, ở độ tuổi mười ba mà y luôn hoài niệm.

“Ta không biết tại sao lại như vậy, trí nhớ của ta hiện tại giống như có một loại trống rỗng, nghĩ như thế nào cũng không ra. Ta cảm thấy được loại trống rỗng này dường như đang ngăn cản ta, không cho ta nhớ đến chuyện sau đó thế nào….” Hắn nằm trong lồng ngực y, nhẹ nhàng thở gấp gáp, “Ta nên làm cái gì bây giờ, Lucifer, không….phải nói Khải….”

Y nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc hắn, cũng thật nhẹ thở dài ra một hơi, “Nghĩ không ra thì cũng không cần nghĩ, không quan hệ.”

“Chính là….” Thanh âm của hắn giống như tiếng muỗi vo ve, đơn giản tựa đầu chôn sâu vào trong ngực y, như là đang trốn tránh cái gì.

“Như thế nào? Ngươi muốn nhớ tới cái gì?” Y hỏi câu này, lại có chút ít sợ hãi.

Nhưng mà, y cảm giác lồng ngực trần của chính mình lại bị lệ đẫm thấm ướt đi.

“Ta không biết” hắn hữu khí vô lực mà nói, “giống như chuyện gì đó rất kinh khủng, mỗi ngày mỗi đêm đều đuổi chạy theo ta.”

Y sửng sốt một chút, lại chợt nhớ tới hiện tại đang là chuyện gì xảy ra, trong khoảng thoải gian ngắn liền nghĩ đến ngọn nguồn của những sai lầm mà y đã gây ra — nhưng chỉ là y vẫn chưa nói ra. Cảm thấy chuyện này không tất yếu, mà cũng không dám nói.

Về sau, cảm xúc hay người trở nên tương lý tính, hắn và y cùng nhau chăm lo chuyện gia đình. Y đang làm việc trong phòng vẽ, còn hắn thì thử dùng tay nghề sơ đẳng của mình để làm việc gia vụ. Đôi khi hai người sẽ tự nhiên cùng nhau hào hứng đi mua giấy vẽ cho y, hoặc hai người lại cùng một chỗ thanh thản xem phim, mà những bộ phim thuê về, những động tác hôn cùng thân mật cũng sẽ không ít. Hết thảy quả thật rất bình thản, ổn định, như một gia đình hạnh phúc, từ từ cũng trôi qua được một tháng.

Y tuy nhiên cảm thấy rất mực sung sướng, nhưng cũng đã nảy sinh không ít cảm giác mâu thuẫn không thích ứng được. Hiện tại hắn quá mức khờ dại, quá đáng yêu, cũng quá yếu ớt. Y thương hắn, nhưng cũng đồng thời chưa tha thứ hắn – y vì hắn hi sinh hết tất thảy, chịu đựng thống khổ, luôn luôn tính toán, nhưng hắn lại cứ như vậy vô tư kính dâng tình yêu của chính mình cho y.

Có khi chứng kiến hắn đang tránh một mình ở góc phòng kia khóc nức nở, y lại tựa cảm giác muốn lao vào giết hắn.

Không cao hứng sao? Hắn cùng y ở cùng một chỗ thống khổ nhiều đến như vậy? Tại sao phải khóc! Nội tâm y không ngừng hiện lên loại buồn bực này, nhưng vẫn luôn dặn dò bản thân không cần phải đột nhiên bộc phát. Hắn là người yêu của y! Thời gian hắn đối mặt với y, nhất định sẽ lộ tiếu dung, cũng sẽ trực tiếp dùng hành động biểu lộ ra cảm giác thật tốt của chính mình, mà đối với sự đối đãi thô lỗ của y, hắn một chút cũng chưa từng tỏ vẻ kháng nghị qua.

Y cho rằng, phiền não của hắn chính là do vấn đề trí nhớ gây ra.

Lúc này, bất an cũng đã trỗi dậy, lại là mấu chốt làm cho sự cân bằng đã vốn yếu ớt nay cũng đã muốn đổ vỡ.

Một ngày kia, y lái xe đưa hắn đến siêu thị nhỏ mua chút lương thực. Cũng đã thật lâu chưa ra khỏi nhà, hắn có điểm rất hưng phấn, nhưng ở trước mặt y vẫn bảo trì cảm xúc an phận thường ngày. Hai người đi đến quầy hàng, vô cùng cao hứng mà lựa chọn những thứ mình muốn mua. Dù hắn không nói ra, nhưng y vẫn không chút khách khí mua giúp hắn thật nhiều đồ ăn vặt cùng kem, thứ mà nếu dùng tinh thần mười ba tuổi để mà nói, hắn trên thực tế rất thích đi. Đương nhiên bởi vì y quá cưng chiều làm cho hắn xấu hổ không biết phải như thế nào cho phải.

Hai người cứ hài hòa mà sung sướng lựa chọn rất nhiều thứ, tuy hiện tại đang là mùa hè lại dường nhưng muốn mua luôn đồ cho mùa đông. Đi dạo đến những quầy hàng khác, hắn lại đột nhiên lại bị một loại quầy hàng hấp dẫn lấy: Đó là quầy trưng bày đồ chơi.

Hiện tại, tinh thần hắn cũng chỉ có mười ba tuổi.

Hắn nhìn ngày sản xuất những món đồ chơi kia, chỉ là vừa mới được tung ra. Hắn muốn cầm lên nhìn nhưng lại kháng cự không dám, khó xử nhìn y bên cạnh, sợ hãi làm cho hắn cảm thấy thực rất phức tạp.

Mà y chỉ bật cười: Trong mắt người khác thì hắn đã là người trưởng thành hai mươi lăm tuổi, nhìn thấy hắn bộ dáng có loại hiếu kì đầy ngượng ngùng như thế này sẽ cảm thấy thực kì lạ đi. Y nhịn không được đi qua, ôm lấy bả vai hắn: “Như thế nào, muốn mua cái gì?”

“Không…. Ta chỉ là cảm thấy thú vị thôi, nhìn xem là được rồi”, hắn vội vàng nói. Y sờ sờ đầu hắn, nở nụ cười: “Ngươi có thể ở đây từ từ xem, ta đi trước tìm mua những thứ khác a. Đừng có chạy lung tung đó!” Nói xong, y dừng một chút, vừa cười vừa nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn: “Nếu thấy có cái gì thực sự thích, cứ việc lấy để vào trong xe a.”

“Không cần a.” Hắn lần nữa e lệ trả lời. Y cười lắc đầu, đẩy xe đến khu mua sắm khác.

Y đi vào khu bán đồ làm bếp, cần phải mua một số vật dụng làm bếp mới. Dù là nên mua khăn lau, cùng xoong nồi, ánh mắt y lại không tự giác nhìn đến chỗ bán dụng cụ cắt gọt, mỗi chiếc đều rất sắc bén sạch sẽ. Nếu như dùng dao này cắt lên làn da thịt trắng như tuyết của hắn, hoặc là chặt chân tay ra thành từng khối, không biết là như thế nào đây? Loại ý nghĩ này lóe lên trong đầu y rồi cũng chợt biến mất, nhưng mà làm y sợ hãi không thôi. Y rất nhanh chọn những món muốn mua kia, đẩy xe trở về khu bán đồ chơi tìm hắn, nhưng lại nhìn thấy một hình ảnh không thể tin được vào mắt mình.

Hắn vẻ mặt ngây ngô cùng người nam nhân cao lớn kia trò chuyện với nhau, giống như không biết nên làm cái gì bây giờ. Người nam nhân cao lớn kia mặc tây trang chỉnh tề, cùng với mãi tóc vàng mềm mại và đôi mắt màu xanh lam như nhìn thấu hết tất cả.

Vưu Lai Nỗ Tư.

Y vẫn còn nhớ rất rõ cái tên này.

Hận? Muốn giết? Phẫn nộ? Cảm xúc hiện tại cứ giống như khói lửa bùng cháy không thể khống chế, cứ nhiễu loạn hết thảy suy nghĩ của y. Y đi về phía trước một bước, lại thấy Vưu Lai Nỗ Tư cũng đã phát hiện ra mình, thốt nhiên kinh ngạc, ngây ngẩn cùng căm hận, phản ứng cơ hồ cùng y đồng dạng.

Nhưng là hai người đều không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ có nghĩ “vì cái gì người này lại xuất hiện ở nơi này?”. Câu hỏi này, cứ chiếm lấy đầu óc của hai người cả một hồi thật lâu.

Ngờ đâu, động tác tiếp theo của hắn lại đánh vỡ hào khí ngưng trọng của hai người hiện tại. Hắn phát hiện ra y, liền nhẹ bước chạy đến bên cạnh y, cười, giữ chặt lấy cánh tay của y, gọi một tiếng “Khải–”

Động tác này lại làm cho cả y cùng Vưu Lai Nỗ Tư đồng thời sửng sốt, nhưng y sau đó lại càng lộ ra tiếu dung của người chiến thắng, đem hắn ôm thật chặt vào trong lòng: “Làm sao vậy? Arni gặp phải người quen hay sao?”

“Ta không biết.” hắn thấp giọng nói. Có thể vì y đã trở lại, làm hắn cũng có chút an tâm hơn đi.

Mà Vưu Lai Nỗ Tư đứng một bên, ban đầu là sắc mặt trầm xuống nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo trở lại, thoáng thốt ra một câu cáo lễ: “Đại khái là ta nhận lầm người, thật sự là có lỗi.” Nói xong, cũng rất nhanh ly khai.

Nhìn thấy Vưu Lai Nỗ Tư đã rời khỏi, y lập tức bắt lấy tay hắn, không nhanh liền hỏi: “Ngươi như thế nào lại gặp phải người này? Các ngươi vừa mới phát sinh qua cái gì?”

Đối với động tác đột nhiên này của y, hắn lại càng hoảng sợ, sợ hãi mà nói: “Ta….Ta cũng không biết. Hắn đột nhiên tới gặp ta, một mực goi ta ‘Arni’….Chính là ta không nhớ rõ hắn. Hắn hỏi ta tại sao lại ở đây, dáng vẻ có vẻ rất khẩn trương.”

Tuy y vẻ mặt đầy hoài nghi, nhưng chứng kiến thấy hắn bởi vì cái nắm tay của mình mà toát ra một vẻ đau đớn, vẫn không bảo buông tay, trong lòng lạ có cảm giác tội lỗi.

“Chỉ là như vậy?” y hỏi một câu, như là muốn xác định lại một lần nữa.

Hắn gật gật đầu, nhưng mà hành động của y trước đó làm cho hắn thập phần bất an. Y suy tư một hồi, xoa xoa đầu hắn một chút: “Thật có lỗi, chỉ vì ta quá kích động…. Ta chỉ là lo lắng cho ngươi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn y, lại lần nữa nở ra một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

Những ngày sau đó, y đều rời khỏi nhà, lái xe đi đến một nơi rất xa, hơn nữa lại đi thật lâu. Y sáng sớm gấp rút rời khỏi, tối sẽ lại trở về. Đối với một người tự do công tác như y mà nói, hành động này quả cũng có chút bất thường đi, nhưng hắn vẫn không hỏi nhiều. Hắn cho rằng y là vì làm việc mới rời đi mà thôi, lại thầm nghĩ chính mình phải như thế nào làm tốt việc gia vụ.

Hắn cứ như vậy thuận theo, cũng đúng lúc vừa vặn với tâm ý của y.

Y đương nhiên không hi vọng hắn sẽ nhúng tay can thiệp vào công việc của mình. Việc hiện tại y muốn làm, chính là không muốn hắn biết. Y lái xe hơn một trăm cây số, đi đến nơi mà y chán ghét nhất.

Là nơi ở của Vưu Lai Nỗ Tư.

Mà cũng là nơi hắn vẫn thường xuyên ngụ lại!

Nghĩ đến chuyện này, sát ý lại cứ như vậy phun lên trong lòng, nhưng cũng chậm rãi lắng xuống. Y tới nơi này không phải vì giết người, mà là muốn điều tra.

Lúc trước y cũng chính là lợi dụng việc không ngừng giết chóc để gây sự chú ý của hắn, mới thuận lợi tìm được chỗ ở của hắn. Sau một năm liền liên tục duy trì quan sát cuộc sống của hắn, lại biết Vưu Lai Nỗ Tư cũng liên quan vào trong cuộc sống của hắn.

Quan sát đã ba ngày nay, y phát hiện Vưu Lai Nỗ Tư cũng không có động tác gì đặc biệt, vẫn như ngày thường đi đến cục cảnh sát làm việc, điều tra án vụ. Mà ngoài ý muốn chính là, sau khi Vưu Lai Nỗ Tư trở về nhà, cuộc sống lại không hề giống quy luật thường ngày của ngày xưa nữa.

Chỗ ở của Vưu Lai Nỗ Tư trở nên bất loạn, dù vẫn chưa đến nỗi quá dơ bẩn, nhưng vẫn có thể thấy được y phục, báo chí tùy ý vứt bừa bãi trên mặt đất. Khi tan sở về đến nhà, cũng là đem công sự ném lên trên bàn, rồi chính bản thân lại nằm ở trên chiếc giường nhỏ ấy vây hãm một phen. Trong ngôi nhà của Vưu Lai Nỗ Tư thật sự rất yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào, mà Vưu Lai Nỗ Tư ngoài việc mở cửa sổ, cũng chỉ là uống rượu, một chai rồi hai chai, lúc uống cũng chẳng làm động tác gì khác, cũng chẳng cần nhấm nháp chút điểm tâm, chỉ là lẳng lặng mà uống, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.

Chẳng biết tại sao, y lại thoáng cảm thấy có thể nhận thức được tâm tình của Vưu Lai Nỗ Tư. Y cùng lúc có loại nhìn thấy có chút hả hê hoan hỉ, nhưng cũng cảm thấy có chút cảm thông… Thật lâu thật lâu trước kia, chính y cũng đã như vậy vượt qua tịch mịch tuế tuyệt như vậy.

Sát ý trong tâm hắn cũng bởi vì vậy mà hoãn xuống. Y quyết tâm muốn cùng Vưu Lai Nỗ Tư nói chuyện qua một lần.

Vì vậy y chọn một ngày, nói với hắn rằng, “Hôm nay ta đi làm sẽ đến khuya mới về, cho nên không cần chuẩn bị bữa tối cho ta làm gì” rồi cũng rất nhanh đi khỏi.

Y chờ lúc Vưu Lai Nỗ Tư vừa rời khỏi, liền trực tiếp vào trong nhà chờ đợi. Trước kia cũng đã từng lẻn vào qua, cho nên y cũng rất thuận lợi đạt thành công việc này. Hơn nưa, hiện tại vì Vưu Lai Nỗ Tư cũng chẳng còn tinh thần gì, cửa cũng chẳng thèm khóa kĩ.

Đương nhiên lúc Vưu Lai Nỗ Tư đi làm trở về, cũng liền bị người khách không mời mà đến, hiện tại đang ngồi trên ghế salon lại càng hoảng sợ hơn. Nhưng là, cũng rất nhanh hồi phục lại bình thường, biểu tình đờ đẫn, nhìn không ra tâm tình.

“Ta cũng nghĩ tới ngươi sẽ đến tìm ta.”

Vưu Lai Nỗ Tư nhàn nhạt nói, đem công sự đặt lên trên bàn, sau đó đứng nhìn người khách không mời mà đến kia cười cười, thoải mái nói với mình: “Nếu thế, ngươi cũng không cần khẩn trương đến như vậy, sao không ngồi xuống đi?”

Mà Vưu Lai Nỗ Tư cũng không để ý đến lời nói của y.

“Nói thẳng ý đồ ngươi đến đây a? Ta không nghĩ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian của ta.”, nói xong, Vưu Lai Nỗ Tư nắm chặt cây súng được vắt ở bên hông, mà người trước mặt hiện tại cũng chả thèm để ý tới hạnh động này một chút nào cả.

“Ta đây nói,” y chống gối đứng lên, “Lần trước tại siêu thị gặp ngươi, có phải chỉ là ngẫu nhiên hay không?”

“Ngươi chỉ đơn giản muốn hỏi ta chuyện này?” Vưu Lai Nỗ Tư bực bội đáp lại. Nhớ lại tình hình của ngày hôm đó, chỉ vì điều tra án tử ở vùng phụ cận, thuận đường mới đi đến siêu thị xem xét điều tra thương phẩm kia có phải hay không có liên quan đến án kiện, đột nhiên mới chứng kiến bộ dạng người mà chính mình luôn tưởng nhớ đã lâu, làm mình thống khổ không chịu nổi kia lại đang đứng trước mặt. Đó chính là Arni! Lúc đó, Vưu Lai Nỗ Tư tự nhiên rất khiếp sợ, tuy tóc đã dài thêm một ít, tâm tình cũng so với hướng nội nhưng lại đang đứng ở quầy đồ chơi mà thích thú ngắm nhìn. Người này tuyệt đối là Arni, nhưng tại sao lại như vậy?

Lúc Vưu Lai Nỗ Tư thử tìm gặp người kia nói chuyện, bất quá hắn lại nhận không ra mình, chỉ là đối với sự xuất hiện của mình mà ngây ngô một hồi. Lúc chính mình đang nghĩ, liệu có phải đã nhầm người rồi hay không thì y lại tựu xuất hiện trước mặt.

Hoàn toàn là đúng vậy.

Phản ứng của Vưu Lai Nỗ Tư là kinh ngạc, bởi vì hắn không hề còn giống như ngày xưa.

Nhưng mà hắn thoạt nhìn rất tốt, rất hạnh phúc, khí sắc so với lúc cùng mình ở cùng một chỗ khá hơn rất nhiều. Tên giết người mà chính mình phi thường căm hận kia lại một mực đối xử tử tế với hắn, làm cho người vốn đã mất đi hi vọng là Vưu Lai Nỗ Tư đây cũng thấy thập phần kinh ngạc. Vưu Lai Nỗ Tư không biết là nên cảm thấy cao hứng, hay là cảm thấy bi ai, hay là nên cảm thấy may mắn khi hắn cuối cùng cũng đã có một nơi hạnh phúc.

Ngày hôm nay y xuất hiện làm cho phẫn nộ đã một năm nay không cách nào phát tiết ra được của Vưu Lai Nỗ Tư cũng muốn bộc phát ra ngoài. Chính Vưu Lai Nỗ Tư tựa hồ chỉ muốn tìm y hả giận, nhưng cũng tự khắc chế lại chính bản thân mình. Mặc dù là có thương tổn, bởi vì y đã cướp đi Arni nhưng là Vưu Lai Nỗ Tư biết rằng y hiện tại không hề tái phạm tội dù chỉ một lần.

Vưu Lai Nỗ Tư mới hít một hơi dài, muốn làm cho chính mình bình tĩnh thêm một chút.

“Arni làm sao vậy? Ngươi đối với hắn đã làm cái gì?”

Người hỏi hiện tại đã đổi, Vưu Lai Nỗ Tư đối với y cũng có không ít nghi vấn, mà Arni biến thành như vậy, không hề còn giống như quá khứ cũng chính là sự thật.

Sắc mặt y trầm xuống, đứng đắn mà nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, hắn sau khi bị ta mang đi đã hỏng mất, nhưng hiện tại cũng đang chầm chậm hồi phục rồi.”

Nghe vậy, Vưu Lai Nỗ Tư đột nhiên lại hiện ra sát ý, thật nhanh móc súng hướng đến y, thì y lại nói tiếp: “Cũng là bởi vì như vậy, ta mới đến tìm ngươi.”

Vưu Lai Nỗ Tư ngây ngốc một chút, lại không nghĩ tới y lại vì lý do như vậy mà đến tìm mình, chỉ đơn giản cho rằng y chỉ là đơn thuần muốn đến giết mình, nhưng nhìn nét u buồn trong mắt y, cũng có thể tựa hồ thấy được, y chính là vì Arni mà lo lắng.

“Arni khi trước đã phát sinh qua cái gì?” y hỏi.

Vưu Lai Nỗ Tư nhíu mày, có chút hoang mang tự hỏi, chẳng phải chính hành vi của y đã làm cho hắn gặp phải khó khăn đến không chịu được, bằng không hắn như thế nào lại bị hỏng mất như thế? Nhưng là nghe y hỏi như vậy, Vưu Lai Nỗ Tư cũng nhớ lại sự tình chính mình đã cùng hắn thảo luận qua— chính là tinh thần hắn có vấn đề.

Hắn vẫn thường có thói quen dùng việc quên đi để xóa đi ưu phiền cho nên mới dẫn đến trí nhớ không tốt, hơn nữa cũng chẳng có cách nào để nhớ lại khoảng thời gian đau khổ đã qua. Cũng bởi vì điểm này, hắn mới không thể nhớ ra, cho nên Vưu Lai Nỗ Tư cũng chẳng biết được điều gì.. Bởi vì nghi vấn của y mà làm cho Vưu Lai Nỗ Tư nhớ lại lần đầu tiên mình gặp hắn: Một hài tử gầy yếu, quái gở đứng dừng chân trong trường học, nhưng lại có một khuôn mặt xinh đẹp luôn ẩn chứa âm thẩm thẩm oán ý, không muốn mở ra nội tâm kết giao cùng người khác. Như vậy cho thấy hắn tại trường học đã từng bị ngươi khi dễ qua, mà từ khi Vưu Lai Nỗ Tư cùng hắn kết thành bằng hữu, hắn mới trở nên sáng sủa hơn một chút.

Nhớ lại đến đây, Vưu Lai Nỗ Tư mới phát hiện chính mình đã vô ý đem chuyện của ngày xưa kia nói hết cho y nghe, mà y nghe xong rồi lại càng trầm tư thêm một chút. Vưu Lai Nỗ Tư hối hận chính mình đã quên suy nghĩ, về phương điện khác thì lại cảm thấy không rõ ràng lắm, y rốt cuộc là muốn làm cái gì? Thật lâu sau y mới gật đầu: “Ta đại khái đã rõ rồi. Tuy rất không nguyện ý, nhưng ta vẫn là rất muốn cảm ơn ngươi.”

Nghe vậy, Vưu Lai Nỗ Tư lại càng thêm nghi hoặc, cứ như vậy nhìn y đi khỏi.

Cùng một năm trước đồng dạng, Vưu Lai Nỗ Tư lại thật không ngờ chính mình lại không đi ngăn cản lại, chỉ là ngây ngốc đứng nhìn.

Y lái xe trên đường lớn, hiện tại cũng đã mười giờ hơn. Y nghĩ thầm giờ này hẳn hắn cũng đã đi ngủ trước, nhưng mà không biết như thế nào, y lại tức tốc lái xe nhanh trở về. Y nghĩ không sai, hắn chính là ở khoảng mười ba tuổi trống rỗng, là chỉ “chuyện kia”…. mà cũng là hắn quên đi y cũng đích thực chính là nguyên nhan.

Lái xe về đến nhà, y rất đỗi kinh ngac — bởi vì đèn vẫn sáng.

Y đem xe hơi chạy vào ga ra, rồi đến khi tiến vào trong phòng thì lại phát hiện hắn vẫn còn ngây ngốc ngồi trước bàn ăn chờ đợi, thức ăn trên bàn cũng đã muốn nguội lạnh đi. Hắn nhìn thấy y trở về, cũng liền mỏi mệt cười cười, từ từ nói: “Ngươi đã trở về rồi.”

“Ngu ngốc, ta không phải đã nói sẽ khuya mới trở về hay sao?” y cũng đã muốn mệt chết, đi tới ôm lấy cổ hắn. Hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Chính là… Ta nghĩ chờ ngươi…”

Bình thường lúc này hắn cũng đã sớm đi ngủ.

Y đem hắn ôm chặt hơn, mắt mới nhẹ nhàng khép lại.

“Arni, ngươi có muốn biết phần trí nhớ còn lại của mình không?” y thấp giọng mà hỏi. Hắn nghe vậy thì vẻ mặt trở nên kinh ngạc không thôi. Y cười khổ một hồi, rồi lại lắc đầu.

Nhìn thấy thần sắc y nhu hòa như vậy, hắn mới do dự một hồi rồi mới gật gật đầu.

“Phần nội tâm vẫn một mực không chịu hồi phục kia cứ hành hạ ta. Tuy ta nghĩ không ra, nhưng lại cho ta cảm giác y nguyên sợ hãi. Ta không nghĩ muốn như vậy…. Hơn nữa, điều này cũng làm cho Khải rất làm phức tạp.” hắn nhỏ giọng nói xong, hai tay ôm lấy y thật chặt. Chứng kiến hắn như vậy, trên mặt y cũng không khỏi hiện nét tiếu dung.

Y chỉ là đem hắn kéo vào sâu trong lồng ngực, đồng thời cũng âm thầm đồng ý chuyện lần sau nên làm.

–oo–

“Bình thường, loại bệnh này dùng liệu pháp thôi miên là thích hợp nhất a….”

Mặc dù đối với chuyện y đưa hắn đến đây cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà Bối Lợi Á vẫn là đem hai người vào phòng nghỉ của Thần Phụ đằng sau giáo đường. Trong này còn có sô pha rất dễ chịu, vì vậy trước hết là cho hắn nằm lên phía trên.

Y đứng một bên cũng có chút xao động bất an. Tâm tình của y hiện tại rất mâu thuẫn, tuy hi vọng hắn từ nay về sau sẽ thoát khỏi bóng tối của trí nhớ bao phủ lấy, nhưng lại không muốn hắn sẽ nhớ đến tội trạng giết người của y. Y vẫn không hối hận qua chính mình đã giết người nhiều như vậy, bất quá hơn một tháng qua hắn vẫn không biết y phạm tội tày trời, vẫn luôn toàn tâm toàn ý tin cậy y. Y đột nhiên sợ hãi hắn sau khi biết rõ sự thật rồi, sẽ lại lần nữa rời xa.

Bối Lợi Á đứng một bên chú ý cảm xúc của y, cười vỗ vỗ vai y: “Yên tâm đi! Hắn cuối cùng rồi vẫn phải đối mặt với chuyện này, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cũng là có phương pháp làm cho hắn sẽ không hề nhớ đến chuyện này.”

“Phải không?” đây không phải là chuyên nghiệp của y, đã là hảo hữu Bối Lợi Á nói như vậy, y cũng chỉ có thể nghe theo vậy mà thôi.

Vì vậy Bối Lợi Á trước hết để cho hắn buông lỏng tâm tưởng, sau đó tìm mười phút làm cho hắn rơi vào trạng thái thôi miên. Đợi cho hắn chính thức bị mê hoặc rồi, Bối Lợi Á mới trực tiếp bắt đầu hỏi han.

“Arni, ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?”

Hắn đang nằm vững vàng trên ghế sô pha, mũi nhẹ giật giật, nhỏ giọng mở miệng nói “Mười ba tuổi….”

“Arni, ngươi trên thực tế là hai mươi lăm tuổi, có biết không?”

“…..Ta biết rõ.”

“Vậy tại sao ngươi lại dừng lại ở tuổi mười ba?”

“Ta sợ hãi.”

“Sợ cái gì?”

Hắn trầm mặc thật lâu, mới run giọng nói: “Ta cảm thấy được giống như có một hố đen thật sâu ở trước mắt, ta không dám vượt qua.”

“Yên tâm đi, mở mắt nhìn xem. Ngươi nhất định phải vượt qua nó, mới có thể đi tiếp có đúng không?” Bối Lợi Á vừa nói, suy nghĩ một chút rồi lại cười: “Ta cùng Khải đều ở đây cùng ngươi, giữ chặt ngươi để cho ngươi vĩnh viễn không té xuống, được không? Chính là nếu như ngươi không tự mình đối mặt, vĩnh viễn cũng sẽ không qua được.”

“Ta hiểu được.”

“Đúng vậy, nêú như ngươi thật sự không cách nào đối mặt, chúng ta dừng lại ở đây, được không?”

“Được.” Thần tình hắn nhẹ buông lỏng một hồi.

“Ngươi hiện tại mười ba tuổi. Ngươi chậm rãi nhớ lại a, hiện tại đang làm gì đấy?”

“Ta hiện tại…. baba ở đằng sau, sẽ không để cho ta đi ra ngoài chơi.”

“Cái gì?”

“Từ lúc đi thư viện, rồi cùng Khải ước định, ba ba sẽ không để cho ta đi ra ngoài chơi, cho nên ta rất khó qua. Ba ba cùng mụ mụ ngày càng cãi nhau nhiều hơn, mà kỳ hạn một năm cũng đã nhanh đến, ta thật lo lắng lắm. Thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh, ta khóc lóc xin ba ba mang ta đi, sau đó ba ba đem ta xem ra….”

Nói đến đây, hắn lại nghẹn ngào lên đến. Y cũng mạnh đứng dậy, nghĩ ngăn cản hắn nói tiếp nhưng lại bị Bối Lợi Á ngăn lại. Bối Lợi Á nhắc nhở rằng, y không nên làm ngắt đoạn trị liệu, nhưng là y vì lời của hắn mà đau lòng khôn xiết.

Y biết rõ!

Y biết rõ sự tình từ đầu đến cuối!

Lúc y nhịn không được mà đáp máy bay đi đến nước Mỹ, đã điều tra thật lâu mới tìm được nhà của hắn, nhưng là tra ra gia đình bọn họ bắt đầu không hòa thuận. Y vốn chỉ nghĩ ở bên cạnh nhà hắn quan sát, cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của hắn, nhưng là ngày nào đó….

“Ba ba đem ta xem ra, đó là một căn phòng tối không hề bật đèn. Ba ba nói không muốn ta bị người khác cướp đi, sau đó bắt đầu xé bỏ y phục ta…. Ta, ta rất sợ hãi. Ta biết rõ ba ba sẽ đối với ta làm cái gì, nhưng là ta không cần như vậy. Baba bắt đầu dùng dây thừng trói ta lại, làm ta bị khiến cho đau đến muốn ngất đi….”

Một giọt, rồi từng giọt nước mắt rơi xuống, Bối Lợi Á càng cảm thấy bất an, do dự mà muốn hay không ngừng lại trị liệu lần này, nhưng lời của hắn lại vẫn chưa ngừng hẳn: “Ta rất sợ hãi những động tác ba ba làm với ta, chính là ba ba đột nhiên ngừng lại, hơn nữa lại còn có gì đó nóng nóng chảy trên người của ta, thật nhiều, thật nhiều…. Ta xem, đó là….. A, là máu, thật nhiều máu! Là máu của ai? Ta nỗ lực nhìn kỹ, phát hiện mắt ba ba mở lên thật lớn, đầu lưỡi đưa ra thật dài, máu cứ không ngừng theo cổ mà chảy ra…. Thật đáng sợ, rất đáng sợ, tại sao lại phải như vậy. Ta nhớ…. ta đã muốn chạy trốn, chính là ba ba lại ngã xuống trên người của ta, không hề nhúc nhích….”

“Là ai? Nguyên lai là có nười đứng ở phía sau lưng ba ba, từ từ đi đến phía ta…. Ta sợ, ba ba giống như đã chết, người kia kéo ba ba ra, thay ta cời bỏ dây thừng. A…… Là Khải! Khải tới cứu ta! Ta thật rất cao hứng. Ta ôm chặt hắn, ta không nghĩ sẽ buông ra. Hắn hôn ta, nói nhất định phải đi, còn muốn ta đến thư viện tìm hắn….. rồi hắn sẽ dẫn ta đi……”

“Đó là lần đầu tiên ngươi giết người?” Bối Lợi Á nhỏ giọng nhìn y mà hỏi, mà y thì lại trầm mặc không nói gì. Thấy thế, Bối Lợi Á quay đầu lại hỏi hắn: “Vậy ngươi sau đó có đi không?”

“Ta nghĩ muốn đi….. chỉ là sau khi mụ mụ phát hiện thi thể thì sợ đến mức hét lớn, cũng không cho ta ra khỏi cửa nửa bước. Tang lễ chuẩn bị xong xuôi, mẹ lại đem ta đến trường học, sau lại rất ít gặp mặt. Chính là ta cảm thấy cách mụ mụ nhìn ta lại giống như đang nhìn thấy ác quỷ trước mặt, đối với ta tràn ngập chán ghét… Ta, ta không biết nên làm cái gì bây giờ. Ba ba cùng mụ mụ đã không còn như trước, ta nhớ…. phải đi tìm Khải, chính là, ta lại không biết đường nào để đi….”

Nghe những lời của hắn, y cái gì cũng không nói.

Nội tâm y một hồi buồn bực. Trong trí nhớ Arni xuất hiện vết rách thời gian, lại có Vưu Lai Nỗ Tư tiến vào bên trong, như vậy cứu vớt hắn, chiếm hết tấm lòng hắn. Y chính là rất căm hận Vưu Lai Nỗ Tư. Kết quả cuối cùng chính mình lại như đứa ngốc bị tốt xoay quanh.

Như vậy tự hỏi liên tục một hồi, y mới chú ý tới Bối Lợi Á đang dùng ánh mắt bảo y “dừng ở đây”, vì vậy y gật gật đầu. Bối Lợi Á liền làm trấn an, làm hắn tỉnh lại. Năm phút đồng hồ sau, hắn theo chỉ thị tỉnh lại, biểu lộ ngây ngốc ngồi dậy.

“Có khỏe không?” thay mặt cho y vẫn không nói lời nào kia, Bối Lợi Á mới hỏi thăm, mà hắn lại cười gật gật đầu, giống như là có chút mệt mỏi. Sau đó, hắn đi đến ôm lấy y.

“Về nhà a.”

Cảm xúc của hắn đích xác cũng đã ổn định nhiều hơn, không giống trước như vậy nhát gan cùng bất an, cả người so với trước kia có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Ngoại trừ điểm đó, y lại thấy hắn cùng bộ dáng mười ba tuổi kia cũng chẳng có gì khác biệt. Bởi vì hắn vẫn y nguyên mang theo nụ cười khờ dại đó, chân thành rất đúng chính mình trả giá tầm ý, tay nghề nấu nướng cũng vẫn không hề tiến triển hơn xưa, làm việc nhà thì vẫn luôn ngốc nghếch. Hắn sẽ không một mình trốn một góc mà khóc, mà là lúc hắn ngưng mắt nhìn y đều đã trưởng thành hơn rất nhiều, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Y cũng không có đòi hỏi gì, chỉ là hi vọng hắn đừng còn chịu đựng thống khổ của quá khứ.

Y cùng hắn cứ như hình với bóng, bởi vậy cũng không muốn hắn sao có thể phản bội y.

Thời gian bình thản lại trôi qua một tuần. Vừa mới vào đầu hạ, ánh mặt trời cũng đặc biệt ôn hòa. Người ngày thường tương đối đi ngủ rất sớm cũng đã tỉnh, ngồi trên giường ngẩn người một hồi, sau đó nghiêng người nhìn sang y vẫn còn chìm trong mộng đẹp, không chút phòng bị, bộ dạng giống như một tiểu hài tử vậy.

Hắn cúi người khẽ hôn gò má y, sau đó nhẹ bước xuống giường, đi đến phòng khách dưới lầu. Kim đồng hồ đã chỉ tám giờ mười bốn phút. Hắn cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng bấm số.

“Uy?” người ở đầu dây bên kia trả lời rất không có tinh thần, nhưng vẫn là thanh âm rất quen thuộc.

Hắn biểu lộ bình thản nói: “Ta là Arni, Vưu Lai Nỗ Tư.”

Từ điện thoại truyền đến âm thanh tay nghe rơi xuống đất, sau đó lại bất ngờ đáp lại: “Arni? Thật là ngươi?”

“Ngươi đừng kích động, là ta lén lút gọi đi. Ta từ nay về sau cũng sẽ không gọi cho ngươi lần nữa. Ngươi tỉnh táo nghe ta nói.” hắn nhỏ giọng mà nói, hai mắt nhẹ nhàng khép hờ: “Ta hiện tại rất tốt, cơ hồ cũng đã khôi phục lại bình thường rồi. Trải qua khóa tâm lý trị liệu kia, ta nghĩ cũng có thể đối mặt với khoảng trí nhớ của mười bốn tuổi, bởi vậy ta một điểm hồi phục đến hai mươi bốn tuổi…”

“Thực…. Thật sự như vậy quá tối. Vậy ngươi hiện tại……” nghe được những lời của hắn, Vưu Lai Nỗ Tư trần đầy mừng rỡ, nhưng cũng không biết muốn nói cái gì. Là muốn hắn trở về, hay là báo nguy? Nhưng là, những việc này đều rất nguy hiểm.

Hắn mới lắc đầu, biết Vưu Lai nỗ Tư sẽ không nghĩ tới, “Ta nghĩ muốn nói cho ngươi, xin đừng tới tìm ta. Ta quyết định muốn ở chỗ này. Đồng thời, ta cũng không ý định nói cho Khải….. Lucifer biết về việc trí nhớ của ta đã hoàn toàn hồi phục.”

Vưu Lai Nỗ Tư mới sửng sốt một chút, “Vì cái gì?”

“Ta biết rằng hết tất thảy, tất cả những việc phạm tội của Lucifer cũng đều là vì ta, hoặc cũng bởi vì ta là nguyên nhân mới thành ra như vậy. Ta không đành lòng làm hắn đối mặt với tội ác. Cho dù muốn, cũng là ta phải ở bên cạnh hắn cùng một chỗ chịu tội, đây cũng là khả năng hiện tại ta có thể…. Đồng thời, ta ở bên cạnh hắn rồi, cũng sẽ không chế được sát ý của hắn, nhưng nếu hắn biết rõ trí nhớ ta hồi phục, hắn đại khái trong một khoảng thời gian sẽ khó tin tưởng ta đi.”

“Chính là….”

“Để cho ta làm như vậy a, đây cũng đều là vì mọi người hảo.” hắn mỉm cười, ngừng một hồi, “Ta cảm thấy được hẳn là nên nói cho ngươi, bởi vì ngươi đối với ta cũng rất quan trọng….. Cho nên, do đó nói lời từ biệt a.”

“Ân….” Vưu Lai nỗ Tư như là đang nhấm nuốt tư vị của đoạn đối thoai này, sau đó nói: “Arni, hy vọng ngươi có thể may mắn….”

Lời nói vừa xong, đẵ bị tắt máy.

Hắn cũng rất đỗi kinh ngạc.

Hắn nhìn tay cầm điện thoại trên tay, hiện tại có một bàn tay to lớn đang đặt trên đế đặt điện thoại.

Hắn sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt y đã chứa đầy tơ máu, mang theo nụ cười lãnh khốc, lẳng lặng đứng ở phía sau chính mình.

“Ta còn nghĩ, con cừu dễ dàng lạc đường chạy đi đâu,” y ôm lấy hắn, đôi bàn tay kia lãnh đạm khác thường, “nguyên lại lại là đi liên lạc với tình nhân cũ.”

“Không phải……” Cái ôm của y làm cho hắn không thở nổi. Hắn nghĩ sẽ giải thích, nhưng ót lại bị nặng nề đánh một cái, cứ như vậy ngất đi.

“Tại sao phải gạt ta…..” y cầm lấy điện thoại trên tay, buông thả người nam nhân đã mất đi ý thức, để hắn nằm trượt trên mặt đất. Ngữ điệu như vậy tỉnh táo trộn lẫn phẫn nộ, hận ý, còn có nồng đậm đau thương.

Lúc hắn chậm rãi tĩnh lại, phát hiện chính mình ngồi trên chiếc ghế dựa trong phòng làm việc của y. Bức màn dày đã buông xuống, gian phòng mơ màng âm thầm nhưng một chút ánh sáng len lỏi vào vẫn đủ làm hắn nhìn thấy rõ, căn phòng làm việc này như bị long quyển phong đảo qua, dường như mất trật tự đến không chịu nổi. Vải vẽ tranh sơn dầu bị cắt xé, thuốc màu tung tóe trên mặt sàn, bút vẽ đặt trên giá sách kia cũng không may mắn thoát khỏi, bị bẻ gãy nát, rơi vãi trên mặt đất. Hắn khẽ động đậy thân thể, cảm giác truyền đến lại càng làm hắn thật sự giật mình.

Hắn bị trói.

Hắn đang không mảnh vải che thân, cổ lại bị trói vào hang quyển, khóa sắt thì cứ cạ vào lưng ghế dựa cùng tay vịn. Nửa người dưới hắn được mặc như một bộ da cụ hình chữ T, các chỗ nối đều bị khóa khóa trói lại, bên hông dây lưng còn có những chiếc khóa mắt khác rất tinh xảo. Trước chiếc quần này được dùng kim chúc cài đinh thường dùng làm trang sức cho túi da, vừa đúng đem gì đó của hắn chăm chú bao lại. Phía sau thì là cái ấu dây lưng bằng da chế tay khóa lại, còn có một cái gì đó tựa như ngón tay xé mở vào trong hậu huyệt. Hai chân cũng không may mắn thoát khỏi, bị hai chiếc xiềng chân buộc lại, cùng khóa sắt và khóa mắt dây lưng bên hông tương liên với nhau, làm hắn tựa như tư thế ngồi chồm hỗm dưới đất.

Đây là trang phục nô lệ….? Hắn thử di động thân thể, lại bị mất thăng bằng mà té trên mặt đất, lưng ghế tựa bị xiềng xích liên lụy cũng một bên khuynh đảo, vang lên một tiếng ầm.

Xong rồi, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi đợi người kia tiến đến. Quả nhiên chỉ trong chốc lát liền thấy y thần sắc đờ đẩn đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một lọ gì đó nho nhỏ.

“Như thế nào lại té trên mặt đất, con cừu nhỏ không biết nghe lời của ta.” ngữ khí như thương tiếc. Y nâng dậy lưng ghế dựa, cũng nâng hắn dậy, để cho hắn tiếp tục ngồi chồm hỗm tại bên cạnh ghế dựa.

“Khải, ngươi hãy nghe ta nói….Ô!” hắn thở gấp muốn giải thích, nhưng y lại không cho hắn cơ hội để nói tiếp.

“Đừng gọi ta là Khải, ngươi hẳn nên gọi ta là Lucifer.” y mạnh tay kéo lên xiềng xích làm hắn thở không nổi. “Ta là tên giết người Lucifer, là người ngươi căm hận nhất, Lucifer”.

Y lạnh lùng nhìn hắn, nhìn cho đến khi hắn thống khổ vặn vẹo đầu, sắc mặt tái nhợt dần chuyển sang ửng đỏ vì thiếu đi dưỡng khí, nước bọt không ngừng chảy ra. Y thật vất vả mới đè xuống lửa giận, buông tay ra để cho hắn thở một chút. Rồi y lại ngồi xổm xuống, bá đạo phong bế đôi môi đang thở dốc kia, thô bạo trở mình quấy hút thật lâu.

“Biết rõ đây là cái gì không? Đây là nam khố trinh thao.” y trêu tức bằng cách xoa bóp phần thân hắn đang được bao bọc trong chiếc khố trinh thao kia, “dùng để đối phó với ngươi, không phải rất thích hợp sao?”

Y nói bên tai hắn đang không ngừng kịch liệt thở đốc, dùng loại âm thanh từ tính trầm thấp trước sau như một mà nói: “Ta muốn trói ngươi lại, cả đời trói ngươi lại.”

Hắn rưng rưng nước mắt lắc đầu. Hắn cũng không hề có ý phản bội y, chính là một tuần nay hắn một mực lừa gạt y lại là sự thật. Hắn biết rõ, bây giờ vô luận hắn có nói gì đi nữa thì y cũng sẽ nghe không lọt, cho nên chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.

Y làm cho mặt hắn chôn ở đệm lưng ghế dựa, nâng lên mông hắn, hơi buông ra ấu dây lưng kia, đẩy ra cái chốt khóa hậu môn, vừa lấy đến chiếc bình đó rót vào cúc huyệt. Cảm giác kia dính dính trơn bóng, hình như là một loại trơn tề cao cấp. Sau đó, y lại không quên đêm cái chốt khóa hậu môn kia nhét đi vào, làm cho nó không ngừng kích thích thành trong, mới đem ấu dây lưng khôi phục nguyên trạng.

Trời ạ, vật kia nguyên lai là chạy bằng điện….. Hắn còn chưa kịp nghĩ xong, y đã đem hắn lật qua, làm cho hắn nhìn thẳng vào y, sau đó đem chất lỏng còn lại theo khe hở của túi da mà rót vào, chỉ trong chốc lát hai viên thịt phía dưới phân thân của hắn đều dính đầy chất lỏng dính trượt. Bố trí xong tất cả, y mới thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế, làm cho hắn ngồi chồm hỗm giữa hai chân mình, tựa như thưởng thức trò hay. Mà hắn, cũng chỉ có thể lẳng lặng quỳ gối trước mặt y.

Chính là chỉ sau một khắc lại phát hiện chính mình rất khó ngồi yên lặng, hắn cảm thấy nửa người dưới xung huyết bành trước đến cực đại, mật huyệt cũng so với ngày thường mẫn cảm gấp bội, một một tấc thịt đều tựa như bị hàng vạn con trùng bám víu bò lên, ngày càng nhiều, ngày càng nhanh. Phân thân cũng đã quá mức xung huyết đến cực đại. Chính là bị túi da kia trở ngại làm hắn khó chịu vạn phần. Hắn bắt đầu vặn vẹo thân thể, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh rên rỉ làm y không khỏi nở nụ cười.

“Có thúc tình trơn tề kia có phải là làm cho ngươi rất sướng?” Y kéo nhẹ xiếng xích làm hắn mất đi thăng bằng mà ngả về phía trước, cả khuôn mình đều chôn vào giữa hai chân y. Y đè lấy đầu hắn, cũng làm cho vật trong quần hưởng qua ma sát. Tiếng cười của y bội phần hưng phấn, “Động nhỏ trên mặt ngươi hẳn nhàn rỗi lắm, hảo hảo cho phục vụ thoáng cái a.”

Y vừa nói vừa kéo xuống khóa quần mình, đưa tay ép chặt hai má hắn, đem cự vật của hắn cưỡng chế nhét đi vào. Hắn vất vả lắm mới lấy lại cân đối ngồi thẳng người, miệng lại lập tức bị nhét đầy, liền một tia thở dốc cũng không có. Hắn liều mạng lắc đầu muốn tách rời khỏi, nhưng y lại ép chặt ót hắn, làm cho dương v*t kia ngày càng tiến sâu thêm vào bên trong. Hắn thở gấp gáp, liều mạng đưa đầu lưỡi đẩy dị vật đi ra, dùng sức phát ra thanh âm cầu khẩn, nhưng chỉ có thể phát ra vào tiếng a a như rên rỉ. Mà y lại giống như rất hưởng thụ thanh âm phát ra kia, chấn động dường như, y đong đưa đầu hắn, làm cự vật của y trong miệng hắn như kéo ra đưa vào, từng đợt từng đợt, mỗi một lần đều dùng sức đụng chạm lấy cổ họng hắn, giống như muốn thêm nhiều tiếng rên rỉ hơn, làm cho hắn thở không thông, nước mắt chảy ròng. Giờ khắc này, hắn lại giống như một con búp bê để mặc cho y bày bố, tận lực buông lỏng cổ họng để cho thích ứng với sự xâm nhập của vật kia, sau tại lúc nó được kéo ra đưa vào lộ ra một chút không gian liền dùng sức hít thở.

Thật lâu giống như là một thế kỉ, hắn rốt cuộc mới cảm thấy thân thể y căng cứng một chút. Y lập tức đem cự đại trong miệng hắn rút ra, một tay cầm lấy tóc hắn, buộc hắn phải ngẩng đầu, một tay lại cầm lấy vật kia đặt ngay khuôn mặt hắn mà khuấy động. Theo một tiếng than nhẹ của y, hắn cảm thấy có một cỗ chất lỏng ấm nóng bắn lên trên mặt, dính lên mí mắt, dính lên gò má cho đến môi, theo vệt nước mắt chậm rãi chảy xuống. Gương mặt dính đầy tinh dịch quả rất ngượng ngùng, nhưng hai tay hắn bị trói lại cũng không còn biện pháp nào để lau đi. Hắn duy nhất có thể làm là mở miệng dùng sức hô hấp, cùng sử dụng lực ho khan, giúp chính mình loại bỏ cảm giác không khỏe kia. Chỉ là y không để cho hắn thoải mái được thật lâu, không bao lâu sau hắn lại đem vật vừa được phát tiết kia lần nữa nhét vào trong miệng hắn, giống như muốn hắn cẩn thận nhấp nháp hương vị tinh dịch vậy.

Rốt cục, y mới thỏa mãn buông tay ra, hắn cung lập tức ngã xuống trên mặt đất. Hắn nằm nghiêng kịch liệt ho khan, từng ngụm từng ngụm hấp khô khí. Chỉ là quá nhiều động tác làm cho cúc huyệt thêm phần kích thích, làm hắn không khỏi cong lên thân thể. Y vui vẻ nhìn xem, rồi ôm lấy thân thể hắn ôm vào trên đùi y, cảm giác lấy nửa người dưới của hắn đang rung động. Môi của y nhẹ nhàng tinh tế dao động trên vành tai hắn, dọc theo ngực đi xuống ngừng lại nơi đầu nhũ. Hai tay y cách túi da nhẹ nhàng xoa nhẹ phân thân, lại kéo căng ấu dây lưng tác động lên cái chốt hậu huyệt kia. Đầu lưỡi đối với hai đầu nhũ khiêu khích càng so với ngày thường thập phần ôn nhu., mỗi một lần đều làm cho hắn trướng lên càng nhiều, lại không có biện pháp nào để cho nó ngẩng đầu lên được, lại càng thêm cảm giác thống khổ.

“Ân…..Đừng như vậy…….A a!” sau một hồi kịch liệt run rẩy, hắn cứ như vậy xuất trong túi da. Quá nhiều tinh dịch theo khe hở tràn ra, dính ướt lên quần của y. Hắn mềm liệt trên người y thở gấp, chính là cái chốt trong bí huyệt kia chính là cơ giới hóa, không ngừng kích thích vào điểm mẫn cảm của hắn. Phần thân đã mềm nhũn lại lập tức sung huyết bành trướng đi lên, “Van cầu ngươi…… Đừng như vậy….”

Y một câu cũng không nghe lọt. Y tự tay đem chốt mở đến tốc độ lớn nhất, sau đó lại tiếp tục kích thích các bộ vị nhảy cảm khác trên người hắn. Hắn chỉ có thể khó nhịn cong lên thân thể. Nhưng mà hắn càng vặn vẹo giãy dụa, chốt trong người kia lại càng xiết đến chặt, tốc độ cũng ngày càng nhanh hơn. Cứ như vậy cương cứng cùng xuất tiết ra ngoài, hắn không biết trong túi da kia đã bắn không biết bao nhiêu lần, khí lực cũng đã muốn mất đi.

“Tha ta……Tha ta….” đầu hắn tựa trên bờ vai y, tại bên tai y phát ra tiếng nói mê man, tựa cầu xin tha thứ, y lúc này mới thỏa mãn, mở ra khóa quần kia, đem túi da ẩm ướt kia đem ra. Phần thân đã trướng đến không chịu nỗi được giải thoát, vật khuấy động sau lưng cũng đã thoáng nã điệu. Hắn thần kinh căng thẳng thoáng cái buông lỏng, chính là lập tức lại căng thẳng lên. Nguyên lai chính là y đã móc ra tính khí của mình, đột nhiên xỏ xuyên qua cúc huyệt của hắn.

“A! Ân……Ân a…..” Y vịn lấy eo hắn, bắt buộc hắn phải cao thấp đong đưa thân thể. Quá nhiều kích thích không những chẳng đem đến thoải mái, chỉ là làm cho hắn cảm thấy xương sống thắt lưng mềm nhũn. Hắn cắn chặt răng hy vọng sẽ nhanh qua đi, nhưng là y giống như vẫn chưa thoải mãn, mỗi một lần kéo ra đưa vào đều đâm thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong, còn không thì là xoa bóp phân thân hắn, đưa cho hắn càng thêm kích thích. Chỉ trong chốc lát hắn cũng đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, toàn bộ thân thể đều là nhờ vào tay vịn thắt lưng của y mà không rơi xuống đất, tiếng rên rỉ cũng ngày càng nhỏ đi. Trong lúc cao trào đến, hắn chỉ là thoáng run lên, tinh dịch vô lực chảy ra, lại cũng không biết y có hay không đã làm xong thì cũng đã tựu ngất đi.

Lúc mất đi ý thức, hắn nhìn xem thần sắc đờ đẫn của y, trong nội tâm tràn đầy đau xót.

Hắn cảm thấy đau khổ quá.

Hắn lại lần nữa xúc phạm đến người này mất rồi.

Hắn nằm ở trên giường, được chiếc chăn đơn mềm mại bao lấy, toàn thân cũng hoàn toàn sạch sẽ, mặc bộ quần áo chỉnh tề. Khi tỉnh lại hắn đối với chính mình cảm thấy kinh ngạc, còn tự hỏi những điều khủng khiếp ghi lại trong đầu có phải hay không chỉ là mộng. Nhưng mà, sau khi hắn nghĩ động đậy thân thể thì lại truyền đến cảm giác thật đau đớn, nhắc nhở hắn tất thảy đều không phải là mơ.

Là sự thật.

Hắn đột nhiên hoảng hốt. Hắn nhớ lại y đã nói muốn trói hắn lại cả đời. Hắn không thèm để ý, dù sao chình mình đúng thật là đã lừa gạt y…. Chính là, y nghĩ như thế nào, từ nay về sau chỉ đều là cho rằng hắn phản bội y? Kết quả là không cách nào cứu vớt, cứ để cho hắn phải thống khổ như vậy. Nước mắt bất giác cũng đã rơi.

Lúc hắn nghĩ đến chuyện này, cổ tay đã bị dùng sức bắt lấy. Đúng vậy, hiện tại bên cạnh hắn chính là y, nghiêng người nằm bên cạnh hắn, nhìn không ra nét mặt của y.

Hắn muốn gọi y, nhưng lại không biết cách nào mở miệng, nên gọi Khải hay là Lucifer?

Nắm tay của y ngày càng chặt hơn, hắn mới kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ngươi muốn ta phải làm sau bây giờ…..?”

Lộ ra biểu tình đau thương, hắn ngả nghiêng người nhìn vào y, mới phát hiện mặt y lệ đã rơi đầy.

“Ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Arni.” Y thâm trầm mà nói, sau đó mới đưa tay bắt lấy cổ hắn đã từng bị đả thương qua, “Ta hận ngươi. Ta … muốn giết ngươi. Ngươi hủy của ta hết tất thảy, ngươi còn phản bội ta, nhưng là…. ta lại không cách nào ra tay. Ta sợ ngươi lại lần nữa mất đi ý thức, ta sợ ngươi chết đi.” Nói xong, y mới cắn chặt răng, nước mắt lại lần nữa chảy xuống: “Ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm sao bây giờ?”

Y bắt đầu tăng thêm lực đạo của mình. Hắn cũng bắt đầu cảm thấy hô hấp không thông, nhưng mà cũng không ngăn cản. Hắn tự tay lau sạch nước mắt trên mặt y, nhưng lại cảm thấy càng ngày càng không có khí lực.

Đột nhiên y mới thả hắn ra, để cho hắn có thời gian mà hô hấp. Y mới khom người qua, lấy ra một cây dao phẫu thuật trên bàn, sau đó quay đầu lại đặt dao lên trên cổ hắn: “Cùng chết được không?”

Thanh âm không chút khí lực, nghe không ra có hay không chăm chú.

Hắn mê man nhìn y, nhẹ nhàng cầm tay của y, “Không cần phải như vậy”. Vừa nói, hắn vừa lấy đi chiếc dao nhỏ kia, “Không cần ngươi phải chết.”

Y mới chăm chú nhìn hắn. Chẳng biết tại sao y lại để hắn lấy đi dao trong tay, sau đó lại còn nhìn hắn ngồi dậy. Bộ dạng hắn cầm dao phẫu thuật, lại có chút ngốc trệ đi.

Hắn mới dùng sức, phát huy sở trường thuật đao hướng đến đầu gối của mình.

Một lần, rồi hai lần, máu tươi cứ như vậy chảy ra, đem ra giường nhuốm thành một biển máu đỏ bừng. Y sửng sốt một chút, rất nhanh bắt lấy tay hắn, gạt bỏ con dao trong tay kia, “Ngươi làm gì! Dừng lại ngay cho ta!”

Sắc mặt hắn hiện tại đã tái nhợt đi, hai chân cũng đã bị đâm vào huyết nhục mơ hồ. Hắn mang theo một điệu cười yết ớt, nhìn người nam nhân bên cạnh mà nói, “Ta sẽ không rời đi ngươi.”

Đã không còn khí lực để nói.

“Ngươi đang ở đây nói cái gì….. Ta không chấp nhận ngươi làm như vậy!” y phẫn nộ mà nói, nhưng vẫn là vội vã dùng ga giường đơn giản băng bó cho hắn. Hắn chắc chắn đã ra tay rất nặng, mạch máu cũng đã cắt đi không ít.

Nhưng hắn lại đưa tay ngăn cản động tác của y, máu cũng không ngừng chảy.

“Ta…. Ta không dám nói cho ngươi biết, bởi ta biết rõ ngươi không hi vọng ta hồi phục trí nhớ. Ngươi biết ta hai mươi bốn tuổi, là ta hận ngươi….. nhưng là trên thực tế, thật sự ta đã khôi phục hoàn toàn. Ta không biết như thế nào nói cho ngươi tin tưởng. Ta từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không rời đi….” hắn cầm lấy tay của y, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Ta vĩnh viễn không ly khai ngươi.”

Tại sao phải có tình yêu như vậy, lại để hai người không ngừng làm thương tổn lẫn nhau?

Nhưng mà, lúc yêu, có ai có thể không làm thương tổn người khác? Định lau đi nước mắt trên mặt y, nhưng lại ngày càng không có khí lực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.