Mochi đột nhiên cao giọng, nhưng giọng anh đã khàn đi không ít.
- Cậu không thể buông bỏ bớt trách nhiệm được sao? Hội học sinh còn có tớ, có nhà Tian, cả cái ông Hội phó bám cậu như sam nữa. Cậu không nhất thiết phải làm khổ mình như thế. Bọn tớ vẫn có thể quản lý tốt mà!
Mochi thở dốc. Anh thực sự rất muốn bước tới ôm chầm lấy cô gái bướng bỉnh này, khóa chặt cô trong vòng tay, để cho cô suốt đời không thể đi làm chuyện nguy hiểm nữa.
Anh vẫn sợ... sợ lắm.
Anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ tốt đẹp nhất của mình chỉ để cô có thể an an ổn ổn sống hết từng kiếp người. Anh nguyện trở thành một kẻ vô kỉ luật hằng ngày âm thầm ở bên cô. Anh nguyện giấu kín tất cả sự thật lẫn cảm xúc của mình xuống tận đáy lòng, dẫu cho sau này cô sẽ lại quên mất anh một lần nữa... Anh vẫn cam lòng. Nhưng mà, cô gái này hết lần này đến lần khác cứ thản nhiên vượt qua tầm kiểm soát của anh, khiến anh cứ mãi bất an, thầm gào thét trong lòng: rốt cuộc thì anh phải làm như thế nào mới có thể khiến cô ngoan ngoãn một chút đây?
Trải qua bao nhiêu năm rồi, tính tình của cô vẫn thế, lúc thì bướng bỉnh khó quản, khi thì vô tư như một con thỏ trắng đáng yêu, vô tư đến mức không hề hay biết bản thân đã lỡ lay động một trái tim băng giá của ai đó tự lúc nào. Nhưng cô vô tư như thế, giữa cái xã hội tốt xấu lẫn lộn thế này, Mochi thật chẳng thể yên lòng.
Về phần Izu, cô đang ngạc nhiên không thôi, thiếu chút nữa đã nắn miệng mình thành hình chữ O to tướng rồi. Vừa rồi, cô có nghe nhầm không? Tai cô bị ù sao? Hắn sợ... Hắn sợ cái gì? Thật sự là hắn lo cho cô?
Izu bất giác ngước đầu nhìn bầu trời ngập nắng qua vai Mochi, dự định xem thử rốt cuộc hôm nay Mặt Trời có mọc hướng Tây hay không? Nhưng vừa ngước lên, trước mắt cô đã tối lại, và hai bên gò má đột nhiên thấy mát lạnh. Mặt Trời ở đâu, rốt cuộc cô chẳng thấy, chỉ thấy Mochi đưa hai tay giữ mặt cô hướng về phía mình. Cặp lông mày thanh tú hơi xô lại, đôi đồng tử đẹp như bảo ngọc khẽ động, khiến cho thứ ánh sáng dịu dàng dưới đáy mắt anh càng thêm lấp lánh... Giống như có hàng vạn tinh tú chen nhau tỏa hào quang, tạo thành dải Ngân Hà nho nhỏ, bao quanh một hố đen vũ trụ...
Sâu thẳm và bí ẩn.
Ở khoảng cách gần thế này, Izu hoàn toàn bị anh mê hoặc. Không phải là lý trí rơi vào tầm kiểm soát của anh...
Mà là...
Con tim cô hình như đã lỡ dao động mất rồi.
- Zu - chan...
- S... Sao?
- Sau này cùng nhau tới lớp nhé!
- Trước giờ vẫn vậy rồi mà...
Izu tự nhiên trở nên ngoan ngoãn một cách bất thường, nhưng Mochi cũng không có bất cứ thái độ trêu chọc nào cả...
Anh chỉ mỉm cười...
Một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp...
Thanh thoát và hạnh phúc...
Khiến cho những tia nắng bình minh kia dường như trở nên hổ thẹn mà lu mờ.
Izu ngẩn người ra một lúc, bất giác đưa tay lên... véo má Mochi một cái. Ai đó sau cái véo ấy cũng ngẩn ngơ đứng im như phỗng. Izu dường như không quan tâm lắm đến sắc mặt đối phương. Cô đang chìm trong mớ nghi vấn vừa nảy ra trong đầu mình.
Kia, rõ ràng là da mặt thật. Người này không phải là Sal cải trang, mà là Yan Mochi chính hãng. Vậy tại sao... Tại sao... Tại sao vừa rồi hắn lại cười ấm áp đến vậy? Danh hiệu "hoàng tử nắng ấm" vốn dĩ là của Sal kia mà! Yan Mochi, hắn không thể... hoàn toàn không thể có nụ cười đáng yêu như thế. Cả cái thần thái mơ màng trìu mến ấy nữa...
Cứ như là... hắn vừa trở thành một con người khác.
Mà cái cảm giác ấy, khi cô chạm vào gương mặt điển trai đó, những ngón tay của cô cảm nhận được, làn da anh thật đẹp.
Nó trắng... Và thật mịn màng...
Lại có chút mát lạnh.
Không có xíu xiu biểu hiện khô hay nhờn gì hết.
Cũng không hề có vết tích nào cho thấy làn da này đã từng bị thương tổn.
Tên này, rốt cuộc dậy thì bằng kiểu gì thế?
Chẳng lẽ, bất kể đông hay hạ thì hắn vẫn tuyệt hảo như thế sao?
Thế này... chẳng phải là khiến cho nhiều đứa con gái ghen tị chết à?
Izu chớp mắt một cái, nhưng cái chớp mắt ấy vẫn không mang đi được cái vẻ ngẩn ngơ đáng yêu của cô gái. Đôi môi anh đào xinh xắn chợt mấp máy:
- Cậu đẹp quá!
...
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng trong mười giây.
Giây thứ mười một, Mochi mới có thể nhướng cặp lông mày của mình lên hết cỡ khiến đôi mắt cũng tròn tới mức không thể tròn hơn. Anh nhớ rõ ràng là ban nãy anh đã đỡ kịp cô cơ mà. Anh cũng không thấy đầu cô bị đập vào đâu cả, sao bỗng nhiên "chập mạch" thế này. Anh ý thức được bản thân mình đẹp, nhưng cái lời vừa rồi lại là do cô nói, người vốn cực kỳ nhanh nhạy như anh đột nhiên có chút tiếp thu không kịp.
Trong khoảnh khắc, kí ức xưa chợt ùa về...
Mặc dù cả ngàn năm đã trôi qua, nhưng anh biết, đến suốt cuộc đời này, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên sự việc ngày hôm đó...
Tuyết.
Làng.
Rết tinh.
Roi.
Độc.
Và "Ngươi đẹp lắm!"
Mochi không khỏi muốn bật cười. Người anh yêu, trải qua bao lâu rồi, vẫn là một cô gái háo sắc như vậy.
...
Khoan đã...
Cái hành động vừa rồi của cô, không phải là muốn kiểm chứng đấy chứ?
Đừng nói là cô nghi anh giả trang nha.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mochi hơi cứng lại.
Không đến mức như thế chứ?
Đừng đùa! Dù sao thì anh vẫn là Thiên thần đẹp nhất nhì Thiên Quốc nhé. Chỉ bất giác cười một cái nhu hòa thôi mà cũng có thể khiến cho người ta nghi ngờ sao?
Nhưng mà ngẫm lại, hình như nào giờ sống nơi Thiên đường ấy, anh rất ít cười. Nếu như thần dân Thiên Quốc thấy anh như thế, không biết chừng họ lại tìm cách kiểm tra anh cho xem.
- Mochi - kun.
- Hử?
- Cảm ơn nhé!
- Về chuyện gì?
- Tất nhiên là chuyện cậu vừa cứu tớ rồi.
- Vậy không giận tớ chuyện hôm qua sao?
Không gian bỗng im lặng một chút. Mochi lại tiếp tục thành công trong việc khiến cho gương mặt xinh xắn kia chuyển hồng.
- Là... do tớ bất cẩn buông tay thôi. Tớ có giận đâu!
- Không, là do tớ hết!
Mochi cụp mắt xuống, dáng vẻ cực kỳ thành khẩn. Tuy nhiên, nếu tinh ý một chút thì không khó để nhận ra nét cười dưới đáy mắt hổ phách của anh:
- Là do tớ, dù có thấy Đô ra ê mông thì cũng không nên nói...
- Cậu... - Izu trừng mắt nhìn cậu bạn - Không cho nói chuyện này nữa!
Mochi cười khổ:
- Không nói thì không nói. Nhưng tớ có thứ muốn đưa cho cậu...
Nói đoạn, chàng trai lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ nhớ 4 GB nhỏ xíu đưa cho Izu. Cô gái chớp mắt khó hiểu, ngẩn người một chút:
- Cái này...
Mochi nhếch môi cười nhẹ:
- Hình ảnh thường lưu trong thẻ nhớ. Phá hỏng điện thoại chưa chắc đã phá mất hình. Giữ lấy đi, biết đâu trong này có cái gì có thể mang uy hiếp ngược lại thì sao?
- Quào, suýt nữa tớ lại quên mất điều này.
- Con số 2000 điểm thi PE của tớ đâu phải tự nhiên mà có...
- Ý cậu nói là tớ ngốc?
- Là cậu tự nói!
Mochi nhướng nhướng cặp chân mày, ánh mắt không che dấu vẻ châm chọc.
"Đúng rồi! Đúng cái dáng vẻ này rồi! Hắn chính xác là Yan Mochi. Chắc là ban nãy mình nhìn nhầm..."
Izu cầm lấy thẻ nhớ, đôi môi nhỏ khẽ mím lại:
- Tớ hủy thôi, không muốn trở thành người giống như bọn họ.
Chẳng hay ho chút nào cả.
Nói xong, cô chẳng chút ngần ngại bẻ đôi thẻ nhớ. Mochi hơi nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô với ánh mắt
hứng thú. Anh đang tự hỏi, bản thân giữ tới chức Hội trưởng Hội học sinh rồi mà cô ấy vẫn có thể đơn thuần như thế sao? Thật đúng là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà", dù cho ngàn năm đã lặng lẽ trôi qua...
Nhưng mà, nếu cô ấy không đơn thuần, thì có lẽ thời gian ấy, anh đã chẳng bị cuốn hút...