Chào anh, em là Tian Sal, bạn học của Izu - chan ạ!
Sal khẽ cúi đầu chào. Daizu cũng gật đầu cười đáp, không quên đưa tay xoa đầu đứa em gái:
- Chào em. Anh là anh trai của con bé bướng bỉnh này. Em vào nhà đi.
Izu quay sang, kín đáo lườm ông anh một cái. Nếu không có Sal ở đây, hẳn là cô đã véo hông anh một cái cho chừa cái tật dám nói xấu một người xinh đẹp, dịu dàng, nết na... Khụ khụ... như cô rồi.
Izu nhanh nhẹn mang những phần bánh nướng mới ra lò cực kỳ bắt mắt bày ra chiếc bàn kiếng chân gỗ sang trọng trong phòng khách, không quên mang ra cả ấm trà Sencha thơm phức.
Nhìn chiếc bàn ngập tràn bánh ngọt, Sal cười nhẹ:
- Xem ra tớ được ưu ái quá nhỉ?
- Tất nhiên rồi! - Izu hào hứng - Cậu cứ tự nhiên, ăn hết phần bánh mochi của cái tên đáng ghét kia cũng được!
Lời nói đùa của Izu vô tình khiến cho đầu chân mày của Daizu khẽ xô lại.
Cái đĩa bánh mochi kia, là làm riêng cho một người nào đó sao? Mà người đó, thật không khó để đoán được nhỉ?
- Bữa giờ Jun nhớ cậu lắm đó. Cậu trở lại, chắc là con bé mừng lắm há?
Sal miết ngón tay thuôn dài quanh miệng tách trà, hàng mi dài chớp nhẹ:
- Tớ vừa về là qua đây luôn...
- Hơ? Nghĩa là nhà cậu, bao gồm cả Jun vẫn chưa biết cậu về sao?
- Ừm... Trước sau gì cũng biết mà.
- Nhưng coi chừng Jun giận nha.
- Con bé không giận đâu...
Đứng ở một góc khuất dưới chân cầu thang, Daizu lẳng lặng quan sát chàng trai mới đến. Người này, có nụ cười thật đẹp, rõ ràng là rất thật, rất thân thiện, nhưng sao anh vẫn có cảm giác... có cái gì đó không đúng? Nhưng đó là cái gì thì anh cũng chẳng rõ. Cơ mà có vẻ như cậu ta chỉ xem Izu như bạn bè bình thường thôi, thế là được rồi.
- Nhưng anh giận đấy!
Một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên. Izu ngạc nhiên quay đầu lại. Từ ngoài cửa, một bóng dáng cao ráo quen thuộc đang đứng lãnh đạm khoanh tay dựa vào bức tường bên cạnh, vài lọn tóc bạch kim khẽ dợn theo gió, ánh lên thứ ánh sáng xinh đẹp vô cùng. Cặp mắt bàng bạc như chăm chú, lại như hờ hững dán vào khuôn mặt thanh tú của em trai. Sal liền đứng dậy cúi người:
- Onii - chan, em vừa mới trở lại...
Dara không trả lời gì thêm, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua một loạt, rồi lại hướng về Izu, mỉm cười:
- Xin lỗi em, anh thấy cửa có mở sẵn, lại nghe loáng thoáng giọng thằng nhóc này ở đây, nên vô mà chưa xin phép chủ nhà. Thất lễ rồi.
Nụ cười của anh không ấm áp như Sal, nhưng nếu xét về độ cuốn hút thì quả thực không thua kém. Có thể nói, nếu như Sal là thiên sứ ánh sáng hiền hòa và thánh thiện thì Dara là ma vương yêu nghiệt đến ma mị. Dù rằng vẻ bề ngoài của hai anh em trông khá giống nhau, nhưng chỉ cần tiếp xúc với họ một thời gian thôi thì đã có thể dễ dàng phân biệt bởi thứ khí tức khác biệt của cặp anh em điển trai này.
Bữa nay, Dara chỉ mặc một chiếc áo len đen đơn giản ôm gọn body cao ráo với tay áo dài bó ở cổ tay, nổi bật những đường chỉ đan màu trắng, chiếc quần Jean cùng màu áo càng khiến cho vẻ mị hoặc ở anh gia tăng theo cấp số nhân. Izu khó khăn lắm mới có thể kéo linh hồn trở về với thể xác một cách nhanh nhất. Cô vội vàng chớp mắt xua xua tay:
- A, không sao mà! Em với mọi người đã quá quen biết rồi, không cần khách sáo đâu.
Lúc này, Daizu mới từ trong bước ra, tươi cười đón khách, nhưng đáy mắt vẫn cẩn thận đánh giá chàng trai có style lạ mắt này. Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên anh gặp con trai để style tóc dài, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh gặp một chàng trai tóc dài tuấn mĩ đến thế. Mặc dù vậy nhưng một chút điểm khiến người khác nhầm lẫn cậu ta là con gái cũng không có. Đặc biệt là nét nghiêm nghị chững chạc ẩn hiện trong đôi con ngươi bàng bạc bí ẩn mà thâm trầm ấy càng khiến cho người thanh niên này trở nên khó nhìn thấu vô cùng. Mà điểm đáng chú ý ở đây là dù diện mạo cậu ta rất giống với vị khách thanh tú đầu tiên kia, nhưng thứ cảm giác hai người họ mang đến cho ngoại nhân xung quanh lại hoàn toàn khác nhau...
Nếu như chàng trai tên Sal kia khiến cho người ta có cảm giác tò mò, muốn tìm hiểu kĩ hơn nữa, thì người thanh niên tóc dài kia lại mang lại một thứ áp lực bức người, hoàn toàn đánh nát ý niệm muốn tìm hiểu mình của người khác. Nhưng mà... Daizu là ai chứ? Những kẻ thường xuyên tiếp xúc với em gái anh, anh sẽ xem xét kĩ... từng người từng người một. Đừng nghĩ là anh không phát hiện ra, vừa rồi khi chàng trai kia vừa quét mắt ngang qua đây, ánh mắt ấy... đã dừng lại ở hướng anh.
Chỉ một giây thôi. Nhưng anh có thể cảm nhận được thứ khí tức âm trầm dưới đáy con ngươi lạnh lẽo ấy. Người này... chắc chắn không tầm thường. Và cái từ "chủ nhà" ấy, anh biết, nó ám chỉ anh chứ không phải Izu.
- Anh vào nhà đi. À, mà những người khác không đến cùng anh sao? - Izu lăng xăng kê lại bàn ghế, dù cho chúng đã rất ngay ngắn rồi.
- Người khác à? Tất nhiên là...
Dara bỏ lửng câu nói, bất giác nghiêng người qua một chút, liếc mắt qua vai. Đằng sau lưng anh, một bóng dáng xinh xắn nãy giờ bị che khuất mới ló ra.
Áo khoác xanh lá có đính hai tai thỏ cụp xuống hơi lay động. Vài lọn tóc màu biển óng ánh lấp ló hai bên vai nhỏ. Gương mặt trắng xinh như trứng gà bóc. Và khi chiếc cằm nhỏ nhắn ấy nâng lên một chút cũng là lúc tia nhìn của Daizu đột ngột cứng lại.
Đó, là đôi mắt xinh đẹp nhất mà anh từng thấy. Cảm giác như có cả hồ nước thần tiên bên trong, long lanh và trong trẻo đến lạ kỳ. Thứ ánh sáng ánh lên từ dưới đáy hồ thăm thẳm ấy như muốn cuốn hết mọi thứ vào, rồi lại phẳng lặng, thỉnh thoảng rung nhẹ, đáng yêu vô cùng. Bên trên chốn tiên ảnh ấy dường như tồn tại một tầng sương mỏng, ảo diệu mê hoặc. Và có ai có thể lý giải được không, vì sao hàng mi dài kia có thể cong vút đến thế? Cả chiếc mũi xinh xắn kia nữa... Và đôi môi nhỏ xíu đang mím lại đầy xúc cảm, như e ấp, lại như mời gọi. Xem cái bộ dáng thẹn thùng của cô gái búp bê đang núp sau lưng anh trai, những ngón tay trắng muốt nhỏ nhắn ló ra nắm nắm tay áo, Daizu không tự chủ được mà nghe lòng mình dậy sóng. Một thứ cảm xúc khác lạ lâng lâng trong lồng ngực. Tuy nhiên... cảm xúc đó là gì, anh thật sự không thể lý giải.
Thế nhưng, đôi mắt trong trẻo kia lại chưa từng nhìn anh lấy một cái đã lập tức hướng ngay về phía Sal, vẻ do dự ngượng ngùng vừa ánh lên liền tiêu biến, thay vào đó là thanh âm cao vút bùng cháy mãnh liệt: