Maru bắt đầu cảm thấy mặt mình hơi nóng nóng. Cậu hạ giọng:
- Quan tâm một người mà cũng phải đợi tới lượt à? Cấp ba là độ tuổi rất phức tạp. Anh không nghĩ là Jun cần sự quan tâm của anh sao?
Sal vẫn không thay đổi sắc mặt, tay úp ngược những món đồ thủy tinh vào khay nhựa, anh nhàn nhạt trả lời:
- Đó là quan điểm của em!
"Soạt".
Cổ họng Sal đột ngột bị bóp chặt. Cả thân hình dong dỏng của anh bị một lực mạnh đẩy dồn vào tủ hút sát tường phòng thí nghiệm. Trước mặt anh là hình ảnh cậu em cùng nhóm thực hành khối Mười đang tức giận nghiến chặt răng, gương mặt đỏ bừng, tay vẫn không ngừng gia tăng lực đạo.
Maru tức giận. Thật sự tức giận.
Cậu chưa từng tức giận vì Jun không yêu cậu, nhưng cậu tức giận vì người mà cô ấy yêu không xứng... hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của cô ấy. Cậu đã từng nghĩ anh ta là người trầm ổn, ít biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng hôm nay, cậu mới biết là cậu sai rồi.
Con người này, chính xác là kẻ vô tâm.
Vô tâm tới cực điểm.
Tình cảm của Jun, cậu không tin là anh ta không nhìn ra. Nhưng với tính cách của anh ta, chắc chắn anh ta chưa bao giờ hai mặt một lời với Jun về vấn đề này. Thậm chí, cho dù Jun có nói thẳng với anh ta là "Em thích anh!" đi chăng nữa thì có lẽ, anh sẽ chỉ mỉm cười: "Cảm ơn em!"
Người như thế, sao có thể yêu được cơ chứ?
Chẳng lẽ... đây chính là bộ mặt thật của những kẻ được xem là thiên tài hay sao?
- Anh nghĩ là bản thân anh giỏi thì anh có thể bỏ mặc mọi thứ xung quanh sao? Anh có nghĩ là anh sẽ làm tổn thương người khác không hả?
- Maru - kun...
- Anh giỏi như thế, tài như thế, sao anh không bỏ chút nơ rông não để quan tâm những người bên cạnh chứ? Vì sao trên đời lại có kẻ quái dị như anh? Anh là kẻ chỉ để ngắm, không phải để yêu, sao cô ấy có thể yêu anh được chứ?
Maru gào lên, trong mắt đã bắt đầu hằn lên các tia máu đỏ tươi. Cậu tức giận đến mức bất chấp đúng sai.
- Vì sao anh lại để cô ấy yêu anh? Anh là kẻ nhẫn tâm đáng chết. Cái gì mà "hoàng tử nắng ấm" chứ? Cái trường này bị anh che mắt hết rồi. Anh mới chính là kẻ lạnh lùng nhất mà tôi từng gặp.
- Sự tồn tại của anh sẽ trở thành nỗi đau trong tim cô ấy. Anh không đáng sống trên cõi đời này nữa.
- Anh nên biến đi, biến mất khỏi thế giới này, biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy. Khi cô ấy quên anh rồi thì cô ấy sẽ không buồn phiền nữa. Tôi sẽ giúp cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn là chuỗi ngày chờ đợi một kẻ vô tâm như anh...
Maru cứ thế gào lên, đến mức giọng cậu ngày càng khàn đặc, nhưng cậu vẫn cứ gào như thế. Những tia máu trong mắt cậu đã nhanh chóng lan rộng thành những dây nhỏ li ti chằng chịt, chuẩn bị xâm lấn tới tròng đen. Hai bàn tay cậu dùng sức siết chặt, ngón tay cái hung hăng ấn mạnh vào yết hầu Sal. Thế nhưng, Sal lại không có bất cứ biểu hiện gì của một người đang bị thiếu dưỡng khí cả. Gương mặt anh vẫn trầm ổn như khi nào, chỉ có nụ cười ấm áp trên môi vụt tắt tự bao giờ, thay vào đó là tia nhìn nghiêm nghị đầy áp đảo, khiến cho kẻ đối diện phải sững người lại vài giây. Anh trầm giọng:
- Maru, giữ vững tinh thần lại!
Câu nói của anh chẳng ăn nhập gì mấy với tình huống hiện tại, nhưng lại có thể lưu một tiếng vang trong lòng Maru.
Chàng trai khối Mười chợt giật mình.
Cậu vừa làm gì thế này? Đột nhiên nổi giận lôi đình rồi gào thét đến mất kiểm soát...
Cậu bị cái gì vậy?
Đúng là khi thấy Sal vô tâm như vậy, cậu cũng có chút phẫn nộ, nhưng mà... việc này đâu nghiêm trọng đến mức buộc cậu phải giết người chứ.
Cậu bị làm sao vậy nè? Một lớp trưởng 10A6 hoạt bát, năng động, thân thiện đột nhiên lại nảy sinh ý muốn giết người mãnh liệt, mà lần này... không phải là lần đầu. Cả hai lần gặp anh ta, là hai lần cậu đều có ý định đẩy anh ta vào chỗ chết.
Nhưng tại sao... Tại sao?
Cậu ghét bản tính của anh, nhưng cậu không hề muốn giết anh, ấy vậy thì cái hành động của cậu bây giờ là thế nào đây?
Những ngón tay Maru chợt buông lỏng. Cậu sững sờ lùi về sau. Đột nhiên, cậu cảm thấy trước hoa lên, một cơn đau thấu trời ập đến.
- A a a a a, đầu em...
Chỉ kịp phun ra vài tiếng, Maru đã phải ngắt ngang mà cắn răng rên rỉ. Có cảm tưởng như ai đang bổ đôi đầu cậu ra. Tai cậu bắt đầu ù đi, cả đầu ong ong đau đớn. Giống như có một thứ gì đó đang giày vò bộ não của cậu. Đôi chân không tự chủ ngã về chiếc tủ đựng hóa chất đằng sau. Tủ chưa kịp đổ, những lọ hóa chất vừa pha xong đã rơi xuống trước. Nhưng thật lạ, hóa chất vừa rơi xuống nửa đường thì đột nhiên dừng lại, lơ lửng trên không trung như đang ở trong trạng thái chân không. Những cái chai thủy tinh gần rơi vào đầu Maru cũng bị một lực vô hình nào đó giữ cho bay lưng chừng ở phía trên. Tuy nhiên, Maru không còn đủ tỉnh táo để nhận thấy những điều kì lạ ấy nữa. Cậu đau đến mức chỉ muốn ngất luôn cho rồi, thế nhưng, đau kiểu gì thì đau, cậu vẫn không thể ngất đi được. Và ngay cái lúc Maru định nhắm mắt lại cố chìm vào cơn mê man, giọng nói quen thuộc của Sal lại vang lên:
- Không được ngủ, nếu không em sẽ không thể tỉnh lại nữa đâu!