Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 31: Loanh quanh đi bán hành



Izu vừa đi vừa suy ngẫm mối quan hệ của những thành viên đang sống trong cơ ngơi của nhà Tian, đặc biệt là Jun và Mochi. Nghĩ đi nghĩ lại thì Jun rất xinh đẹp, còn hắn... dù tính tình thật đáng ghét nhưng không thể phủ nhận được rằng hắn rất bảnh trai. Cả hai sống với nhau từ bé, lại chẳng phải ruột rà thân thích gì, nên cũng không phải là không có khả năng yêu nhau! Nếu đó là sự thật, chắc trông cả hai sẽ rất đẹp đôi nha! Mà... Aaaa! Sao cứ nghĩ lung tung hoài vậy chứ! Hắn làm gì, cặp với ai thì thây kệ hắn chứ! Quan tâm làm gì!

- Zu - chan! Cậu mà không nhanh chân lên thì tụi này bỏ cậu lại à!

Nghe tiếng Mochi, Izu giật mình nhìn lên thì thấy cả hai chàng trai đã đi trước cả chục mét. Cô vội chạy theo:

- Từ từ đã chứ, ai hối đâu mà...

Nhìn hai nam sinh đang đi xăm xăm trước mặt mình, bất giác Izu có cảm nghĩ rằng mình mới là người được hướng dẫn đi chọn Câu lạc bộ yêu thích, còn hai người kia là những kẻ chỉ đường đích thực.

- Ế! Bên kia còn Club bóng đá với điền kinh mà, rồi còn nhiều Club thể thao khác nữa, sao đã lên tầng trên rồi!

Sal quay lại, gãi đầu cười:

- Khó quá cho qua đi! Tớ không hợp với mấy loại hình thể thao động tay động chân.

Mochi cũng nhoẻn miệng cười, nhưng Izu biết thừa là nụ cười của hắn ta toàn mang nghĩa châm chọc cô mà thôi:

- Zu - chan, hay là cậu đăng kí vô đó đi! Biết đâu mai mốt...

- Dẹp!

Izu mặt chằm dằm bước lên cầu thang.

"Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng, hắn cứ lôi chuyện cũ ra chọc ngoáy nhau suốt thôi!"

Ở đây là Dream House, nơi giành riêng cho các Câu lạc bộ nên vừa rộng, vừa hấp dẫn lại nhiều vô kể, tha hồ cho các học sinh lựa chọn. Số lần mà Izu đến đây cũng không phải là ít, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thích thú như lần đầu tiên vậy. Ở đây, cô có thể thoải mái thể hiện, còn có thể tìm ra được những sở trường sở đoản của mình nữa.

Sở trường, sở đoản!

Bất giác cặp mắt to tròn của cô sáng lên.

"Phải rồi ha, sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn vậy ta, đây chính là cơ hội tốt để mình thấy được sở đoản của các thiên tài Triple S, đặc biệt là... hắn! Ha ha ha! Lần này thì nhà ngươi phải lộ mặt yếu đuối cho bổn tiểu thư xem thôi! Dù có giỏi cỡ nào thì cũng phải có vài yếu huyệt chứ!"

Izu đột nhiên hào hứng thấy rõ. Hai mắt sáng quắc lên như đèn pha, cái miệng thì cười khà khà nham hiểm, còn gương mặt ánh lên vẻ khoái trá đến lộ liễu. Vài người đi ngang qua trông thấy liền tỏ vẻ ái ngại rồi cố chuồn đi cho lẹ. Ôi! Thôi xong! Còn đâu là hình tượng Hội trưởng Hội học sinh đoan trang xinh đẹp nữa chứ!

Izu hớn hớn hở hở bỗng chạy ù lên trước, hai tay hào hứng huơ huơ chỉ trỏ:

- Bên đây là Câu lạc bộ cờ vây, cạnh kia là Câu lạc bộ Cờ vua và Cờ tướng, đó đó, dọc theo dãy này luôn nè, có đủ mọi loại cờ hết đó. Rồi hết dãy này là các Câu lạc bộ về thủ công...

Izu cứ thao thao bất tuyệt như thế. Cô nào biết rằng, từ giờ phút này đây, hai chàng trai đang đi bên cạnh sẽ trở thành hai bó hành di động đi phân phát cho từng Club mà họ ghé qua. Đã thế, Mochi còn ngạo nghễ phán rằng sẽ tham gia tất cả các Club có thể thắng nổi anh khiến cho Izu càng hăng máu hơn nữa. Cô nhất quyết rằng hôm nay phải "hạ đài" anh thì tối về mới ngủ ngon được.

Và thế là, các Club đánh cờ ăn hành đầu tiên. Cờ vây, cờ vua, cờ tướng, caro... Cái nào hai người họ cũng tinh thông cả. Mấy nước cờ lừa lọc giăng bẫy của những người được xem xem là "cao thủ" ở đây hoàn toàn không thể qua mắt được họ. Nếu họ có mắc bẫy thật thì chắc chắn, nước cờ đó chính là cái bẫy còn nguy hiểm hơn gấp bội. Ai ăn được một thì sau đó sẽ bị ăn lại tới mười. Izu không thể tin được rằng nguyên một dãy Club lớn như vậy mà lại không thể kiếm ra một người thắng được Sal lẫn Mochi.

"Chậc! Xem ra hai người may mắn. Có lẽ bình thường lúc rảnh rỗi là họ luyện cờ với nhau nên mới có được trình độ siêu đẳng thế này!"

Izu tự nhủ.

Qua dãy Club thủ công, Izu cũng an tâm hơn vì lĩnh vực này đa phần là sở trường của con gái. Không ngoài dự đoán của Izu, lần này thì Izu đã có chút thu hoạch.

Sal thì ngoài việc cười ra thì hoàn toàn không thể đụng tay làm được bất cứ sản phẩm thủ công nào.

Thế mà... thế mà hắn, Mochi Yan, vẫn khiến cho các nữ sinh ở đây mắt tròn mắt dẹt khi tay cứ thoăn thoắt còn khéo hơn con gái. Mochi còn thi làm móc khóa với một Leader nữa, và kết quả là anh thắng ngọt. Phần thưởng của cuộc thi nho nhỏ ấy là anh được quyền mang sản phẩm của mình về. Đó là một chiếc móc khóa với vật trang trí là một chú vịt bông với gương mặt nhăn đùng nhưng cực kì dễ thương. Trông thật là đáng yêu hết sức!

Izu là con gái. Con gái thì thường rất thích những thứ dễ thương. Và Izu cũng chẳng ngoại lệ. Trông đôi mắt hình trái tim của cô nhìn cứ như là muốn cưới luôn con vịt ấy về làm chồng vậy. Vừa ra tới ngoài, Mochi thở dài thẩy cái móc khóa cho Izu làm cô tròn mắt:

- Gì đây?

- Cậu giữ đi, tớ không thể mang cái thứ trẻ con ấy đi đâu được!

- Ai thèm chứ! Tớ... không có trẻ con. Đồ của cậu, cậu tự giữ.

Nói xong, cô gái liền nhét lại chú vịt vào tay Mochi. Lúc ngước lên, cô tá hỏa khi thấy nắp thùng rác ngay đó vừa đóng cái "cụp".

- Không ai giữ thì vứt chứ biết sao giờ!

- Sa... sao lại vứt? - Izu hét - Đáng yêu vậy mà...

Thấy cô gái đứng luýnh quýnh ngay cạnh cái thùng rác, Mochi không nhịn được phải phì cười một cái:

- Tiểu thư à, đừng nói là cậu định lục thùng rác đấy nhá! - Vừa nói anh vừa cầm chiếc móc khóa lên lắc lắc trong không trung - Nó ở đây nè, tớ chưa vứt đâu, nhưng chắc cũng phải vứt đi thôi, đâu có ai...

- Đừng hòng! Đưa đây! - Izu nhào tới giật món đồ cái "pặc", đoạn vuốt ve chú vịt nhỏ:

- Ngoan nha, không sao rồi! Mặc dù cái tên làm ra em cực kì đáng ghét, nhưng nếu để em bị hắn vứt đi thì thật là tội nghiệp đó!

Mochi nhìn cô gái, miệng cười nhẹ, lắc đầu. Đúng là con gái mà!

Đoạn tất cả lại lên tiếp lầu cao hơn.

Quả không ngoài dự đoán của Izu, Sal đều lắc đầu trước những Club cần đến thể lực mới có thể tham gia.

"Đúng là thể trạng của Sal không được tốt lắm mà. Có lẽ gia đình của cậu ta quá bảo bọc con cái đi, cả học cũng thuê gia sư về dạy nữa, bảo sao cậu ấy không trắng tới mức như bệnh thế kia!"

Dù rất thông cảm cho Sal, nhưng Izu vẫn rất muốn xác nhận xem thể trạng của Mochi thế nào. Trong đầu cô hiện tại đang rối rắm lắm.

"Hắn ở cùng Sal từ nhỏ, vậy chắc cũng chẳng khá hơn Sal bao nhiêu. Nhưng lần chạy Marathon với hắn, cô chẳng thấy hắn tỏ ra chút mệt mỏi gì cả! Hay là hắn giả bộ? Hoặc là bộ phận truyền đạt cảm xúc bị lỗi thật? Uầy... chả biết nữa, phải thử thì mới biết được."

- Đây là Club bóng rổ nè. Tớ nghĩ hai người nên vô hoạt động một chút. Nãy giờ mình bỏ qua nhiều Club lắm rồi. Như thế là không được đâu!

- Vậy à! - Sal gãi đầu - Vậy thì...

- Ok, để tớ vô chơi một ván! Đừng có ép Sal.

Dứt câu, Mochi đẩy cánh cửa Câu lạc bộ Bóng rổ mà bước vào. Izu dở khóc dở cười:

- Hai người có thật là bạn thân không vậy? Tớ thấy giống người yêu hơn đó!

Và rồi, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Mochi khiến cho cả Club lẫn Izu đều phải trầm trồ vì khả năng của mình. Từng cử chỉ đều cực kì ăn ý với đồng đội. Mỗi lần anh có banh trong tay thì y như rằng có một bàn thắng sắp được ghi. Phòng tập của Club bóng rổ bỗng chốc hào hứng hẳn lên.

Về phần Izu, cô thực chất không hề để tâm rằng Mochi có được bao nhiêu bàn thắng, hay thể lực của Mochi có tốt hay không, mà hiện tại, cô chỉ chăm chú trông theo chẳng trai... Vậy thôi!

Cái dáng người dong dỏng cao ráo ấy; mái tóc bạch kim óng ánh lãng tử ấy; đôi mắt màu hổ phách cuốn hút ấy; cả cái mũi cao cao và cái miệng mở hé đó nữa...

Tất cả cứ liên tục chuyển động theo gót chân điêu luyện của chàng trai họ Yan, tạo nên một bức tranh khỏe khoắn, sinh động, và thật quyến rũ vô cùng.

Izu cứ mải trông theo chàng trai mà chẳng biết hai má của mình đã đỏ ửng tự bao giờ.

- Yan - san, tham gia Club của bọn này đi! - Một người trong đội vỗ vai Mochi.

- Cám ơn, nhưng tiếc thật, tớ không có hứng thú với bóng rổ.

- Sao thế? Cậu chơi giỏi như vậy cơ mà...

Mochi nhún vai, lấy khăn lau sơ mặt mũi. Rồi mặc cho ai nói gì thì nói, anh vẫn hờ hững rời đi như đã làm với những Câu lạc bộ trước đó.

"Cái tên quái vật này, rốt cuộc thì hắn có hứng thú với thứ gì đây? Cả Sal nữa! Dream House có mười hai tầng thì hai người họ đã đi hết cả nửa tòa nhà rồi mà vẫn chưa chọn được Câu lạc bộ phù hợp với mình. Chậc! Làm một người hoàn hảo đôi khi cũng không phải là quá tốt nha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.