Kia Một Luồng Hy Vọng

Chương 7



Đối diện nhà Bành Vũ có một người con gái sinh sống, nhưng cô ít khi xuất hiện, thỉnh thoảng lúc Bành Vũ đi dạy về tới nhà mới bắt gặp cô vừa ra khỏi cửa, lúc đầu quan hệ hai người chỉ giới hạn ở mức hàng xóm, không quen thân cũng không xa lạ.

Ấn tượng của anh đối với cô chỉ có hai chữ giản dị, luôn luôn để mặt mộc, chẳng giống những phụ nữ khác không phấn son lộng lẫy thì không ra khỏi nhà, trên người nồng nặc mùi nước hoa, còn cô thường diện bộ váy họa tiết hoa trắng nhỏ, có hương vị của người con gái ở thập niên chín mươi.

Thỉnh thoảng cô qua nhà anh mượn ít muối hoặc nước tương, dần dần hai người trở nên thân thiết, so với quan hệ sơ giao lúc trước, bây giờ tuy khá hơn nhưng cũng chỉ có thế. Có điều, duyên phận mà ông trời tác hợp cho họ không đến nỗi thiếu thốn lắm, hôm đó dây điện bóng đèn nhà cô bị chạm mạch không sáng được, cô bèn qua bên Bành Vũ nhờ giúp một phen. Bành Vũ thấy cô gái sống một thân một mình, bình thường không làm được việc nặng, liền bảo cô có khó khăn gì cứ nhờ vả tự nhiên, hàng xóm với nhau đừng khách khí quá.

Lúc đầu cô nàng có chút e ngại, hiểu câu nói của anh như một câu xã giao thông thường thôi, đến khi nhiều lần được giúp đỡ, hai người mới dần quen thân hơn, mỗi lần gặp mặt trong tiểu khu sẽ cười gật đầu hỏi thăm nhau vài câu.

Đương nhiên, ấn tượng đối với cô gái thật ra cũng chỉ ở mức độ đó. Bành Vũ không biết nghề nghiệp cô ta là gì, có người thân không, quê ở đâu, anh cũng không muốn biết, cuộc sống của anh trước giờ luôn có một sự tự giác duy trì khoảng cách nhất định với người khác phái.

Nhưng lúc ở quán bar trông thấy bóng dáng một người con gái rất giống với cô ta, anh tự nhiên phải nhìn chăm chú hơn.

Hứa Minh Trạch thấy thế, nhếch môi châm chọc vài câu, Bành Vũ nghe xong nhíu mày lại không nói gì.

Trang phục cô gái rất diễm lệ, một thân váy ngắn trễ ngực màu tím bó sát người, gương mặt trang điểm theo phong cách tà mị quyến rũ, mái tóc thẳng đen huyền thường ngày nay đã thành uốn cong gợn sóng. Người con gái như vậy rất có sức hấp dẫn đối với cánh đàn ông trong bar.

“Không ngờ có thể thấy được một cực phẩm ở chỗ này ha~” Ôn Gia xúc động, hắn thích đàn ông nhưng không có nghĩa không biết thưởng thức phụ nữ.

Hứa Minh Trạch khinh thường cười nhạo một tiếng, chế độ độc mồm tự động bật lên, “Loại này vừa nhìn đã biết bán dâm.”

“Đừng nói thế……” Hiển nhiên Bành Vũ cực kỳ không tán thành ý kiến của gã, hai đầu chân mày nheo lại nghiêm nghị. Mặt mũi cô gái kia thoạt nhìn rất quen thuộc, mặc dù khí chất choáng ngợp khác xa ngày thường nhưng anh thật sự nhận ra đúng là nữ hàng xóm của mình, anh không muốn kết luận vội, mỗi người có cuộc sống riêng, anh không có tư cách đánh giá.

Vậy mà Hứa Minh Trạch lại hiểu lầm ý anh, đôi môi nhếch lên cười châm biếm càng rõ ràng, “Sao thế? Vừa mắt rồi à?” Nói xong bĩu môi khinh thường, loại hàng này… đáng vứt đi.

“Tôi……”

“Được rồi được rồi, mình tới đây để uống rượu mà! Đừng quan trọng mấy chuyện này.” Bành Vũ định lên tiếng phân trần thì Ôn Gia đã đứng ra hòa giải, hai tay chắn giữa hai người, ngắt lời đối phương.

Hứa Minh Trạch tức anh ách trong bụng, liên tục nốc cạn hai ly rượu, gã chưa bao giờ nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân mình, nhưng lúc này gã không thể không phân vân hay là mị lực mình giảm xuống rồi, nếu không thì tại sao một Bành Vũ luôn yêu gã mê mệt lại dám dùng chất giọng như thế nói chuyện với gã, còn vì một người con gái! Bành Vũ cảm nhận được cơn giận của gã, động tác trở nên thật cẩn thận, “A Trạch đừng uống cạn rượu, tổn hại sức khỏe.”

Càng nghĩ càng tức giận, xưa nay Hứa Minh Trạch đều cảm giác mị lực của mình là không giới hạn, bây giờ lần đầu tiên vỡ mộng. Gã giơ tay lên, bất thình lình đánh thật mạnh vào tay Bành Vũ đang đưa qua. Bành Vũ bị đau, nhe răng nhếch miệng trợn ngược tròng mắt.

Hứa Minh Trạch cầm ly rượu, nghiêng người ngồi trên băng ghế quan sát cô gái, dù gã mắt cao hơn đầu cũng không thể không thừa nhận quả thật cô gái này rất có cốt cách cao ngạo, chỉ cần hai quả gò bồng đảo trước ngực kia đủ để phần lớn đàn ông trong bar âm thầm nuốt nước miếng ừng ực. Chất rượu đã uống vào bụng dần lên men, một ý nghĩ hoang đường bổng nảy sinh trong đầu gã.

Gã đột nhiên đứng lên, dọa Bành Vũ và Ôn Gia giật mình một cái, “Sao vậy?” Hai người đều hỏi.

Tiếc rằng gã không hề để ý, một đường bước thẳng đến nơi đài cao người con gái kia đang ngồi.

Bành Vũ kinh ngạc nhìn tư thái gã vô cùng tao nhã tiến đến bên cạnh cô, cả người anh đều tê cứng, suy nghĩ trong đầu bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

—- ai đó hãy nói anh biết chuyện này rốt cục là sao thế này?

Anh sững sờ nhìn, sau đó quay về phía Ôn Gia cũng bị hành động của Hứa Minh Trạch làm hoảng sợ há miệng.

“Thật ra việc này không có gì bất ngờ, A Trạch là loại người như vậy, anh đừng để tâm không thì sớm muộn cũng sẽ chết đuối trong biển giấm chua mất.” Ôn Gia không ngạc nhiên khoát tay một cái, hình như chẳng hề quan tâm.

Im lặng, Bành Vũ không thất thố đến mức nói ra quan hệ giữa hai người, phải rồi, Hứa Minh Trạch đã nói muốn kết giao cùng anh, nhưng với ý nghĩa có thể chia tay bất cứ lúc nào, tùy vào tâm tình gã ra sao mà thôi.

Hình ảnh đôi nam nữ chung một chỗ bị Bành Vũ thu vào trong đáy mắt, một tay Hứa Minh Trạch cầm ly có chân, gương mặt rạng rỡ trò chuyện với người kia, dẻo mồm pha trò khiến cô gái không kìm được phải che miệng cười khúc khích, cánh tay trắng nõn mịn màng quấn lấy tay gã như một con rắn.

“Anh đẹp trai, chơi với anh vui thật.” Miệng mồm cô nàng ngọt lịm, đôi môi đỏ mọng xinh tươi cứ như đang dụ dỗ người ta phạm tội. Hai nộn thịt trước ngực vô tình tựa vào cánh tay đối phương.

Hứa Minh Trạch cười đắc ý, liếc mắt nhìn xuống vị trí chỗ ngồi hai người, cô gái thấy thế bèn nhìn theo ánh mắt gã, cô trông thấy Bành Vũ đang trợn mắt ngoác mồm.

“A!” Cô sững sốt kêu khẽ một tiếng, gương mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc kinh ngạc, lập tức thu lại rất nhanh, làm người ta tưởng như ảo giác. Nhưng Hứa Minh Trạch là người thế nào cơ chứ, gã đem tất cả biểu hiện của cô thu hết vào mắt, trong lòng tràn ngập tức giận.

—- Chẳng lẽ biết nhau?

“Anh phải về?”

Ôn Gia nhìn Bành Vũ đột nhiên đứng lên.

Bành Vũ nghiêm mặt, lộ ra một nụ cười so với khổ còn khó nhìn hơn, “Ừ.” Không đi, chả lẽ muốn coi tên kia chim chuột với gái sao? Tim của anh không phải làm bằng sắt, cũng đau lắm chứ.

“Nhưng mà……” Ôn Gia khó xử nhìn về hướng Hứa Minh Trạch, “Có định chào một tiếng không? Tôi đưa anh về thôi, sắc mặt của anh rất khó coi.”

“Không cần.” Bành Vũ nở nụ cười tự giễu, “Giờ cậu ấy đâu rảnh để ý đến chúng ta?” Nói vậy nhưng ánh mắt anh vẫn cứ liếc nhìn qua bên kia, kết quả nhất định làm anh thất vọng rồi. Hứa Minh Trạch ngay cả ngó về phía này một chút cũng không có.

Đứng dậy, Ôn Gia hết sức không an tâm để anh cứ vậy rời đi,”Thôi, để tôi đưa anh về, cái tên A Trạch này đêm nay thế nào cũng bận mây mưa với người đẹp rồi.”

Trên thực tế, căn bản trong lòng Hứa Minh Trạch không thanh thản chút nào, từ lúc biết cô gái và Bành Vũ quen nhau gã có vẻ hơi sốt ruột, nói chuyện với cô mà không có tâm trạng gì.

Đối đáp câu được câu mất, cô gái nhận ra lòng gã không yên, cúi đầu bật cười, “Anh đẹp trai, sao thế? Hay là bạn anh đi rồi anh không có hứng nữa?” Ngón tay có móng sơn màu đỏ chói chỉ về hướng phía trước. Hứa Minh Trạch nghe xong, quay sang chỗ ngồi kia, không thấy hai người đâu cả!

“Ầm —-” Ly thủy tinh được đặt xuống bàn thật mạnh.

Hứa Minh Trạch buồn bực mất tập trung vuốt vuốt lọn tóc trước trán, ngơ ngẩn nhìn cô gái một lúc, “Đi thôi!”

Bành Vũ về đến nhà, hai mí mắt liên tục giật giật, làm tâm thần anh chẳng yên. Suy nghĩ một chút, anh quyết định đi đến nơi ở của Hứa Minh Trạch, xem gã có về nhà chưa.

Bắt đầu qua lại với Hứa Minh Trạch đã hai tháng, anh vẫn luôn chăm sóc cho cuộc sống người kia, đôi khi anh cảm thấy mình như bảo mẫu được thuê tới, không phải quan hệ yêu đương, vì giữa hai người chưa bao giờ có hành động nào vượt quá mức người yêu.

Dùng chìa khóa vặn mở ra cửa phòng khách, anh bước vào, trong phòng ngủ truyền ra thứ âm thanh kỳ quái khiến anh hơi cau mày, tò mò đi tới.

“Leng keng —-” chìa khóa rơi xuống nền gạch vang lên một tiếng chói tai.

Không nhìn đến hai người trên giường đã cởi bỏ quần áo, sắc mặt Bành Vũ trắng bệt, anh cúi xuống nhặt lấy chiếc chìa khóa đã đánh rơi, quai hàm run rẩy không thốt nên lời, một lúc sau, anh bình tĩnh xoay người bước thẳng ra ngoài.

Ngồi trên ghế salông phòng khách, lần đầu tiên Bành Vũ muốn hút thuốc, không phải không biết tính cách Hứa Minh Trạch thế nào, chẳng qua khi tận mắt chứng kiến cảnh ấy, thâm tâm anh thật khó giữ được bình tĩnh.

—- Ôn Gia nói rất đúng, hai người họ quả nhiên không thích hợp.

Làm sao anh có thể buồn cười đến mức cho rằng gã sẽ vì anh mà giữ mình trong sạch? Nhìn đi, tình cảnh trước mắt vừa nãy không phải như nhổ vào mặt anh sao?

Bành Vũ mi hãy cười to lên, xem đi, người ta vốn có coi mi ra gì đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.