Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 10: Đều là thiên nhai luân khổ bức người



Ôn Mộ Ngôn vỗ rầm rầm lên bàn, giận dữ: “Thể nào chả chết! Dựa vào gì mà tôi phải làm lốp xe vạn năm cơ chứ?! So với chuyện bị kịch bản lợi dụng hoàn toàn, không bằng sảng khoái một hồi!”

.

.

.

Rất nhanh đã đến nơi cần đến, hai người sau khi xuống xe lập tức không hẹn mà cùng khôi phục thái độ xa cách cảnh giác.

Trước mặt là một quán bar nổi tiếng thành phố X. Ôn Mộ Ngôn đưa tay làm một động tác mời, dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

Chỉ đến đêm, quán bar mới làm ăn thịnh vượng, ban ngày thì không có nhiều khách lắm. Ôn Mộ Ngôn dẫn Tiêu Hàm đi loanh quanh một chút gọi là tượng trưng, sau đó dừng lại trước cửa một gian phòng ghi rõ “Không phải nhân viên công tác xin miễn vào”. Hai gã vệ sĩ canh cửa hiểu ý mở cửa ra, thế nhưng trong nháy mắt, tiếng ồn ào từ trước đến sau ào ạt xô tới.

Hóa ra bên trong quán bar mới là chỗ giá trị thật sự của nơi này. Đại sảnh trang hoàng tráng lệ, từng căn phòng độc lập tọa lạc dọc theo hành lang, đủ loại cờ bạc. Ngoại sảnh tương đối ồn ào, chỗ nào cũng là con bạc mắt đỏ ngầu. Phục vụ chu đáo mà kín kẽ. Hai cánh cửa trước sau ngăn và mở sòng bạc huyên náo và quán bar im lặng. Chỉ có khách quen và khách mới do khách cũ có uy tín giới thiệu thì mới được đi vào.

Tiêu Hàm cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Hắn theo Ôn Mộ Ngôn đi dạo một vòng. Trước mặt có một nữ phục vụ bưng rượu xinh đẹp đang đi tới, sau khi cô nàng lấy rượu cho hai người thì lập tức cúi đầu rời đi, cũng không nói nhiều. Tiêu Hàm nhất thời có lòng khen ngợi phục vụ nơi này, sòng bạc xa hoa đúng là khác biệt.

“Sao, Tiêu thiếu gia hài lòng chứ?” Ôn Mộ Ngôn cúi đầu nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tương đối tự tin.

“Cũng không tệ lắm, hi vọng mấy chỗ khác cũng không khiến tôi thất vọng.” Tiêu Hàm gật đầu.

“Như vậy chuyện anh đồng ý với tôi cũng nên thực hiện phải không?”

“Chỉ gặp cậu ta một lần, đơn giản như vậy thôi sao?” Tiêu Hàm giễu cợt nhìn hắn: “Anh muốn cứu người ra ngoài, nhưng chưa chắc cậu ta đã theo anh.”

Ôn Mộ Ngôn nhíu mày: “Chuyện này không phiền Tiêu thiếu gia lo lắng.”

Tiêu Hàm thấy dáng vẻ đứng đắn của hắn, trong lòng thấy hơi buồn cười. Nội dung vở kịch chắc cũng dừng ở đây rồi. Lúc này hắn đánh mắt nhìn Ôn Mộ Ngôn: “Nếu đã đến đây, cũng nên mời tôi uống một chén phải không?”

“Đương nhiên.” Ôn Mộ Ngôn ngầm hiểu. Cả hai cùng cười rộ lên.

“Tôi và Ôn tiên sinh đi uống một chén, mấy người về trước đi.” Tiêu Hàm quay đầu nói một tiếng với mấy tên đàn em, lập tức có tiếng phản đối. Họ không yên tâm khi để thiếu gia ở lại bên cạnh người nguy hiểm như Ôn Mộ Ngôn này.

“Nếu có việc gì, tôi sẽ gọi.” Tiêu Hàm không hề để ý, một tay cầm chén rượu, một tay đút trong túi quần đi thẳng vào một phòng trong quán bar, dáng vẻ quần là áo lượt như thể chính hắn mới là chủ nhân của nơi này vậy.

“Nhưng… thiếu gia…”

“Thật là, còn lo tôi ăn thiếu gia của mấy người chắc?” Ôn Mộ Ngôn khẽ cười, một tay chặn ở cửa, ngăn cản vài gã vệ sĩ có ý theo vào. Không bị kịch bản khống chế, nụ cười của hắn đúng là thấy mà sởn cả gai ốc.

***

Cho đến tận khi cửa phòng đóng lại, vài gã đàn ông mặc tây trang hai mặt nhìn nhau, đành phải nghe lệnh rời đi, chỉ để lại mấy người canh giữ ở cửa quán bar, chờ đợi sai bảo.

Trong phòng là riêng tư nhất, nếu không rung chuông thì sẽ không có ai đến quấy rầy. Bên trong có một bộ sofa dài kê sát với tường, trên bàn có rượu, đồ uống, xúc xắc, bài tú-lơ-khơ… đầy đủ mọi thứ, đối diện là TV và dàn Karaoke stereo.

“… Đi cả rồi sao?” Ôn Mộ Ngôn nhìn trộm vào cửa thủy tinh, xác nhận không còn bất cứ bóng người nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn quay đầu lại thì thấy Tiêu Hàm đại thiếu gia đang ngồi trên ghế sofa cởi quần áo, nhất thời sợ tới mức trong lòng nhảy dựng lên, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Anh… anh đang làm gì vậy?”

“Cởi quần áo a.” Tiêu Hàm cau mày vắt áo khoác sang một bên, cởi cả áo gi-lê, cuối cùng chỉ còn một chiếc áo sơ-mi cũng bị hắn cởi bỏ nút. Áo phanh mở rộng, lộ ra bộ ngực rắn chắc và cơ bụng. Tay áo được xắn đến khuỷu tay, hắn hất áo để quạt: “Trời thì nóng mà còn phải mặc áo gió giả vờ cái gì không biết, nắng gắt cuối thu cũng nóng chết người được đấy. Điều hòa ở chỗ nào vậy?”

Hắn kinh ngạc nhìn Ôn Mộ Ngôn, quan sát hắn nửa ngày: “Tôi phát hiện cậu không chỉ diễn rất được mà kỹ năng chịu nhiệt cũng khá ghê? Không hổ là mười hạng toàn năng [42]…”

[42] Mười hạng toàn năng: Một hạng mục vận động toàn năng trong điền kinh. Hạng mục này từng trải qua nhiều lần biến hóa phát triển, không ngừng tăng thêm độ khó. Từ này còn có nghĩa là cái gì cũng giỏi.

Tuy nói gương mặt và dáng người của Tiêu Hàm đúng là loại Ôn Mộ Ngôn yêu thích, nhưng trước mắt có chuyện trọng đại hơn phải làm, vì thế Ôn Mộ Ngôn gồng mình gắng sức không nhìn vào sự “quyến rũ” ấy. Ngay khi Tiêu Hàm càu nhàu tìm điều khiển từ xa điều hòa, hắn ngồi vào sofa, đặt Tiêu Hàm đối mặt với mình, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là vì sao anh lại biến thành Kentucky Fried Chicken, à không phải, vì sao anh lại biến thành ‘tra công Tiêu Hàm’?”

Tiêu Hàm dừng động tác lại, trầm mặc một chút, nặng nề lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, hơn nữa kịch bản đầu tiên của tôi không phải làm Hoàng đế, mà là một vở kịch thế thân hiện đại, bây giờ đã là kiếp thứ ba rồi.”

“… Thì ra là thế.” Ôn Mộ Ngôn đồng tình nhìn hắn, rót rượu cho hai người, vừa uống vừa buồn bực kể khổ: “Tôi vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang mặc quần áo người cổ đại, chung quanh là một đống gia đinh nha hoàn cung kính gọi Vương gia, hại tôi thiếu chút nữa tè ra quần!”

Tiêu Hàm giơ chén rượu lên, cạn một chén với hắn, vỗ vỗ vai hắn, bi thương nói: “Tôi hiểu!”

Ôn Mộ Ngôn lại chảy xuống nước mắt cảm động.

“… Ngoại trừ nội dung vở kịch phần của mình, tôi còn thường xuyên mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mộng ấy chúng ta mặc quần áo hiện đại, hình như tôi còn đánh anh.” Ôn Mộ Ngôn nhíu mày nhớ lại.

Tiêu Hàm suy nghĩ một lát, nói: “Theo như tôi đoán thì đó là kiếp thứ nhất của tôi.”

***

Tiêu Hàm kể lại đại khái nội dung kịch bản kiếp thứ nhất, cuối cùng buồn khổ thở dài: “Khi đó tôi cũng không biết hậu quả, đi ngược lại sự an bài của kịch bản, không ngờ lại bay tới vở kịch thứ hai.”

Lần này đến phiên Ôn Mộ Ngôn an ủi hắn: “Kỳ thật tôi biết kết cục nếu phạm quy…”

“Sao cậu lại biết?” Tiêu Hàm kinh ngạc ngẩng đầu.

Đối phương đồng tình nhìn hắn: “Kịch bản cho tôi thấy cảnh anh bị xe đâm chết.”

“…” Tiêu Hàm mặt không chút thay đổi: “Cái này thì an ủi cái nỗi gì?”

Tuy nói đây rõ ràng là câu chuyện bi thảm nghe thấy thì rơi lệ nhìn thấy thì đau lòng, nhưng Ôn Mộ Ngôn vẫn không nhịn được mà nở nụ cười hiền hậu.

Tiêu Hàm một ngụm uống cạn số rượu trong chén, một sự cay nồng chui vào yết hầu hắn. Hắn lại rót thêm một chén, khó hiểu hỏi: “Nếu biết phạm quy thì ngoẻo, sao lại đi đến kết cục “tự hủy Trường Thành”, thất bại trong gang tấc?”

“… Aiz, anh không biết đâu.” Ôn Mộ Ngôn nâng ly cụng chén với hắn, đau khổ nói: “Chắc anh cũng giống tôi, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn nội dung vở kịch gần nhất kế tiếp chứ không thể trực tiếp đoán được kết cục.”

Thấy Tiêu Hàm gật đầu đồng ý, hắn lại nhấp một ngụm rượu rồi mới nói tiếp: “Cho nên đến lúc đó tôi mới biết nội dung vở kịch ép tôi đồng ý yêu cầu của Trác Phồn, đến chiến trường giúp anh, cuối cùng thay anh đỡ một mũi tên trí mạng, hoàn thành sứ mệnh của lốp xe rồi đi đời nhà ma!”

“…” Tiêu Hàm nhất thời tỏ vẻ không biết nói gì hơn.

Ôn Mộ Ngôn vỗ rầm rầm lên bàn, giận dữ: “Thể nào chả chết! Dựa vào gì mà tôi phải làm lốp xe vạn năm cơ chứ?! So với chuyện bị kịch bản lợi dụng hoàn toàn, không bằng sảng khoái một hồi!”

“Nói đúng lắm!” Lời này thật sự chạm vào đáy lòng Tiêu Hàm. Hắn cười ha ha, đưa tay ôm cổ Ôn Mộ Ngôn: “À còn nữa, nhìn kiếp trước cậu mắng Trác Phồn đến ngớ người, thật sự rất sảng khoái.”

***

Sau một hồi, trên bàn đã có nhiều vỏ chai rượu. Hai má Ôn Mộ Ngôn hơi nóng lên, cũng không biết do kích động hay do say thật, hắn áp trán lên mặt Tiêu Hàm, bàn tay đặt trên lưng đối phương, cười rộ lên ha ha, dường như nhớ tới chuyện gì đó vui vẻ: “Anh đừng nói nữa, kiếp trước nhìn anh làm bộ làm tịch lấy lệ, tôi nhịn cười đến đau bụng ấy chứ. Không tin nổi, mặt ngoài thì anh thâm trầm lãnh khốc, thực tế thì ngây thơ vô cùng…”

Tiêu Hàm tuy rằng cũng đã uống nhiều, nhưng lỗ tai vẫn thính, bèn nhấc chân đạp hắn một cước, tức giận: “Mắng ai đó? Có cậu mới ngây thơ ấy!”

“Cái loại trả thù ngây thơ kiểu đội quần lót lên đầu người ta, chẳng lẽ là do tôi làm?” Ôn Mộ Ngôn véo hai má của hắn.

Tiêu Hàm bắt được tay hắn, khinh thường nói: “Cậu cũng chẳng hơn đâu, thoạt nhìn thì giống gã si tình tốt bụng, kỳ thật rõ ràng là bụng đầy ý xấu, ra vẻ đạo mạo!”

Ôn Mộ Ngôn tức giận chửi: “Anh đúng là miệng chó không nhả được ngà voi!”

Tiêu Hàm trả lời lại một cách mỉa mai: “Cậu nhả ra một cái cho tôi xem nào?”

“…”

Hai người ngứa mắt nhìn nhau, Ôn Mộ Ngôn nhận thua trước tiên, tỏ vẻ tuyệt đối không đọ trí thông minh với kẻ này nữa: “Nào, uống rượu thôi.”

Tiêu Hàm tuy được kịch bản an bài là tửu lượng không tệ, nhưng cũng không chịu được kiểu uống như vậy, đầu đã hơi lơ mơ. Ôn Mộ Ngôn cũng không tốt hơn, nhưng hắn nói nhiều uống ít, ngoại trừ nóng đến người đầy mồ hôi cởi áo khoác ra thì còn có thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo.

“Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, lần trước cậu chết như thế nào?” Tiêu Hàm uống đến nghiêng lệch xiêu vẹo, tựa vào ghế sofa.

Ôn Mộ Ngôn víu lấy vai hắn, có chút xấu hổ: “Tôi nói rồi, anh không được cười.”

“Tuyệt đối không cười.”

Ôn Mộ Ngôn tạm dừng một hồi, nhỏ giọng nói: “… Sau khi rời khỏi đó, trong lòng tôi luôn nghĩ đến tâm sự, kết quả đang đi thì đâm sầm vào một cây đại thụ… rồi chết…”

“…”

“Ê, không được cười, dám cười tôi sẽ trở mặt!”

Tiêu Hàm mặt không thay đổi: “Tôi có việc phải rời khỏi đây một chút.”

“Việc gì?” Ôn Mộ Ngôn không hiểu nhìn hắn.

Tiêu Hàm không nín được, quay đầu: “Tôi đi ra ngoài cười hai phút ha ha ha… rồi ha ha ha…”

“Tiêu! Hàm! Chết đi cho tôi!” Ôn Mộ Ngôn đầu tiên là sửng sốt, lập tức phẫn nộ nhào tới đánh hắn.

***

Hai người vật nhau một trận mới hổn hển dừng tay, đầu càng quay cuồng. Ôn Mộ Ngôn không còn sức lực nằm bò trên người Tiêu Hàm, nghĩ rằng ôm được mà không chiếm chút tiện nghi thì phí công, không nhịn được bèn sờ sờ cơ ngực của hắn, thấy Tiêu Hàm không có phản ứng gì, lại được đằng chân lân đằng đầu trượt xuống cơ bụng, trong lòng vui thích nghĩ: Xúc cảm quả là không tệ.

Tiêu Hàm bị hắn mò mẫm đến cong người lên, vừa thở vừa cười: “Lấy tay ra, ngứa muốn chết.”

Tác dụng của rượu bây giờ mới bốc lên, Ôn Mộ Ngôn cảm thấy nằm úp thế này rất thoải mái, cũng lười động đậy, ngẩng đầu lên: “Tôi nói chuyện của tôi rồi, để công bằng, anh cũng nên nói kiếp trước anh chết như thế nào đi chứ?”

Nghe vậy, Tiêu Hàm lập tức ngậm miệng. Hắn yên lặng nghiêng đầu qua một bên, mặt không chút thay đổi suy nghĩ: Chỉ có chuyện này, đánh chết hắn cũng không được nói! Tuyệt đối!

Vì thế Tiêu Hàm quyết định lảng sang chuyện khác: “Ặc, hình như uống hơi nhiều, WC ở chỗ nào? Cậu không thấy buồn tè à?”

Ôn Mộ Ngôn đa mưu túc trí lập tức thấy rõ sự vờ vịt của hắn, lúc này cười lạnh hai tiếng, ánh mắt xấu xa đặt trên người hắn, phát ra một tiếng cười thật dài:

“Xì ì ì ì ì~~~”

“…” Tiêu Hàm mua dây buộc mình nhất thời giận dữ: “Mẹ nhà cậu chứ [43]!”

[43] Nguyên văn “Ngươi đại gia!”, tiếng chửi của người Bắc Kinh, cũng là câu cửa miệng thể hiện sự bất mãn giữa bạn bè với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.