Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 6: Cái gọi là thông báo



Lần này sự áy náy của Tiêu Hàm là thật tâm thật lòng, vì thế hắn cũng thật tâm thật lòng nói: “Trong cung của Trẫm có cửa.”

.

.

.

Nghe được câu nói như thế, cả phòng đều ngơ ngác một chút. Dường như tâm trạng Thanh đế không tệ, mỉm cười xua tay với Nhàn Phúc. Gã lập tức hiểu ý, thoắt cái mà đã chuẩn bị tốt một bàn trà nước điểm tâm.

Nhưng vị thái giám tổng quản trẻ tuổi vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng thì phải? Hai vị kia không phải tới thăm bệnh Trác thị lang hay sao? Vì sao lại giống như đến rạp hát xem kịch vậy…

Mắt nhìn mũi mũi thẳng tim, Nhàn Phúc ngoan ngoãn đứng phía sau Thanh đế, dù sao thì đấy cũng không phải chuyện gã nên lo đến.

“Người đâu.” Thanh đế nhẹ vỗ tay hai cái. Thị vệ đứng ngoài cửa lên tiếng trả lời rồi bước vào, trình lên hai cái hộp, một cái trong đó được lót tơ lụa đỏ, đặt một củ sâm vương trăm năm; chiếc còn lại thì đựng đầy các món điểm tâm đủ màu, toàn những thứ Trác Phồn thích ăn.

“Củ sâm vương này do Cao Bổng quốc tiến cống, tổng cộng chỉ có hai củ, còn những món này đều là thứ khanh thích ăn. Sáng nay Trẫm đã đặc biệt lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị, thấy khanh gầy đến vậy, không phải khiến Trẫm đau lòng hay sao? Nào, ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không?”

Trác Phồn cứng cổ quay mặt sang một bên: “Vi thần e sợ, không dám nhận sự ưu ái của bệ hạ…”

Tiêu Hàm đương nhiên biết Trác Phồn sẽ không nhận, người ta còn chưa nói dứt lời, hắn đã khấp khởi nói với Nhàn Phúc: “Nhân sâm mang về, điểm tâm để lại ăn.”

Trác Phồn: “…”

Nhàn Phúc mang vẻ mặt sùng bái gật đầu, đây là vị đế vương cần kiệm đến thế nào! Nếu đổi là người khác, nhất định là thà ném đi cũng không chịu nhận lại đâu.

Có lẽ do đầu gối đau nhức quá, Trác Phồn lập tức quỳ không yên, nghiêng ngả như muốn té. Tiêu Hàm đã sớm chuẩn bị tốt bước xa một cái liền xông lên trước, ôm lấy người ta. Hắn nắm cả bả vai gầy gầy của Trác Phồn, “đau lòng” nhìn y: “Nền nhà lạnh như vậy, bên ngoài giá rét buốt cóng, khanh còn đang mắc bệnh, tại sao lại không biết yêu quý thân thể mình như thế?”

Không đợi Trác Phồn trả lời, Tiêu Hàm lại cau mày thầm nói: “Khanh xem, trong phòng khanh ngay cả một cánh cửa cũng không có!”

Trong chớp mắt, vị Lễ bộ Thị lang đang kịch liệt giãy giụa trong lòng Thanh đế cả người đều có chút khác thường: “… Hình như cửa là do bệ hạ sai người dỡ xuống!”

Tiêu Hàm lựa chọn coi như không nghe thấy những lời này, tiếp tục thâm tình chân thành tự thuật: “Đêm qua là Trẫm không tốt, không nên lạnh nhạt khanh. Khanh theo Trẫm hồi cung đi, Trẫm sẽ bồi thường cho khanh.”

Nhớ tới những lời nghĩ lại mà thương tâm này, Trác Phồn dùng sức đẩy hắn ra, mệt mỏi nói: “Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần vô lễ, dù là con chó con mèo ngài nuôi nhưng cũng có tính cách! Huống chi Trác Phồn thần đường đường là nam tử hán. Những lời hôm qua ngài nói, vi thần đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã hiểu rõ. Vi thần sẽ không bao giờ ngu ngốc si tâm vọng tưởng như trước! Giá rét buốt cóng, hàn xá đơn sơ, Hoàng thượng vẫn nên sớm hồi cung, tránh cho Hoàng hậu nương nương quở trách vi thần mị hoặc quân thượng, hại nước hại dân. Tội trạng đó, vi thần không gánh nổi!”

Bên ngoài gió Bắc gào thét thổi qua, thổi trúng mái tóc hỗn loạn của Trác Phồn, khí huyết dâng lên, khiến sắc mặt tái nhợt của y thoáng chốc đỏ rực.

Y thập phần gian nan nói hết những lời này, cảm xúc kích động, bờ ngực phập phồng kịch liệt, hốc mắt hơi đỏ hồng, quật cường trừng mắt nhìn Thanh đế. Đúng là dáng vẻ nhu nhược mà cố giả bộ kiên cường, thật là khiến người ta nghe thấy rơi lệ, nhìn thấy đau lòng.

Thanh đế xưa nay luôn uy nghiêm lạnh lùng, nghe thấy Trác Phồn lên án mạnh mẽ, càng tỏ vẻ áy náy tự đáy lòng.

Lần này sự áy náy của Tiêu Hàm là thật tâm thật lòng, vì thế hắn cũng thật tâm thật lòng nói: “Trong cung của Trẫm có cửa.”

“…”

Trong nháy mắt, căn phòng vốn trong không khí ưu thương đột nhiên chìm trong một sự trầm mặc quỷ dị.

Từ cổ họng Trác Phồn phát ra tiếng “hụ hụ” quái dị, không biết có phải do sặc nước bọt hay không?

Còn Văn vương đang đoan chính ngồi yên uống trà ở một bên, đột nhiên bất cẩn nhả ngụm trà vừa uống vào chén. May mà hắn cực lực khống chế động tĩnh, Thanh đế cũng không chú ý tới hắn, chỉ có Nhàn Phúc thông minh lập tức chân chó đi đổi một cái chén khác cho hắn.

“Khụ… ý của Trẫm là…” Tiêu Hàm nổi lên một chút tình cảm, chậm rãi nói: “Hoàng hậu ngầm làm những chuyện kia, trong lòng Trẫm đương nhiên biết rõ. Khanh cứ yên tâm, những kẻ ác ý dám hại khanh, Trẫm nhất định sẽ trừng trị để khanh hết giận. Chỉ cần khanh đồng ý hồi cung với Trẫm, Trẫm cam đoan chỉ độc sủng một mình khanh, những thứ dung chi tục phấn khác sao có thể sánh được với khanh?”

Cuối cùng lời thoại lại bị rẽ về quỹ đạo chính xác, Trác Phồn thở dài yếu ớt: “Những lời này của Hoàng thượng, thứ cho vi thần thật sự không thể tin, Hoàng thượng vẫn nên quay về đi.”

“Ồ, vậy được rồi.” Tiêu Hàm nhún nhún vai, không có chút gì gọi là lưu luyến, buông tay ném người ta sang một bên, đứng dậy ngồi về trên ghế.

“…”

Trác Phồn còn ngẩn người không kịp phản ứng, may có Văn vương đúng lúc nói vào: “Trác đại nhân phong hàn chưa khỏi, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Nếu không muốn vào cung thì ở lại trong phủ tĩnh dưỡng cũng được. Bệ hạ đã thăm người rồi, hay là nên sớm hồi cung đi thôi. Bệ hạ ngày đi vạn dặm, chính sự trong triều vẫn quan trọng hơn.”

Tuy nói Tiêu Hàm đã sớm nhung nhớ lò sưởi ấm áp dễ chịu và tấm thảm lông mềm như nhung ở Trường Thanh điện, nhưng hắn vẫn phải nói cho hết lời kịch. May là lời kịch của hắn chỉ còn một câu, sau đó cùng lắm chỉ là những tâm tư phù vân kiểu“thấy Văn vương và Trác Phồn thân cận mà ghen ghét dữ dội”, “âm thầm cáu giận”,“trong đầu nảy ra suy nghĩ cưỡng chế người ta vào cung”

Vì thế, Tiêu Hàm nghĩ đi là đi, bước thẳng ra ngoài phòng, vừa đi vừa đều đều nói: “Văn vương, Trác Phồn là người của Trẫm. Khanh thức thời thì tốt nhất nên tránh xa y một chút. Trác Phồn, Trẫm đã nói sẽ bồi thường khanh thì nhất định sẽ làm được.”

Thời điểm nói xong những lời này thì người đã sớm đi thật xa, hai người kia có nghe thấy hay không thì không thành vấn đề, quả thật giống như là nói với không khí vậy.

***

Hắn đi dọc theo hành lang, đi đến góc rẽ, trên tường là một cửa sổ mặt giấy. Tiêu Hàm thán một tiếng trong lòng. Kịch bản hôm qua khiến Trác Phồn đứng lâu trong góc tường nghe chuyện, hôm nay lập tức đến phiên mình.

Chẳng lẽ kế tiếp bên trong sẽ trình diễn GV sống?

Tiểu thụ tình cảm thất bại, tinh thần hư không vừa kêu “đừng… đừng…”, vừa “ỡm ờ”, “vô lực bị bắt” dưới sự an ủi thâm tình cộng thêm “bá vương ngạnh thượng cung [31]” của si tình pháo hôi công, bị đè lên giường?

[31] Bá vương ngạnh thượng cung: Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Sau đó cam chịu, thậm chí đòi sống đòi chết, tâm như tro tàn, đôi mắt trống rỗng vô thần tỏ vẻ đồng tình. Sau đó pháo hôi công lập tức “lòng tràn đầy áy náy nhưng không chút hối hận cưỡng bức tiểu thụ”, “càng thêm sủng ái, thậm chí còn thề muốn đoạt lấy tiểu thụ từ tiểu công chính quy”.

Tiếp theo tiểu thụ trong lòng thì rối rắm nghĩ đến tra công, nhưng thân thể lại“không thể không” bị si tình pháo hôi công làm vậy, hơn nữa còn sinh ra logic thần thánh: “Thật ra người này vô cùng đáng thương; hắn chỉ là đối với ta một mảnh cuồng dại, cầu mà không được. Ta tuy rằng không yêu hắn nhưng cũng không trách hắn.”

Tiêu Hàm ác ý suy đoán, dù sao kịch bản chính là “đức hạnh” này.

Trứng mẹ nó chứ, lão tử làm mi một lần thì là đùa giỡn tình cảm của mi, làm tổn thương lòng tự ái mi, mi lập tức quay đầu trở mặt. Bị pháo hôi công đè ra thì có thể tha thứ, lại còn thương cảm đồng tình?

Làm tra công thật là không dễ!

***

Tiêu Hàm đuổi hết tùy tùng quanh đó, âm trầm chọc một lỗ trên cửa sổ dán giấy. Dù sao thì cũng là vở kịch miễn phí, không xem cũng phí.

Đối với hành động đáng khinh của Thanh đế, hai người trong phòng đương nhiên không biết rõ tình hình. Giờ phút này, Trác Phồn đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía Thanh đế, đầu cúi thấp xuống. Văn vương đứng bên giường, chậm rãi nói những lời an ủi khuyên giải:

“Bổn vương vốn không nên quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhưng thấy ngươi thương tâm đau khổ như thế, bổn vương thật sự không thể yên tâm.”

“Vương gia quan tâm như thế, thật khiến ta sợ hãi vô cùng. Không biết Trác Phồn có tài đức gì mà khiến Vương gia quan tâm ta đến vậy?” Trác Phồn ngẩng đầu nhìn, thấy Văn vương thần sắc mơ hồ, không khỏi lo lắng: “Vương gia làm sao vậy?”

“À, bổn vương… Bổn vương chỉ là đang nhớ tới lần đầu tiên gặp ngươi.”

Trác Phồn sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải là trong lúc lâm triều?”

Lắc đầu, Văn vương thở dài một tiếng, ngữ khí tịch liêu: “Haiz, xem ra ngươi đã quên rồi. Không sao, bổn vương ghi tạc trong lòng là được.”

Thấy vẻ mặt khó hiểu của của Trác Phồn, Ôn Mộ Ngôn dừng lại một lúc rất lâu. Sau hồi lâu muốn nói lại thôi, rốt cuộc hắn cũng dùng một loại ngữ điệu mang theo hồi ức và hoài niệm, thản nhiên tự thuật: “Thật ra bổn vương không phải con trai duy nhất của phụ thân, ta từng có một cậu em cùng cha khác mẹ. Mặc dù không phải con trưởng nhưng mẫu thân cậu ấy là con gái của một vị quan lớn trong triều. Mẫu thân của bổn vương mặc dù là Vương Phi, nhưng nhà mẹ khốn đốn, thế lực không bằng thiếp thất. Chính vì vậy mà mẹ con họ coi ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, mưu đồ ngầm hại chết ta để Nhị đệ kế thừa tước vị Văn vương.”

“Ta còn nhớ, năm ấy phụ thân phụng mệnh đi sứ ở tái ngoại [32], mẫu phi cũng đi cùng. Còn ta vì nhiễm bệnh, không nên bôn ba nên ở lại vương phủ. Mẹ con họ thừa dịp này âm thầm xuống tay với ta. May là những hộ vệ mà mẫu phi để lại đã dùng tính mạng bảo vệ ta, ta mới thoát được.”

[32] Tái ngoại: Chỉ một đất nước khác bên ngoài phạm vi lãnh thổ.

“Lúc ấy bên ngoài mưa rất to, thân thể ta bị thương nặng, chạy ba ngày ba đêm, người ngợm chật vật. Khi chạy đến một ngôi miếu đổ nát, ta chỉ cảm thấy vừa đói vừa khát, cùng đường bí lối. Mà trong ngôi miếu đổ nát kia đúng lúc lại có một người đang tránh mưa…”

“A! Hóa ra người đó chính là…” Nghe đến đây, Trác Phồn mới nhớ lại chuyện mấy năm trước quả thật đã từng cứu một người đàn ông trẻ tuổi trong một ngôi miếu đổ nát. Chỉ là lúc ấy đối phương người dính đầy máu, gương mặt cũng bị bùn và mái tóc ướt sũng che khuất, y căn bản không nhận ra là ai. Không ngờ người ấy và Văn vương phong độ nhanh nhẹn trước mặt lại là cùng một người.

Ôn Mộ Ngôn mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: “Đang lúc ta nghĩ rằng cái mạng này chẳng còn được bao lâu thì ngươi lại cho ta tất cả số nước và thức ăn ngươi có, còn tìm đại phu đến trị thương cho ta. Nếu không có những thứ đấy, chỉ sợ ta đã không đợi kịp những hộ vệ trung thành của ta đến cứu. Ngươi đã cứu tính mạng của ta, cho nên từ ngày đó, ta vẫn ghi nhớ ngươi trong lòng.”

“Những năm gần đây ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ngươi, nhưng mãi mà không tìm được. Cho đến tận ngày ấy nhìn thấy ngươi trên triều, ngươi có biết khi đó ta kinh ngạc đến thế nào hay không?”

Nói xong, Văn vương dịu dàng chạm vào gương mặt Trác Phồn, xúc động: “Ngươi xuất hiện trong lúc ta bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, mang đến cho ta ý chí sinh tồn và hi vọng sống. Khi đó ta phát giác, ta đã…”

Nói tới đây, Ôn Mộ Ngôn đột nhiên ngừng lại một chút giống băng ghi âm bị kẹt, khuôn mặt có chút tái nhợt. Hắn đặt tay lên ngực rồi mới nói tiếp: “… đã yêu ngươi thật sâu rồi.”

Trác Phồn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đỏ mặt không biết nên nói gì.

***

Nhoài người bên ngoài cửa sổ nghe lén, khóe miệng Tiêu Hàm giật giật, trong lòng cười lạnh. Tùy tay bố thí cho chút đồ ăn đã khiến mi nhớ thương vậy rồi? Sao mi không nghĩ đến những hộ vệ vì cứu mi mà ngay cả mạng sống cũng không còn?

Hắn thật sự đã không chịu nổi giọng điệu mục nát của vở kịch này, da gà nổi lên đầy người. Hắn vô cùng hối hận vì vừa rồi đã ăn nhiều điểm tâm quá, chúng đang nổi loạn trong dạ dày hắn.

Trong phòng, Ôn Mộ Ngôn còn đang thâm tình thông báo: “Vốn nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có thể đi lướt qua nhau, ôm hận cả đời. Ai ngờ ông trời lại cho đôi ta gặp lại. Lần này, ta tuyệt đối không trơ mắt nhìn ngươi biến mất trong sinh mệnh của ta…”

Không biết có phải do Tiêu Hàm hiểu nhầm hay không mà hắn thấy sắc mặt của Ôn Mộ Ngôn càng lúc càng trở nên tái nhợt, vẻ mặt thật là có chút cứng ngắc.

“… Nếu không có ngươi, cuộc sống của ta sẽ u tối vô vị biết nhường nào, cho dù đem toàn bộ thiên hạ ra đặt lên trước mắt, cũng không sánh bằng…”

“.. không sánh bằng một cái nhăn mày…”

“…một cái nhăn mày của ngươi…”

Hình như càng nói càng gian nan, Ôn Mộ Ngôn vừa nói xong, lập tức ói ra…

Lập tức ói ra…

Ói ra…



“Vương gia, vương gia làm sao vậy?!” Trác Phồn hoảng sợ nhìn Văn vương vừa rồi còn lành lặn tâm sự bỗng nhiên miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa u mê.

Tiêu Hàm ngoài phòng cũng hết sức kinh hãi, thế này có phải do thấy ghê tởm quá mà ói ra?

Lại thấy Ôn Mộ Ngôn khôi phục lại với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng lấy trà súc miệng, lại lau mặt, chỉnh trang lại rồi mới xấu hổ cười cười nhìn Trác Phồn: “Xin lỗi, chắc ta lỡ ăn nhầm cái gì đó, hơi buồn nôn, nôn quen rồi.”

“A, Vương gia không sao là tốt rồi.” Trác Phồn yên lòng, thần sắc lại thê lương giễu cợt, hạ tầm mắt xuống, yếu ớt nói: “… Không phải ta không biết tâm ý của Vương gia, nhưng ta nay đã chết lòng, thật sự chẳng còn sức đâu mong muốn những điều khiến ta thêm thương tâm thất vọng…”

Lấy góc nhìn của Tiêu Hàm chỉ có thể nhìn thấy chính diện Ôn Mộ Ngôn. Hắn thề tuyệt đối không phải hắn hoa mắt, hắn rõ ràng thấy người này đã liếc nhìn một cái khinh bỉ ở nơi Trác Phồn không nhìn thấy!

Nhưng miệng lại càng dịu dàng: “Không còn sức lực thì đừng nghĩ nữa. Yên tâm, bổn vương tuyệt đối không phụ ngươi như người ấy.”

Nói xong, chỉ thấy Ôn Mộ Ngôn dùng vẻ mặt vặn vẹo đưa tay xoa đầu Trác Phồn. Trác Phồn kinh ngạc một chút, không được tự nhiên muốn né tránh, lại bị Ôn Mộ Ngôn cứng rắn đè lại hai vai, ra vẻ muốn hôn y.

“Vương gia không thể! Vương… Vương gia, xin ngài buông ra… Ưm… đừng…”

Tuy rằng miệng thì vẫy vùng như thế, nhưng cánh tay đang đẩy người của Trác Phồn lại giống như đang thêu hoa, dễ dàng bị Ôn Mộ Ngôn đè xuống. Đường đường là Thanh đế đang dí sát mặt vào song cửa sổ, một mắt nhòm qua lỗ rách, nhìn người bên trong kêu cứu, thuận tiện không quên nôn ói trong lòng. Ôn Mộ Ngôn này rõ ràng sức yếu muốn chết, lúc này lại thành cánh tay Kim cang? Đồng chí Tiểu Trác rõ ràng là chỉ cần dựa vào thể trọng là có thể hất được Ôn Mộ Ngôn ra, nay cả người èo oặt là cái thể loại gì?

Nhưng chỉ một lát sau, Trác Phồn sau khi bị Văn vương kéo quần áo, bất lực đặt trên giường, ai oán thở dốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.