Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 39: Chương 39




Trình Gia Mục hơi nghi hoặc nhận lấy, đó là toàn bộ tài sản của cậu! Trong đó là một xấp thật dày, gồm thẻ ngân hàng, giấy tờ nhà, văn kiện cổ phần… cậu có chút không hiểu nhìn về phía Viên Đào Đào.
Viên Đào Đào nói: “Anh hai, đây đều là tiền lúc trước anh kiếm được.

Hai tiệm cơm kia em đã bán đi, đầu tư có giá trị thấp và lỗ vốn cũng đã chuyển nhượng, đổi thành tiền mặt.

Một phần đem gửi gắm cho nơi đáng tin cậy, một phần thì để mua bán và quản lý tài sản.

Mặt khác em còn cho thuê mấy phòng mà hiện giờ không ở, mỗi phòng cho thuê hàng tháng đều kiếm được bảy đến tám vạn, cộng với thu nhập từ những đầu tư đáng tin cậy.

Nếu thuận lợi thì một năm có thể kiếm được vài trăm vạn, có thể thoải mái sống qua ngày, anh không cần…”
Dường như cô đang tìm từ: “Không cần vì tiền mà oan ức chính mình, đây đều là tiền của anh, em lập tức đi làm thủ tục sang tên.”
Trình Gia Mục nghe lý do thoái thác của cô thực có chút cảm động, nhưng lúc nghe tới ‘làm thủ tục sang tên’ mặt lại trầm xuống: “Nghĩ lung tung cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ tin lời này hay sao? Anh liều mạng kiếm tiền còn không phải là vì của hồi môn cho em.

Đừng có nhắc tới chuyện này nữa, cứ để ở chỗ em đi.”
Mà không thể không nói, con nhỏ này trong phương diện quản lý tài sản vậy mà còn giỏi hơn mình.

Tài sản của anh dù nhiều nhưng nếu để anh tự quản lý, đừng nói là hàng năm còn dư nhiều như vậy, ngay tới chi tiêu có khi còn không đủ, chỉ có thể liều mạng quay phim, nhận quảng cáo kiếm tiền.

Chẳng qua, thân là một vị anh cả uy nghiêm, chuyện này anh cũng không cần phải nói rõ với Đào Đào.
Viên Đào Đào thấy anh hai tức giận cũng không dám nhắc lại chuyện sang tên, nhưng vẫn lo lắng về Hoắc Dật.

Mặc dù nhìn bề ngoài thì hắn rất quan tâm tới anh, thế nhưng người bá đạo như vậy, ngay cả việc người khác tới thăm cũng không cho… thực khiến cô rất khó lòng tin tưởng hắn sẽ không bắt nạt anh mình.
Dưới nhiều lần truy hỏi của Viên Đào Đào, Trình Gia Mục đành phải nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen vào.” Viên Đào Đào thấy vừa nhận nhau không đến một ngày, anh trai nhà mình liền bày ra bộ mặt chán ghét ‘Anh là anh cả, lời anh nói em cứ nghe là được’, lập tức giận không có chỗ phát tiết.
Nhưng, nhìn thấy cánh tay bó thạch cao của Trình Gia Mục lời mạnh miệng nào cũng không thể nói ra: “Anh hai, nếu hắn bắt nạt anh thì không được giấu em, em nhất định sẽ khiến anh ta đẹp mặt.” Nói cứ như cô mới là người làm anh vậy, Trình Gia Mục dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng thấy ấm áp, không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Em yên tâm, sao anh lại để cho mình thiệt thòi chứ, anh có lẽ… thật sự có chút thích hắn.”

Vốn dĩ, chỉ cần một người cúi đầu thì sẽ không khiến chuyện rùm beng lên, nói gì tới việc họ còn là anh em ruột.
Nghe Trình Gia Mục nói anh thật lòng thích Hoắc Dật, Viên Đào Đào lại không hề ngạc nhiên.

Nếu tên kia dám để anh trai cô chịu dù chỉ một chút tổn thương, đừng nói là tổng tài của Gia Sang, dù có là tổng bí thư Liên hiệp quốc thì cô cũng không buồn để vào mắt! Đột nhiên khí khái hào hùng dâng lên, Viên Đào Đào như thể tìm được mục tiêu mới cho nhân sinh: Khó lắm anh hai mới có thể trở về, không chỉ không thể lại khiến anh tức giận mà là bất kỳ người nào cũng không được chọc giận anh!
Sau khi thú nhận với em gái, Trình Gia Mục cũng coi như có nhiều hơn một người cùng mình chia sẻ bí mật, tâm tình lập tức vui vẻ không ít, cũng có lợi cho khôi phục thân thể.

Cậu nằm nghỉ cỡ hai tuần lễ, chấn động nhỏ trong não cũng đã khôi phục rất tốt.
Nhưng lớp thạch cao bó trên tay còn chưa thể tháo ra, thỉnh thoảng Viên Đào Đào lại vụng trộm mang đồ ăn ngon tới cho cậu.

Hoắc Dật cũng đúng giờ mỗi ngày đều tới đây thăm, Trình Gia Mục vừa cảm động vừa lo lắng, không biết kim chủ cứ tiếp tục như vậy thì liệu công ty có đóng cửa hay không? Nếu kim chủ nguyện ý, cậu rất vui lòng đi quay phim để nuôi sống hắn.
Tóm lại thời gian trôi qua cũng coi như hài lòng.

Lúc Trình Gia Mục ở một mình trong phòng bệnh liền xem TV, lướt weibo, lên wechat nói chuyện.

Vừa mở wechat ra đã thấy một mục bị tắt thông báo hiện lên, trong đó đã có cả hơn trăm tin nhắn.

Cậu cảm thấy mình bị người đại diễn Doãn Khang Hòa dẫn dắt một thời gian cũng đã bị lây chứng ép buộc của hắn, liền nhấn vào tin nhắn đầu tiên để đọc.
Tên nhóm lúc đầu là ‘Ngồi đợi Tiểu Mục mục trở về’, bởi vì Trình Gia Mục khoe khoang canh sườn mà em gái mình nấu trong đó, nên đã bị Điền Điềm ghen tị mà đổi thành ‘Ngồi đợi anh Tiểu Mục ăn đến mập mạp trở về, lại bị Đồng Hoài Cẩn đổi thành ‘Ngồi đợi a Mục trăng rằm trở về’.
Đám người kia nhao nhao khen ngợi, lời ít mà ý nhiều xác nhận lão đại đúng là cao tay.

Dưới cơn nóng giận, Trình Gia Mục đổi thành ‘Anh Mục đẹp trai nhất’, kết quả lại không sửa được, mỗi lần sửa tên xong đều bị đổi lại nên đành phải thôi.
Hoài Cẩn: “Tiểu Mục đang onl hả? Chúng tôi đang ăn dê nướng nguyên con ha ha ha @ Trình Tiểu Mục.” Còn up hình ảnh một cái đùi dê còn đang bốc khói, vây quanh đó là Đồng Hoài Cẩn, Điền Điềm, Viên Đào Đào, còn có trợ lý Khâu Bình của Đồng Hoài Cẩn.

Chắc là trợ lý của Điền Điềm chụp, rất sắc nét, hình ảnh và hương thơm của đùi dê đều như hiện ra trước mắt.

Điền Điềm Cindy: “Ha ha ha ha ha ha, sao ăn lại ngon như vậy chứ, người nào đó không thể tới ăn thật đáng thương.

Không sao, bọn tôi chụp lại cho anh nhìn một chút, ha ha ha.”
Trình Gia Mục nóng mắt, mấy đứa hư hỏng này lòng trả thù cũng nặng quá nha, không phải chỉ là một tấm ảnh chụp ‘Canh sườn đặc chế dành cho bệnh nhân của Viên Đào Đào’ thôi sao? Từ nay về sau, chỉ cần bọn họ đi ăn đồ ngon, nhất định sẽ chụp hình rồi tag mình, quả thực không có lòng thương người mà!
Trình Gia Mục tức giận lướt xuống dưới, phát hiện đều là mấy lời đối thoại vớ vẩn.

Vì Hoắc Dật bảo vệ nghiêm ngặt nên ngoại trừ Viên Đào Đào thì không cho phép ai khác quấy rầy cậu nghỉ ngơi.

Bởi bác sĩ đã nói, não bị chấn động cần phải tĩnh dưỡng, dù là chấn động rất nhỏ cũng không được.
Thực ra, tâm tư nho nhỏ của Hoắc Dật, Trình Gia Mục đều hiểu.

Hắn nguyện ý chăm sóc cậu, nhưng lại không muốn để cho người khác biết đến quan hệ giữa hai người họ.

Suốt nửa tháng nay, chỉ có Doãn Khang Hòa thành công tới thăm cậu một lần, lý do rất chính đáng: “Nghệ sĩ tôi dẫn dắt, nhất định phải tận mắt nhìn thấy người”, còn liên quan đến công việc sau này sẽ sắp xếp cho cậu.

Có một nhãn hiệu lớn đang tìm hắn để thương lượng quảng cáo, đây chính là cơ hội hiếm có.
Là một nhãn hiệu đồ uống quốc tế, hàng năm đều sẽ cho ra những chủ đề mới.

Quảng cáo của bọn họ rất đặc biệt, vì có chỗ dựa lớn nên họ mới dám quay loại quảng cáo có kịch bản dài tới mười mấy phút, hoặc là quảng cáo công ích, chỉ có vài giây cuối mới lộ ra logo của nhãn hiệu, còn thêm một câu quảng cáo ngắn gọn.
Các trang web lớn đều điên cuồng đăng tải video, cắt thành những đoạn chỉ có mấy phút.

Khi tính toán để bán cho các đài truyền hình chính thống cũng là để họ mua lại đoạn quảng cáo thu hút nhất, một lần truyền bá sẽ làm liền mấy tháng.
Chính là bốn chữ: Có tiền, tùy hứng.

Nếu như có thể nhận quảng cáo của nhãn hiệu này, không chỉ có được cơ hội lộ diện rất lớn, mà cũng là một sự khẳng định với một người mới như cậu.

Dù sao bọn họ luôn thương lượng làm việc với những nghệ sĩ có trọng lượng, hoặc không thì cũng là tiểu thịt tươi đang hot nhất.
Tóm lại, có được cơ hội làm việc như vậy thì có không trả tiền cũng phải nhận! Huống hồ người ta còn ra tay hào phóng, phí đại diện còn có thể so với việc quay một bộ phim truyền hình phổ thông.

Doãn Khang Hòa đương nhiên muốn đích thân tới xem tình trạng của Trình Gia Mục.
Lúc xác định được tiểu Mục nhà hắn không bị ngã tới ngốc, cánh tay cũng sẽ lành lặn hoàn chỉnh, Doãn Khang Hòa mới dám thở dài một hơi.

Thực ngoài ý muốn là, hắn không có bất cứ khiển trách nào với hành vi cứu người lỗ mãng của cậu, khiến Trình Gia Mục càng coi trọng hắn thêm mấy phần.
Phải biết là, người đại diện ngày trước của cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý để cậu làm chuyện nguy hiểm như thế, hắn luôn một mực chủ trương muốn tất cả cảnh quay đánh nhau đều phải dùng diễn viên đóng thế.

Đương nhiên cậu không đáp ứng hắn, nhưng cũng đã ngầm nghe qua tin đồn về người đại diện của mình: Hắn phàn nàn rằng nghệ sĩ của mình luôn bị thương, ảnh hưởng đến thu nhập của hắn…
Doãn Khang Hòa nhìn là thấy không phải người quan tâm tới tiền, mà là thực sự quan tâm tới cậu.

Bản thân hắn đã có năng lực phi thường, cũng không cần phải dựa vào nghệ sĩ.

Tương phản, Đồng Hoài Cẩn ban đầu cũng chỉ là một nghệ nhân nhỏ mới ra mắt, trước khi gặp được Doãn Khang Hòa hắn cũng không hề nổi tiếng.
Nhưng trải qua sự dẫn dắt, nâng đỡ của Doãn Khang Hòa, Đồng Hoài Cẩn đã thực sự được nâng đỡ trở thành minh tinh tuyến một, trở thành lão đại của Gia Sang, Doãn Khang Hòa thật sự là người có năng lực.

Nói chuyện công việc với Trình Gia Mục xong, Doãn Khang Hòa lại đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng bệnh đơn cao cấp nhất của thành phố H.

Phòng bệnh này tràn ngập hương nước khử trùng, không dính một hạt bụi lại sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh trải vào trong phòng, khiến giường bệnh trắng tinh và khay đựng trái cây bên cạnh đều trở nên ấm áp.
Sau khi thưởng thức khung cảnh tuyệt đối sạch sẽ và ấm áp này, ngay cả người thuộc cung Xử Nữ có chứng OCD nặng như hắn cũng không tìm ra bệnh.

Nhưng không tìm ra bệnh sẽ khiến toàn thân Doãn Khang Hòa không thoải mái, lúc hắn nhìn thấy hộp cơm dùng một lần cùng với vỏ táo trong thùng rác, rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tác.
“Rốt cuộc là ai gọt táo cho cậu? Trên vỏ và lớp thịt của quả táo có một lớp dinh dưỡng rất tốt, hắn cố tình để cho cậu ăn hạt sao?”
Trình Gia Mục sâu kín nói: “Là Hoắc Dật.”
Doãn Khang Hòa khinh miệt cười: “Quả nhiên là hắn, đến quả táo cũng không thể gọt, về sau chỉ có cậu chịu thiệt thôi.”

Trình Gia Mục: “…”
Doãn Khang Hòa nói tiếp: “Hoắc tổng hắn… mặc dù hỉ nộ vô thường, tinh thần phân liệt, nhưng không thể không nói hắn là một người rất si tình.

Nhưng mà đối tượng si tình của hắn lại không phải cậu, cho dù hắn có đối tốt với cậu thì cứ cảm kích trong lòng là được, không nên coi là thật, nếu không đối với cả hai người đều không tốt.

Đây là lời khuyên thực lòng đấy.”
Hoắc Dật si tình? Trình Gia Mục nghe được tin tức này liền cực kỳ chấn động.

Thực tế thì, cậu không ngờ nổi Hoắc Dật lại là một kẻ si tình, nhưng Doãn Khang Hòa cũng không có lý do gì để đùa cợt với cậu kiểu này.

Trình Gia Mục hỏi: “Vì sao lại nói với tôi chuyện này?”
Doãn Khang Hòa nói: “Bởi vì cậu là nghệ sĩ của tôi, nếu như bị cái gì đả kích rồi xảy ra chuyện phiền phức thì tôi sẽ rất khó xử.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Còn bởi nhìn cậu quá ngốc.”
Trình Gia Mục có hơi cảm động, cảm kích nói một tiếng ‘Cảm ơn.’ Doãn Khang Hòa ‘Ừm’ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Trình Gia Mục lại hỏi: “Đối tượng Hoắc Dật yêu thương là ai, có thể nói cho tôi không?”
Lần này Doãn Khang Hòa quả quyết lắc đầu: “Không thể.

Không chỉ là tôi không thể nói mà tốt nhất cậu cũng không nên hỏi, người kia đã… Đừng nhìn Hoắc Dật bên ngoài thoải mái như vậy, thật ra trong lòng hắn rất đau khổ… Chuyện này dừng lại ở đây đi, tôi thực sự không thể nói được.”
Trình Gia Mục gật gật đầu, cậu biết Doãn Khang Hòa không phải cố tình mịt mờ, hắn đã nói là không thể nói thì dù hỏi thế nào cũng vô dụng, cậu cũng không muốn làm khó hắn: “Tôi biết rồi, yên tâm đi.”
Sâu khi Doãn Khang Hòa đi rồi, Hoắc Dật theo thường lệ tới phòng bệnh của Trình Gia Mục cùng cậu trò chuyện, trong tay còn có giỏ hoa quả tươi.

Hoắc Dật bày nho đã rửa sạch lên trên bàn ăn, đẩy đến trước mặt Trình Gia Mục: “Mới hái từ vườn trái cây đó.”
Trình Gia Mục hết sức quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, vùng ngoại thành của thành phố H có một vườn nông gia tự hái.

Lúc trước, khi quay phim mà có rảnh rỗi cậu cũng sẽ chạy tới nơi đó hái một ít hoa quả tươi.

Quả ở nơi này được gieo trồng tự nhiên, không chút ô nhiễm, so với thứ gọi là thực phẩm xanh trong siêu thị thì ngon hơn nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.