Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 53: Chương 53




Đột nhiên Trình Gia Mục thấy cực kỳ tức giận, mặc dù mình chưa trực tiếp biểu lộ tâm ý, nhưng mà ám chỉ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Coi như Hoắc Dật không thích mình, cũng không cần giới thiệu hắn và cái vị ẻo lả tâm cơ kia tình cảm cỡ nào, còn cái gì mà tình cảm vỡ lòng? Muốn khoe mẽ với mình hay sao?
Cái quỷ gì vậy chứ? Tôi không muốn nghe thiên tình sử của các người đâu!
Trình Gia Mục tức giận nghĩ, nghĩ thế nào cũng liền nói ra luôn: “Đủ rồi Hoắc Dật!”
Hoắc Dật: “…?”
Trình Gia Mục: “Hoắc Dật, tôi không muốn nghe hồi ức ngọt ngào giữa cậu và vị kia.”
Hoắc Dật đầy mặt hoang mang: “?”
Trình Gia Mục: “Tôi biết các cậu rất ân ái, nhưng muốn khoe thì mời đi chỗ khác mà khoe.

Đăng lên weibo, nói với bạn bè hoặc mấy đứa cẩu độc thân khác đi, vì sao cứ phải là tôi? Cậu có ý gì? Tâm ý của tôi cậu còn không rõ sao? Không nhìn ra được sao?”
Hoắc Dật: “Anh nói, tâm ý của anh?”
Trình Gia Mục: “Đúng! Không sai, tôi thích cậu.

Tôi cũng không biết vì sao, có thể là hội chứng Stockholm đi.” Nói ra rồi cảm giác cũng dễ chịu hơn nhiều, Trình Gia Mục vui vẻ thở ra một hơi, tiếp tục: “Mỗi lần tôi hơi có ý ra hiệu, cậu đều muốn nhắc nhở tôi nên nhớ kỹ thân phận của mình là gì, không phải chỉ là bị cậu bao nuôi thôi sao? Hiện tại ông đây mặc kệ!”
Cậu cởi đai an toàn quấn trên người mình ra, một tay đã đặt lên tay nắm bên cửa xe: “Bây giờ cậu cũng đã biết, tôi chính là một ảnh đế đỉnh đỉnh đại danh.

Chút tiền mà Trình Gia Mục thiếu nợ cậu, chỉ vài phút của tôi là đủ để trả lại! Không cần ỷ vào việc tôi thích cậu mà khinh thường tôi, ai muốn nghe chuyện tình vỡ lòng giữa cậu với tên bạch trảm kê (*) kia cơ chứ!”
Nói đến chỗ kích động, đột nhiên hốc mắt của Trình Gia Mục cũng có chút đỏ lên.

Quả nhiên không thể đem tình cảm giao phó cho người ngoài, mỗi lần mình đều sẽ phải trả giá mà cũng chẳng thể có được kết cục tốt.

Đầu tiên là bị Tiết Vũ phản bội, giờ lại bị Hoắc Dật vũ nhục.
Mắng mỏ xong, Trình Gia Mục liền đẩy cửa đi ra còn hung tợn đóng sầm cửa xe lại, hạ quyết tâm vứt lại cho đối phương một bóng lưng tiêu sái.

Đáng tiếc là mới ngầu được ba giây, gần như Hoắc Dật đã lập tức xuống xe cản lại bước chân của cậu.


Trình Gia Mục dụi dụi mắt vành mắt, nhưng vì động tác thô bạo mà nhìn càng thêm đỏ: “Còn muốn làm gì?”
Hoắc Dật ôm lấy cậu, giọng nói vừa mừng rỡ lại vừa hoang mang: “Anh thật sự thích em sao? Em quả thực không thể tin được, đã mười năm rồi.

Lúc trước em cố gắng đối tốt với anh như vậy, ngụy trang thành dáng vẻ mà anh thích lại chỉ khiến anh càng thêm chán ghét em.

Hiện giờ, anh thực sự thích em rồi sao?”
Cằm Trình Gia Mục bị nhấn vào hõm vai của Hoắc Dật, đột nhiên chẳng thể động đậy: “Cậu nói cái gì?”
Hoắc Dật: “Em thực sự rất vui, quả thật giống như đang mơ vậy, nhưng bạch trảm kê là có ý gì? Ý em là nói đến y phục trắng ngần tung bay trong bộ phim đầu tiên của anh, không phải nghĩa là bạch trảm kê a?”
Trình Gia Mục cảm thấy đầu óc của mình trở nên trống rỗng: “Khoan đã, cậu nói người cậu thích là ai?”
Hoắc Dật: “Đương nhiên là anh, chính là anh, Viên Mục.

Về sau em cảm thấy mình thích Trình Gia Mục, còn vô cùng xoắn xuýt, vì em cảm thấy mình đã phản bội anh đó anh có biết không? Vậy mà em lại vì thích anh mà cảm thấy mình đã phản bội anh, có nực cười hay không?”
“Em nhớ mình đã từng đọc được một câu: Bất luận người biến thành dáng vẻ thế nào, tôi chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra, vẫn sẽ yêu thích người.

Đây không phải là đang nói chính em sao? A Mục, A Mục, anh có nghe thấy không?”
Trình Gia Mục cảm giác bộ não trống rỗng của mình đang dần được lấp đầy, nhưng tiếc là bên trong toàn chứa nước! Hoắc Dật nói người hắn thích mười năm kia chính là mình? Cho tới giờ hắn cũng chưa từng thay đổi, yêu thích một người tới mười năm, lại chính là mình? Trình Gia Mục có hơi muốn đem chính mình nhét vào ống cống ngầm gần đó.
Rõ ràng là đối phương thích mình, vậy mà mình lại còn thổ lộ trước, không phải so với hắn thì càng ngu xuẩn hơn hay sao?
Một lần nữa cậu bị Hoắc Dật nhét vào chiếc xe màu đen kia, nhưng lần này Trình Gia Mục rất ngoan ngoãn thuận theo, nhưng thật ra toàn thân cậu đều đang ở trong trạng thái kiềm chế.

Cậu cố gắng nén lại xúc động muốn ôm Hoắc Dật một cái, tự mặc niệm mà nói mình không thể chịu thua.

Đã thua một bước thổ lộ rồi, lúc này nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bày ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm của nam thần.
Lúc trở lại chung cư, Hoắc Dật vô cùng mãnh liệt mà ám chỉ: “Anh muốn tắm rửa không?”
Lòng Trình Gia Mục bỗng nhiên nhảy lên một cái, sau đó làm ra một hành vi cực kỳ đáng bị phỉ nhổ.


Cậu dẫn đầu chạy thật nhanh vào phòng tắm, còn hô một tiếng: “Tôi tắm trước, cậu đợi lát nữa hãy tắm!”
Sau đó xông vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Rất nhanh tiếng nước đã vang lên, Hoắc Dật đứng trước cửa không nhịn được mà mỉm cười, đi qua gõ gõ mấy tiếng hỏi: “A Mục, có cần em giúp anh không?”
Trình Gia Mục còn đang thầm tự chửi mình ngu ngốc.

Thế nhưng lúc này mà rụt rè thì chẳng phải cũng là bán sạch sự ngu xuẩn trước đó sao, sẽ khiến mình càng thêm ngốc, vậy nên cậu kiên trì từ chối ý tốt của đối phương: “Không cần!”
Tiếng nước ào ào xối xuống, tắm được một lát, Trình Gia Mục liền cảm thấy mình nên nhân lúc tắm rửa mà tỉnh táo lại một chút.

Nhưng mà, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, Hoắc Dật ra vẻ chính khí nói: “Anh còn chưa lấy khăn tắm, em mang vào cho anh.”
Trình Gia Mục nhìn thoáng qua khung treo rỗng tuếch, lại liếc mắt nhìn khăn tắm trong tay một Hoắc Dật có vẻ rất vô tội, bèn nói: “Cảm ơn.” Sau đó nhận lấy khăn tắm.
Trình Gia Mục: “…”
Hoắc Dật: “…”
Trình Gia Mục ôm khăn tắm nhìn ra phía cửa, ý là sao cậu còn chưa đi ra.

Hoắc Dật lại không tiếp nhận được tín hiệu này, chỉ nói: “Hay là tắm chung đi?” Trình Gia Mục còn chưa kịp mở miệng từ chối, Hoắc Dật liền nói thêm một lời giải thích đầy hoàn mỹ: “Như vậy sẽ tiết kiệm nước hơn.”
Trình Gia Mục liền gào thét trong lòng: Tiết kiệm nước? Một tổng giám đốc của công ty giải trí lớn nhất trong nước như cậu, người có gia tộc lớn không biết đã đưa vào thị trường bao nhiêu công ty, lại dám nói tiết kiệm nước với tôi? Cái xe sang của cậu cũng mấy trăm vạn, cậu nói xem thế này có thể tiết kiệm mấy đồng tiền nước? Vậy sao lúc trước, khi thuê cái nhà chung cư này nguyên một năm cậu không nghĩ đến tiết kiệm đi?
Trình Gia Mục nghiêm mặt nói: “Không được!”
Hoắc Dật đáng thương nói: “Em tắm rất nhanh.”
Trình Gia Mục đẩy hắn ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại: “Không được là không được!”
Hoắc Dật bị đẩy ra khỏi cửa, khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên, tuyệt đối không giống một kẻ đáng thương vừa bị ẩn ra khỏi cửa.
Chờ cậu tắm xong, hương thơm ngào ngạt từ trong phòng tắm bay ra, trên thân thể vẫn còn mang theo hơi nước, tóc cũng ướt sũng.

Mặc dù đã bị áo choàng tắm che phủ chặt chẽ, thế nhưng bắp chân thon dài lộ ra bên ngoài vạt áo, cùng da thịt trắng nõn trên cổ cũng đủ để khiến Hoắc Dật miệng đắng lưỡi khô.
Hoắc Dật cũng nhanh chóng đi vào phòng tắm, hai ba phút đã tắm xong, ôm mục đích hết sức rõ ràng mà tiến đến bên người Trình Gia Mục.


Trình Gia Mục ngồi trên ghế sa lon, trên TV đang chiếu một bộ phim ngôn tình điển hình.

Ban đầu mở lên chính là kênh chiếu ‘Lấn Ma Ký’ mà cậu đóng, nhưng trước giờ cậu đều không thích xem phim mà mình đóng, vì vậy liền chuyển kênh dừng lại ở bộ phim truyền hình nhàm chán này.
Hoắc Dật thấy thanh niên trắng trẻo kia, đang dùng đôi mắt xinh đẹp mà nhìn chằm chằm vào nữ chính trong phim, lập tức có chút khó chịu.

Hắn cầm lấy điều khiển từ xa đổi một kênh khác, lần này là thế giới động vật.
Trình Gia Mục tiếp tục nhìn chằm chằm con ngựa lớn ngốc nghếch trong đó.
Hoắc Dật: “…”
Hoắc Dật dứt khoát tắt TV, hi vọng thanh niên trước mặt có thể đem ánh mắt dán lên người mình.

Lần này rất có hiệu quả, Trình Gia Mục rốt cục cũng dời mắt khỏi TV, sau đó hết sức nghiêm túc hỏi: “Hoắc Dật, vừa rồi tôi mới nghĩ đến một vấn đề.”
Hoắc Dật: “Chuyện gì?”
Trình Gia Mục: “Cậu nói cậu đã thích tôi những mười năm, nhưng mà chúng ta mới chỉ quen nhau cỡ ba bốn năm đi.

Tính cả hiện tại khi tôi biến thành cái dạng này, cũng chưa đến năm năm.”
Biết là cậu vẫn đang lo lắng, Hoắc Dật bèn thở dài nói: “Xem ra anh quả thực không nghe lời em nói.”
Trình Gia Mục: “Cái gì?”
Hoắc Dật: “Không phải em đã nói rồi sao? Lúc xem bộ phim đầu tiên mà anh diễn em đã thích anh rồi.”
Chẳng lẽ là fan hâm mộ? Trình Gia Mục có chút khó có thể tin: “Vậy cũng tính sao? Nói như thế thì người yêu thích tôi có nhiều lắm luôn.” Nói đến đây cậu còn không nhịn được mà bật cười.

Chỉ tính riêng trên weibo, thì số fans hâm mộ của cậu cũng đã vượt qua con số ngàn vạn, lời nói kiểu này có khác nào trò đùa.
Hoắc Dật vội vàng giải thích: “Không phải, lúc mới bắt đầu vẫn chỉ là sùng bái, à cũng không phải sùng bái, chính là thích, mà còn mơ tới anh.

Cho nên mới nói anh là mối tình vỡ lòng của em…”
Trình Gia Mục: “Cái gì?”
Hoắc Dật: “Lúc đó em mới mười mấy tuổi, nhưng cũng đã rõ ràng chuyện tính hướng của mình không giống bình thường.

Khi đó, nam thần trong lòng em chính là người giống như anh.”
Cái này… cũng quá cẩu huyết đi?

Hoắc Dật nói tiếp: “Bộ phim đầu tiên anh đóng tên là ‘Nhìn mây quyết’ em nói không sai chứ? Lúc đó anh vẫn còn rất trẻ, cũng không phải nhân vật chính…”
Trình Gia Mục ngắt lời hắn: “Nói cái gì đó? Hiện tại tôi cũng rất trẻ trung, không đúng, cho dù tôi chưa chết thì vẫn rất trẻ trung! Ba mươi mấy tuổi chính là thời kỳ đỉnh cao của đàn ông!”
Hoắc Dật bật cười, liên tục nhận lỗi: “Đúng đúng, là em nói sai.

Lúc ấy, khi em nhìn thấy anh trên màn ảnh trong rạp chiếu phim, đã cảm thấy anh thật là đẹp trai.”
Trình Gia Mục lập tức khiêm tốn nói: “Làm gì có, bộ phim đó quay không tốt, diễn cũng không quá chuẩn chỉnh, căn bản là không quay được sự anh tuấn của tôi.”
Hai người dán sát bên nhau, gần tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Nghe được giọng điệu thiếu đánh này của Trình Gia Mục, Hoắc Dật lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Người mà nhiều năm qua hắn luôn một mực cầu mà không được, nay lại lập tức đến bên tay, thực sự có chút không chân thực.
Trình Gia Mục vẫn nhớ vai diễn của mình chỉ là một vai phụ nho nhỏ, đất diễn không nhiều nhưng lại là một nhân vật chính diện, một thiếu niên hiệp khách thích trừ bạo giúp dân.

Hoắc Dật hình dung cậu là một nhân vật bạch y tung bay cũng không sai, thời điểm đó vẫn thịnh hành loại phim kiếm hiệp.

Một thiếu niên áo trắng cầm một thanh bảo kiếm đằng đằng sát khí, người cầm kiếm đi dọc giang hồ, bốn biển đều là nhà chính là người trong mộng của rất nhiều thiếu niên.
Chẳng qua cuối cùng đều là giả, diễn xuất bên cạnh nhân vật chính vẫn sẽ thua kém rất nhiều.

Trình Gia Mục hỏi: “Vậy về sau lúc cậu gia nhập giới giải trí, nhìn thấy người thật là tôi có phải cảm thấy rất mất mát không? Hoàn toàn không giống với người trên màn ảnh?”
Cho nên về sau hắn mới làm mấy chuyện khiến người ta chán ghét như vậy? Càng nghĩ càng có khả năng!
Hoắc Dật cưng chiều xoa xoa đầu của cậu: “Làm sao có thể.”
Trình Gia Mục quay đầu đi lại vẫn tránh không thoát.

Mặc dù vỏ bọc hiện tại của hắn lớn tuổi hơn mình, nhưng nói cho cùng vẫn là một tên tiểu quỷ, thực sự là… Lớn mật!
Hoắc Dật nói: “Quả nhiên, anh đã quên mất lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
.
.
(*) Bạch trảm kê: Chỉ những người trắng trẻo, yếu ớt vô cùng, yếu theo cái cách hơi ẻo lả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.