Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 57: Chương 57




Cậu đã đăng một bài weibo thật dài, đại khái là muốn nói: cậu vô cùng cảm ơn cô bé ‘tiểu ma cô trong đất tuyết’ vì đã yêu thích mình, đồng thời còn vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả chiếc gối ôm có hình hoạt hình đáng yêu kia.

Nhưng ngoại trừ những điều này, cậu cũng dùng cái nhìn từ góc độ của một gia trưởng mà nói rằng, còn là học sinh thì vẫn phải lấy việc học làm trọng, sau này cũng không cần phải bay tới bay lui chỉ vì theo đuổi thần tượng như vậy.
Dùng giọng điệu của người lớn mà nói, rất có thể sẽ được đám trẻ hưởng ứng.

Có một số việc, lời cha mẹ nói sẽ làm tâm lý phản nghịch trong lòng đám trẻ bạo phát, nhưng lời mà thần tượng nói thì lại khác, đại khái ít nhiều gì chúng cũng sẽ nghe theo.
Trình Gia Mục dùng sự chân thành và cảm nhận của chính mình, lưu loát viết một bài thật dài đăng lên weibo.

Sau khi được đăng, chỉ trong nháy mắt lượt thích đã lên tới hơn năm chữ số.

Nhóm truyền thông đã nhận tiền cũng nhao nhao lên chia sẻ, dư luận lập tức đổi chiều chuyển qua ủng hộ Trình Gia Mục.
Trải qua một ngày, bài đăng weibo kia đã lên đến hơn tám vạn lượt share, giới truyền thông cũng tranh nhau đăng tải.

Đến lúc này, những kênh báo chí kia cũng không thể tự thao túng được nữa, Doãn Khang Hòa liền nhân đó tạo dựng hình ảnh cho Trình Gia Mục.
Trên tờ báo X, một trang báo giải trí cực lớn mạnh đã lên bài với tiêu đề: ‘Thiếu nữ vất vả bay qua hai tỉnh, chỉ vì muốn gặp người một lần.

Đêm khuya vị minh tinh kia liền đăng bài, khuyên bảo các cô nàng mê muội.’
Trình Gia Mục nhìn hai lần mới xem như đã đọc hiểu, đây là cái gì vậy? Xác định không phải là tạp chí tri âm có đúng không? Nhưng mà tờ báo X này, rất ít khi viết một bài lớn như vậy để đưa tin về một minh tinh.

Những tòa báo truyền thống sử dụng báo giấy như bọn họ, cơ bản chỉ có những minh tinh cực kỳ nổi tiếng mới có thể xuất hiện.

Mặc dù thời đại hiện nay, người trẻ rất hiếm khi đọc báo, nhưng những người đã có tuổi vẫn giữ thói quen đọc báo giấy.
Nếu không thì đã nhiều năm như vậy, làm sao những tòa báo truyền thống ấy vẫn còn có thể hoạt động cơ chứ.

Không thể không nói, được lên dạng báo chí chính thống cỡ này chứ không phải những tờ báo nhỏ hay gạt người kia, thì Trình Gia Mục nhất định sẽ nổi tiếng với tầng lớp người có tuổi như các cô chú, hoặc các ông các bà…
Mà thông tin trong bài báo cũng đều là những lời tán dương dành cho cậu, nói cái gì mà: ‘những người trẻ hiện nay có được giác ngộ cỡ này quả là quá ít’.


Có vài minh tinh, khi biết các cô gái nhỏ điên cuồng vì mình thế này, nói không chừng còn vui vẻ biết bao.

Thế nhưng một người còn trẻ tuổi như Trình Gia Mục, lại có thể xóa bỏ áp lực trước mặt fan hâm mộ, vạch ra những chuyện thiếu thỏa đáng ngay trên weibo của chính mình.
Trừ những lời tán dương bên ngoài này, đương nhiên cũng có không ít anti fan mất não cho rằng: ‘Loại ngôn từ này chỉ là giả vờ mà thôi, vậy mà cũng có người tin thật.

Trí thông minh của đám fan và truyền thông bây giờ thật đáng lo ngại.’; ‘Những lời này mà là do Trình Gia Mục tự mình viết, tôi sẽ dùng tay không để bổ sầu riêng.’; ‘Cho xin đi, loại giọng điệu này giống y như cha của tôi vậy, hắn mới chỉ là một thằng nhóc hai mươi hai tuổi mà có thể nói ra được mấy lời thế này? Tôi thấy chính là nhờ có đoàn đội quan hệ xã hội giúp đỡ.’; ‘Ha ha, đoàn đội quan hệ xã hội của Gia Sang, đêm nay cần được tăng lương tập thể.’

.

.
Những lời này mặc dù yếu ớt, nhưng đúng là vẫn tồn tại.

Chẳng qua, chúng đã nhanh chóng bị fan hâm mộ của Trình Gia Mục mắng cho te tua.

Thậm chí còn có những fan hâm mộ thực sự bị cảm động, tìm đến tận trang chủ của mấy blog kia mà mắng chửi.

Nhưng lại phát hiện ra, tài khoản của đám anti fan này phần lớn đều là tài khoản mới, có những kẻ vẫn còn giữ nguyên tên của hệ thống.

Cái này đã có thể chứng minh, anh nhà bọn họ đã bị người khác mua thủy quân đến bôi nhọ.
Cái gì gọi là một fan chọi mười anti? Chỉ sau vài phút, sức chiến đấu của nhóm fan hâm mộ đã ép cho những kẻ kia biến mất, nhìn không ra.
Điều Trình Gia Mục quan tâm nhất chính là phản ứng của nhóm người trẻ, nhưng họ lại làm cho cậu rất bất ngờ.

Cậu vốn cho rằng, với sức ảnh hưởng của mình trong lòng bọn họ, thì có thể khiến mấy cô cậu học sinh đó nhận thức được trách nhiệm về hành động của chính mình.

Một đứa nhỏ vụng trộm đặt máy bay đến tỉnh khác chơi bời hai ngày, phụ huynh không tức điên mới là lạ.


Nhưng mà lời nói của đám fan hâm mộ đại khái đều là như vậy: “Anh trai đáng yêu nhà chúng ta thực rất biết quan tâm! Còn nguyện ý đứng ra hứng mũi chịu sào thay cho fan hâm mộ, chỉ với điểm này thôi em cũng đã muốn làm fan của anh cả vạn năm!”; “Quá cảm động, kỳ thật tôi cũng không thể lý giải cách làm của cô ‘tiểu ma cô’ kia, nhưng nhìn thấy siêu cấp manh chịu đứng ra nhận trách nhiệm như thế này, cuối cùng tôi cũng xem như đã hiểu rõ.”; “Thần tượng có thể mang tới cho fan hâm mộ năng lượng tích cực, chính là một thần tượng tốt.”; “Nghe xem các tạp chí lớn đang khen anh tôi như thế nào kìa, sao lại có cảm giác thần tượng nhà mình luôn chẳng chịu thua kém ai hết vậy…”
Trình Gia Mục: “…”
Cái này đúng là không giống như dự đoán nha! Cả một đoạn văn đào tim móc phổi cho mấy đứa nhóc thối kia, sao trông cứ như tụi nó còn không nhìn ra ý nghĩa thế…
Hoắc Dật cũng cùng cậu lướt điện thoại, nhịn không được mở miệng khích lệ: “Bài post weibo này có tiếng vang rất lớn, anh nhìn xem có rất nhiều cô, dì vào chia sẻ này.

Đúng rồi, những người này được gọi là fan mẹ ruột sao?”
Trình Gia Mục: “…”
“Không phải cô, dì nào cũng được gọi là fan mẹ ruột.

Tốt xấu gì cậu cũng đã làm minh tinh suốt mấy năm nay, sao mà ngay cả điều này cũng không biết vậy? Mà đây cũng chẳng phải trọng điểm, rõ ràng là tôi viết để cho mấy đứa nhóc kia đọc…”
Trông thấy vẻ mặt uể oải của đối phương, Hoắc Dật không kiềm chế được mà xoa xoa đầu cậu: “Tóm lại anh viết rất có sức thuyết phục, hiện giờ truyền thông và dư luận đều đã theo phe anh.

Người kia muốn đào hố bẫy anh, nào ngờ lại trở thành bàn đạp cho anh.”
Trình Gia Mục kéo tay hắn ra nói: “Đừng có sờ đầu tôi.” Cậu lại một lần nữa vuốt vuốt lại mái tóc, nhưng dường như… còn loạn hơn.

Cơ mà, cậu không có cảm giác việc mình cứu chữa mái tóc đã phản tác dụng, thấy Hoắc Dật cười cậu bèn thở dài, vẫn còn chìm đắm trong đề tài kia mà nghiêm túc nói: “Tôi viết không phải là vì muốn họ đồng tình, đây đều là tình cảm chân thực của tôi, phát ra từ nội tâm.”
Hoắc Dật vô cùng cưng chiều gật đầu, giống như nghiện mà lại giơ tay lên muốn vò vò mái tóc của cậu.

Trình Gia Mục cảnh giác gạt bàn tay kia qua một bên, nói tiếp: “Đó cũng là từng dòng huyết lệ mà tôi tổng kết được, sau khi nuôi lớn con nhóc thối Viên Đào Đào suốt mười tám năm qua! Đám nhóc ấy đã không nghe lời còn suốt ngày kiếm chuyện, đúng là rất đáng ghét!”
Nhớ tới những chuyện này, Trình Gia Mục liền bày ra dáng vẻ gia trưởng đầy đáng sợ.

Một gương mặt trẻ tuổi lại đẹp trai, tinh xảo như mỹ thiếu niên trong tranh vậy, thế nhưng trong miệng lại toàn nhắc đến chuyện nhà.

Loại hình ảnh tương phản này khiến Hoắc Dật bị chọc đúng mê tâm, cả gương mặt đều hưng phấn đến đỏ lên.
Đột nhiên hắn rướn người lên, hôn lên cái miệng không ngừng líu lo của người kia, ngăn lại lời nói của cậu.


Đây cũng chỉ là một nụ hôn môi chạm môi, nhưng đã đủ để máy hát của Trình Gia Mục im bặt.

Âm thanh đầy mê hoặc của Hoắc Dật vang lên: “Viên Đào Đào cũng nên có cuộc sống riêng của em ấy, người mà anh cần quan tâm phải là em mới đúng.”
Hoắc Dật lại hạ nụ hôn lên bờ mi dày rậm của cậu, dáng vẻ yêu thích tới không nỡ buông tay, chân thành nói: “Người muốn cùng anh trải qua một đời, chính là em.”
Trình Gia Mục không nhịn nổi, gương mặt khẽ đỏ lên, những lời trước đó cậu muốn nói đã hoàn toàn bị lãng quên.

Trong bầu không khí thế này, không bằng thuận theo mà làm chút chuyện vui thích.
Lúc này, chuông điện thoại của Trình Gia Mục lại đột ngột vang lên, là mấy tin nhắn wechat liên tiếp đến từ Doãn Khang Hòa, Trình Gia Mục cầm điện thoại di động lên.
Doãn Khang Hòa: “Cái cô bé ‘tiểu ma cô trong đất tuyết’ kia gọi cho tôi, khóc tới mức nói không nên lời, ý là đời này không chút hối tiếc vì đã gia nhập đoàn fan của cậu.”
“Nói đùa thôi, không có tinh tế tới như vậy nhưng cũng đại khái là có ý này.

Cô bé nói với tôi là, vốn dĩ cô nàng và nhóm fan hâm mộ kia thiếu chút nữa đã gây hấn với nhau, nhưng giờ thì tốt rồi.

Chuyện xã giao của cô nàng cũng đã khôi phục lại bình thường, nên nhờ tôi gửi lời cảm ơn cậu.”
Trình Gia Mục cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng nhắn lại cho hắn.

Hoắc Dật mấy lần muốn cướp điện thoại, nhưng đều bị Trình Gia Mục vô tình đẩy ra, nội dung tin nhắn của cậu là: “Về sau không nên có liên hệ với mấy fan hâm mộ vẫn còn đi học, để mấy cô bé ấy lấy việc học làm trọng.”
Một giây sau Doãn Khang Hòa đã trả lời lại: “Được rồi Trình lão sư, về sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Trình Gia Mục bật cười, Hoắc Dật lại cực kỳ khó chịu mà nhìn chằm chằm tin nhắn của Doãn Khang Hòa.

Đến lúc này mà còn tranh cướp sự chú ý của vợ lớn nhà mình, đúng là không có mắt!
Cuối cùng cũng trò chuyện xong, Trình Gia Mục nhìn đồng hồ rồi quyết định lên giường đi ngủ, để lại một mình Hoắc tổng lung lay trong gió với kích động trước việc sinh hoạt vợ chồng.

Chuyện ân ái nào đã làm xong đâu?
Lý do của Trình Gia Mục lại cực kỳ hợp lý đến mức cãi không lại: “Hiện giờ đã qua mười một giờ, ngày mai còn phải quay phim sớm hơn.

Tôi không muốn để đạo diễn Thạch lại vì tôi mà chậm trễ tiến độ nữa.” Hoắc Dật dùng ánh mắt ai oán mà nhìn cậu, lòng Trình Gia Mục mềm nhũn ra sau đó đành phải nói: “Vậy hay là chúng ta nhanh chóng làm một lần?”
Hoắc Dật càng thêm ai oán: “Anh đang chất vấn năng lực của em hay sao?”
Trình Gia Mục nghĩ nghĩ, có vẻ như đúng là không có khả năng, sau đó tỏ vẻ vạn phần tiếc nuối mà rửa mặt chuẩn bị lên giường đi ngủ.


Hoắc Dật yên lặng quyết định trong lòng: Tiền thưởng tháng sau của Doãn Khang Hòa cũng nhất định phải trừ.
Bởi vì cùng làm việc, cho nên lúc này Doãn Khang Hòa cũng đang ở trong một quán rượu tại thành phố H, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra mà ‘hắt xì’ một cái.
Lượng công việc ban ngày của Trình Gia Mục rất lớn, gần như là vừa nằm xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.

Nhìn người bên cạnh đã bắt đầu hít thở đều đều, Hoắc Dật mới rón rén đứng dậy khỏi giường đi thẳng xuống phòng khách dưới lầu một.

Đợi tới khi đảm bảo sẽ không đánh thức thanh niên đang say ngủ kia, hắn mới lấy đi động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Làm thỏa đáng rồi?”
Người phía bên đầu kia liên tục báo cáo lại công việc, Hoắc Dật nghe xong lúc thì hơi nhíu mày lúc thì lại gật đầu, sau đó nói: “Không có vấn đề gì, chi phí cứ lấy từ danh nghĩa cá nhân của tôi.

Toàn bộ đều là dùng cho nghệ sĩ của chúng ta, đương nhiên tôi sẽ chi tiền.”
Trao đổi ngắn gọn vài câu xong hắn liền tắt máy.
Người phía bên kia đầu dây lại vẫn không hề nghỉ ngơi, ngay lúc này còn đang họp tăng ca với mấy vị lãnh đạo, bèn xì xào bàn tán: “Hoắc tổng có ý gì? Chẳng lẽ muốn lật đổ cả Lợi Tinh và Thụy Ảnh, để Gia Sang chúng ta một mình chiếm thế độc tôn?”
“Không thể nào đâu, chuyện này chỉ nhằm vào Khương Tư Thuân của Lợi Tinh cùng với Tiết Vũ của Thụy Ảnh.

Mặc dù Tiết Vũ này rất có thực lực, nhưng con đường diễn xuất lại hạn hẹp.

Mà danh khí của Khương Tư Thuân thì căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với công ty chúng ta, còn không bằng đi phá Lý Tử Bồng của công ty bọn họ đâu.”
“Đúng vậy, hai nhà đều cùng bị đả kích chung một chỗ.

Với cường độ này, chẳng lẽ là muốn nhử mồi?”
“Mấy người không biết đâu, Lý Tử Bồng đó nói là muốn tách ra làm việc một mình, mà cho dù không làm một mình thì cũng không muốn tiếp tục ở lại Lợi Tinh.

Nói không chừng sẽ tới Gia Sang của chúng ta đó, nhất định là Hoắc tổng đã sớm biết rồi.”
“Tôi thấy không giống, đây là yêu cầu dùng tiền bồi thường để xóa bỏ hợp đồng.

Hoắc tổng còn nói sẽ dùng tiền túi của mình kia mà, chẳng lẽ là có ân oán cá nhân?”
Lý Văn Quang nãy giờ không nói gì, lại như có điều suy nghĩ mà nói: “Tôi cảm thấy hẳn là có ân oán cá nhân, thế nhưng tại sao lại là Khương Tư Thuân và Tiết Vũ? Giữa mấy người bọn họ có quan hệ gì?”
Lý Văn Quang chợt nhớ tới một người, hắn thì thào nói: “Trình Gia Mục? Là Trình Gia Mục đã ép cho con trai tôi không ngóc nổi đầu dậy ư?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.