Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 58: Chương 58




Suất diễn của Trình Gia Mục trong ‘Tư Mã Chiêu’ rốt cuộc cũng đã sắp kết thúc, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì rất nhanh cậu sẽ được đóng máy.

Gần đây Doãn Khang Hòa vẫn luôn một mực đi theo đoàn làm phim, một lần ngẫu nhiên đi công tác lại còn mang về một tin tức tốt cho Trình Gia Mục.
Đạo diễn Tống Thần đang chuẩn bị cho bộ phim mới tên là ‘Lệ Minh Châu’, hiện bắt đầu tuyển diễn viên nên liền thông báo cho Trình Gia Mục đi thử vai.

Thời gian thử vai là một tuần sau, điều này có nghĩa là quá trình quay cho ‘Tư Mã Chiêu’ nhất định phải thuận buồn xuôi gió, bằng không thì sẽ kéo dài mãi không quay xong.

Nếu Trình Gia Mục nói xin nghỉ một lần nữa, cậu có dự cảm rằng Thạch Trường An nhất định sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giết cậu.
Nhưng Doãn Khang Hòa thì không quan tâm đến những chuyện đó, đây chính là phim của Tống Thần, Tống Thần đấy! Quả thực cũng tương đương với việc tham dự phim truyền hình của đạo diễn Thạch Trường An, mà chỉ có hơn chứ không có kém.

Tư lịch và bối phận của Thạch Trường An ai ai cũng biết, còn Tống Thần lại là đạo diễn xuất thân từ chốn thương nghiệp.

Danh khí đều lấy từ phòng bán vé của mỗi một bộ phim, đều tích tụ từ vàng ròng bạc trắng mà ra, mà lần này tham vọng của hắn chính là giải thưởng quốc tế.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Doãn Khang Hòa liền đưa kịch bản cho Trình Gia Mục để cậu làm quen trước một chút.
Phim nói về một đôi tình nhân đồng tính, dưới sự bức bách của gia đình và áp lực từ xã hội nên không dám nói ra, đành phải ngụy trang thành chuyện của ‘người bình thường’.

Nam chính là một người tên là A Minh, người còn lại tên là Tri Chu, tên thật của bọn họ từ đầu đến cuối đều không được nhắc đến.

Mãi cho đến khi một trong hai nam chính qua đời, trên bia mộ mới viết tên của hắn, là ‘Lư Minh Kiệt’.
A Minh và Tri Chu quen biết nhau tại một quán ăn đêm, trong một thế giới nho nhỏ của người đồng giới.

Phim tương đối tả thực, cũng không có tình yêu lâu dài gì.

‘Thế giới’ này rất loạn, muốn tìm bạn giường thì dễ nhưng muốn tìm người yêu thì đúng là như nằm mơ giữa ban ngày.
Tri Chu sở dĩ được gọi là Tri Chu là bởi vì, sau lưng của cậu có xăm một con nhện.

Người sống trong cái giới này sẽ không nói ra tên thật của mình.

Tri Chu là một người rất hoạt bát, dung mạo xinh đẹp lại tràn ngập dã tính, là kiểu người có thể dễ dàng gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông.
Nhân vật Tri Chu chính là nhân vật mà Trình Gia Mục muốn thử sức.
Sau khi Tri Chu và A Minh quen biết nhau từ lần tụ hội kia, liền nhanh chóng lăn giường.


Hai người đều có cảm giác tốt đẹp, cho nên liền thuận lý thành chương mà ở chung.

Số lần Tri Chu ở cùng với người khác cũng không nhiều, nhưng thời gian đều không dài.
Thế nhưng lần này, hai người đã ở bên nhau đến hơn nửa năm.

Cảnh quay bắt đầu từ mùa hè, đổi đến mùa thu, mặc dù hai người ở chung với nhau rất hài hòa nhưng vẫn không ngừng ý định ‘kiếm ăn’ bên ngoài.

Sau một lần gặp tai nạn xe cộ, A Minh phải nhập viện, Tri Chu bèn không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn.

Đợi khi A Minh được xuất viện, hai người họ nhìn nhau cười một tiếng, đều tự giác xóa bỏ hoạt động ‘ăn phở’.
Tri Chu cho rằng, đại khái là lần này nếu không cẩn thận liền sẽ phải sống cùng nhau đến hết đời, vậy nên thực ngoài ý muốn mà trở nên an phận thủ thường.

Bạn bè lúc trước cùng làm loạn chơi bời trở về tìm cậu, đều bị cậu cự tuyệt, chuyện này đương nhiên là bị bọn họ châm chọc hoặc thậm chí là ức hiếp, nhưng cậu vẫn gắng gượng vượt qua.
Nhưng ngay lúc này, cha mẹ của A Minh lại tới thăm hắn.

Phòng mà bọn họ ở chính là phòng của A Minh, A Minh không dám thẳng thắn nói với cha mẹ nên đành phải nói láo rằng Tri Chu là khách của mình.

Cha mẹ hắn vốn là muốn tới gặp con trai rồi rời đi, thế nhưng trời xui đất khiến thế nào mà hành trình lại cứ bị kéo dài.
Rốt cuộc vẫn là không thể rời đi, mà quan hệ giữa hai người họ cuối cùng vẫn bị cha mẹ A Minh phát hiện ra.

Sau một trận cãi cọ Tri Chu đã bị đuổi ra khỏi nhà, A Minh thì ngoan ngoãn ra mắt cô gái mà cha mẹ đã lựa chọn.

Tình tiết ở giữa quá đau khổ, mà Trình Gia Mục lại không phải kiểu người thích những tiểu thuyết tình cảm quá bi ai, nên không nhịn được mà bỏ cách.
Phần cuối là phân đoạn của nhiều năm về sau, Tri Chu nhìn thấy A Minh và cô vợ đang mang thai của hắn trên đường cái, nhìn họ vô cùng ấm áp và ngọt ngào.

Tri Chu nhìn thấy liền thất thần, ngây ngốc đứng sững giữa đường.

Lúc này hình như A Minh có nhìn thấy, bèn ném cô vợ qua một bên rồi lập tức vọt tới giữa đường đẩy Tri Chu ra.
Tình tiết này đúng là quá mức tồi tệ, lại đủ để khiến người ta rơi lệ.
Cha mẹ của A Minh chửi rủa, người vợ thì cuồng loạn, nhưng đều bị ống kính lướt qua.


Hàng năm, con trai của A Minh đều nhận được quà giáng sinh từ một người xa lạ, nhưng đều bị mẹ của nó ném vào thùng rác.

Cuối cùng là hình ảnh Tri Chu dần dần già đi, đứng trước bia mộ của A Minh mà tự lẩm bẩm một mình.
Đây là một câu chuyện tình rất sầu thảm, nhưng cũng là hiện thực.

Trình Gia Mục vốn không hề muốn nhận bộ phim này, cho dù đó là phim của Tống Thần nhưng dạng đề tài này cậu cũng không dám diễn, dù sao trong nước vẫn còn có tập tục này nọ.
Thế nhưng xem hết kịch bản này xong, thiếu chút nữa Trình Gia Mục đã trở thành một ông lão mít ướt.

Nó quá thực tế, cuộc sống của người đồng giới bây giờ không phải chính là như vậy sao? Không được thừa nhận, không được chúc phúc, bị ép phải sống ở những nơi âm u hẻo lánh, rất khó để tìm được người yêu.
Đời trước của mình không phải cũng là như vậy à? Mình moi tim móc phổi trước mặt Tiết Vũ nhưng kết quả thì sao? Khi ra ngoài đều phải giữ khoảng cách một mét trở lên, càng đừng nói gì tới chuyện ở chung.
Rõ ràng mình không hề phạm sai lầm, chẳng qua là thích người cùng giới mà thôi, vậy mà lại phải gánh vác nhiều chuyện như vậy.
Thực sự quá bất công.
Tri Chu trong phim không phải cũng là như thế ư? Yêu người kia cả một đời, mà ngay cả một nén hương cũng không thể quang minh chính đại thắp cho hắn.

Phải chờ tới hết lễ thanh minh, khi người nhà của hắn rời đi rồi mới dám tiến vào.
Khi buông kịch bản xuống Trình Gia Mục vẫn thổn thức không thôi, nhưng chỉ có thể thu liễm cảm xúc vào trong.
Bộ phim bên này còn chưa quay xong, cảnh tiếp theo là đoạn Kê Khang cùng uống rượu ngâm thơ với bạn bè.

Tâm trạng của cậu không nên nhuốm vẻ thống khổ và đau thương.

Cảnh quay hôm nay cũng là một cảnh quan trọng, sau khi uống rượu luận thơ, hắn hào hứng lên bèn muốn rèn sắt.

Lúc này, mấy người bạn tốt kia sẽ hỗ trợ cho hắn.
Một gã nam nhân tìm đến bái kiến Kê Khang nhưng hắn chỉ chuyên tâm rèn sắt, căn bản là làm như không nhìn thấy đối phương.

Trải qua một thời gian rèn luyện, cơ bắp của Trình Gia Mục đã bắt đầu có hình dạng, mặc dù không đủ sung mãn nhưng đường cong cực kì đẹp mắt, điều không được hoàn mỹ chính là cậu quá trắng trẻo.
Dáng vẻ lúc rèn sắt của thanh niên này vậy mà nhìn rất đẹp mắt, người kia không được Kê Khang để ý tới, đành phải ngượng ngùng rời đi.

Lúc này Trình Gia Mục lại mở miệng gọi hắn lại, giọng nói của cậu vô cùng dễ nghe mà bản lĩnh đọc thoại cũng cực kỳ thâm hậu: “Chỗ nào nghe mà đến, chỗ nào thấy mà đi?”
Người kia nói: “Nghe thấy mà đến, nhìn thấy mà đi!”
Đoạn đối thoại kinh điển này, cũng là lúc Kê Khang quyết định từ bỏ việc chắp bút, cho nên chỉ riêng cảnh này Thạch Trường An đã phải quay tới ba lần mới hài lòng.

Cảnh quay của ‘Tư Mã Chiêu’ trong ngày hôm nay, phải quay đến chạng vạng tối mới kết thúc.

Hôm nay Hoắc Dật có việc nên không tới phim trường, là Triệu Khang Nhạc lái xe đưa Trình Gia Mục về chung cư.

Trình Gia Mục vừa mới thay đồ hóa trang bước ra liền gặp Lý Song Song, chính là người bà con xa có dáng người mập mạp, làm người đại diện và trợ lý cho Lý Tử Bồng.
Lý Song Song chào hỏi với cậu, chủ động hỏi: “Giờ cậu mới kết thúc công việc sao? Vất vả rồi.”
Trình Gia Mục có chút kinh ngạc.

Lý Song Song và chủ nhân của cô ta Lý Tử Bồng là cùng một kiểu người, bình thường đều không muốn phản ứng với cậu, nhìn thấy cũng làm như không thấy.

Sau khi chạm mặt trong bệnh viện cũng từng tử tế hơn không ít, về sau không biết là vì sao, mấy cô nàng này lại bắt đầu chướng mắt với mình.
Trình Gia Mục lười so đo với mấy người họ, đối với sự nhiệt tình đột ngột này của Lý Song Song cũng không có hứng thú cho lắm, lười biếng gật gật đầu ‘Ừ’ một tiếng.

Nhưng Lý Song Song lại không có ý dừng lại, nói tiếp: “A, thật tốt quá, kết thúc công việc rồi liền có thể trở về yên lặng dùng bữa tối.

Tôi thì không được, còn phải cùng Tử Bồng nhà tôi ra ngoài xã giao.”
Trình Gia Mục ‘A’ một tiếng, có chút không hiểu mà qua loa một câu: “Công việc thật bận bịu.”
“Cũng không tính là công việc, bạn bè tụ hội mà thôi ha ha.

Hoắc tổng đã có thịnh tình mời, đúng là không tiện cự tuyệt.” Lý Song Song nói.
Lúc này Trình Gia Mục mới tìm được trọng điểm: “Cô nói ai?”
Dường như Lý Song Song chỉ đợi cậu nói đến câu này: “Còn có mấy Hoắc tổng nữa? Đương nhiên là sếp lớn của Gia Sang, Hoắc Dật.”
Trình Gia Mục bình tĩnh gật đầu, lại ‘A’ một tiếng, sau đó nói tạm biệt rồi rời đi.

Vẻ mặt Lý Song Song có vẻ không thể tin được, mình mở mày mở mặt khiêu khích, vậy mà lại bị đối phương nói một tiếng ‘A’ lãnh đạm để kết thúc?
Mặc kệ là cậu không hề để ý hay là quá tự tin, đều khiến Lý Song Song cực kỳ khó chịu.

Lý Tử Bồng đã lén lút nói với cô chuyện Trình Gia Mục cứ dính vào Hoắc Dật, lời cô ta nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

Giả vờ cái gì chứ, hừ!
Ngoài mặt Trình Gia Mục vẫn bình tĩnh đáp lại Lý Song Song, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng ngầm.

Vừa rồi rõ ràng cậu nhận được tin nhắn của Hoắc Dật, nói là buổi tối phải đàm phán nghiệp vụ với một nhà đầu tư nên không thể về ăn cơm được.

Làm sao nhà đầu tư lại biến thành Lý Tử Bồng?
Triệu Khang Nhạc từ phía sau tiến đến, liếc mắt nhìn hai bên sau đó thần thần bí bí nói: “Tôi biết tiệm cơm mà Hoắc tổng tới ở đâu đó, không bằng tối nay chúng ta lái xe qua đó nhìn xem?”
Trình Gia Mục bị dáng vẻ thần bí của hắn làm cho sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Giày vò mình làm cái gì, mua chút đồ ăn khuya về nhà cùng ăn với tôi đi.”

Triệu Khang Nhạc nói: “Đừng lo lắng, tôi đi theo Hoắc tổng đã nhiều năm kỹ thuật theo dõi rất tốt.

Sẽ không để phóng viên chụp được, cũng không bị Hoắc tổng phát hiện.”
Trình Gia Mục quả thực muốn bùng nổ, nhìn mình giống bà vợ hung dữ muốn đi theo dõi chồng và hồ ly tinh lắm ư? Cậu lấy điện thoại ra nhìn nhìn, sau đó phát hiện mình vẫn anh tuấn phi phàm như cũ, môi hồng răng trắng, là một hoa mỹ nam tiêu chuẩn.
Tiếp đó, liền dùng ngữ khí không cho phép cãi lại mà dặn dò Triệu Khang Nhạc: “Lái xe về nhà.”
Triệu Khang Nhạc đành phải ngoan ngoãn ngồi lên vị trí ghế lái.

Buổi tối hai người cùng ăn tôm hùm chua cay mà Triệu Khang Nhạc mua về, chỉ là không được mỹ mãn cho lắm vì không thể uống bia.

Nhưng được uống nước Thảo Cỏ là Trình Gia Mục đã thỏa mãn lắm rồi.
Triệu Khang Nhạc uống mấy chén vào bụng lá gan cũng lớn hơn, bèn hỏi: “Tiểu Mục, cậu không lo lắng chuyện Hoắc tổng sẽ cho cậu đội nón xanh sao?”
Trình Gia Mục lắc đầu: “Vậy thì có gì để lo lắng.”
Triệu Khang Nhạc nói: “Tôi thấy, nhìn Lý Song Song kia không giống như đang nói dối.”
Trình Gia Mục: “Coi như là thật thì thế nào? Nếu như anh ta muốn ra ngoài gặp riêng cô ta, thậm chí phát sinh chút chuyện gì đó thì việc tôi tìm đến cãi cọ liền có thể thay đổi sự thật sao?” Hơn nữa, tôi cũng không tin anh ta dám đối xử với mình như vậy.

Câu nói này cậu cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ dùng cái bao tay dính đầy tương ớt lột vỏ một con tôm khác.
Triệu Khang Nhạc hỏi: “Vậy cậu chẳng làm cái gì hết à?”
Trình Gia Mục: “Đương nhiên là không phải.

Nếu như là thật thì chia tay là được rồi.” Lời cậu nói nhẹ như mây lại mang theo sự kiên quyết.

Triệu Khang Nhạc không biết được cậu thanh niên này đang nói đùa hay là nói thật.

Nhưng sự thật chứng minh, lo lắng của Triệu Khang Nhạc có hơi thừa thãi.

Rất nhanh Hoắc Dật đã trở về nhà, nhìn thấy Triệu Khang Nhạc và Trình Gia Mục ăn một mâm tôm đến mức quên cả trời đất, thần sắc của Hoắc tổng dường như không được tốt.

Ánh mắt của Triệu Khang Nhạc cực kỳ tinh nhạy, lanh lẹ cáo từ.
Trên người Hoắc Dật có chút mùi rượu nhưng không nặng, tâm tình của Trình Gia Mục lập tức trở nên vô cùng tốt.

Cậu giương mắt cười cười với hắn: “Có muốn ăn thêm cái gì không?”
Một đêm này, không có chuyện gì xảy ra.
Nào biết ngày hôm sau trên internet liền vỡ tổ.

Vì để cho Trình Gia Mục chuyên tâm quay phim, nên Triệu Khang Nhạc đã trực tiếp cầm điện thoại di động của cậu, không cho phép cậu đụng vào, tránh khiến cho cậu phân tâm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.