*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ khi Mêlia đã rời đi, AnFen cũng dắt tiểu sủng vật đi về lâu đài của mình. Mặc dù trong lòng đang nôn nóng và hưng phấn đến run rẩy nhưng bước chân của hắn vẫn chậm rãi. Dẫn sủng vật về lồng xong. Hắn liền quay người bước ra đại sảnh. Đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào con đường đen hun hút dẫn tới tầng hầm. Nơi mà hắn có thể thoải mái phóngthích tất cả sự tà ác trong linh hồn.
Hạ mi mắt liễm đi đôi đồng tử, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn có bóng dáng cao lớn đang im lặng đứng đó.
Người không biết còn cho rằng hắn rất cô độc, muốn tiến lên cho hắn ấm áp nhưng họ lại không bao giờ biết. Ác quỷ không cần sự thương cảm ngây thơ như vậy. Cái hắn muốn…là một người có thể cùng điên cuồng với hắn. Nhưng không một người bình thường nào có thể không sợ hãi khi thấy bộ mặt tàn ác của ác quỷ. Nói chi đến cùng nhau chơi trò máu tanh. Cho nên…ác quỷ luôn đứng một mình trong bóng tối.
Âm thầm nhăm nhe con mồi hợp khẩu vị mà ra tay.
Cảm giác suy nghĩ trong lòng đang từ từ phát ra, AnFen mở bừng mắt, đôi môi hồng nhạt cong lên một nụ cười dịu dàng, chỉnh trang lại cổ áo, hắn bước xuống tầng hầm như thân sĩ quý tộc đi kiếm quý cô để nhảy một bản nhạc cổ điển.
“Kẹttttttt.”
Tiếng cửa sắt nặng nề được mở ra.
Đập vào mắt là một thanh thập tự giá cực lớn treo giữa tường, sau đó là xích sắt, roi da, dây thừng, một chiếc tủ kiếng cỡ lớn và một chiếc giường làm bằng hàng ngàn chiếc đinh nhỏ.
Nhìn người con gái đang nằm trên chiếc giường đó, ánh mắt hắn khẽ nhộn nhạo, từng tia sáng đáng sợ dâng lên như cơn sóng dữ trong đêm mưa bão.
AnFen đóng cửa sắt lại rồi bước tới gần chiếc giường đinh. Bàn tay to lớn nâng gương mặt đang nhắm nghiền lên, đôi đồng tử âm u nhìn bờ môi sưng rách mà trở nên mê người kia, ngón tay cái lướt qua, cảm nhận sự mềm mại truyền tới. Tia tối tăm trong mắt càng nồng đậm. Sau đó tầm mắt của AnFen tiếp tục di chuyển tới bờ vai trắng mịn, nhìn kiệt tác xinh đẹp trên làn da không tì vết đó, hắn buột miệng thốt:
“Thật xinh đẹp.”
Vẻ đẹp trong mắt ác quỷ và người thường khác nhau như vực thẳm và trời cao. Những gì gọi là xinh đẹp đến hoàn mỹ trong mắt người bình thường thì chỉ là một tờ giấy trắng với hắn, ai cũng như ai mà thôi. Khác biệt một điểm là tờ giấy đó có chất liệu tốt hay không tốt mà thôi.
Hắn luôn tìm kiếm một tờ giấy tốt nhất để vẽ lên đó vô số dấu ấn xinh đẹp. Cho nên khi thấy những đường nét quyến rũ ma mị trên người Mêlia thì hắn không chút chần chờ liền ra tay. Trong mắt hắn, huyết thống chỉ là một người có chung dòng máu với nhau, điều đó thì có là gì để hắn phải kiêng kị.
Buồn cười.
Không ngờ người luôn sống bên cạnh hắn lại chính là tờ giấy tốt đó. Quả nhiên hắn nên sớm nghĩ tới. Chị của hắn làm sao chỉ là một tờ giấy hỏng không thể phác họa chứ. Nhớ đến quyết định sẽ loại trừ người con gái này, trái tim đang hừng hực điên cuồng dường như bị khoét mất một lỗ lớn.
Đôi mắt hắn híp lại, trong lòng âm thầm hạ quyết định. Chỉ có thể dung nhập huyết nhục của người con này hòa với máu thịt của mình thì Mêlia mới không thể rời khỏi mình. Vĩnh viễn sống mãi trong cơ thể mình.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, vẻ mặt tuấn tú của AnFen tràn ngập sự hạnh phúc.
Không thể phủ nhận ác quỷ khi cười lên trông rất đẹp.
Nếu bất kì lỡ trông thấy nụ cười này của hắn, tôi dám chắc là sẽ có vô số người điên cuồng dâng lên linh hồn cho ác quỷ, chỉ để đổi lại một nụ cười ngắn ngủi trong chớp mắt ấy. Con người yêu cái đẹp. Và ác quỷ luôn ẩn nấp sau một túi da xinh đẹp.
Ánh đèn mập mờ chiếu xuống bóng dáng của ác quỷ, hắn từ từ gỡ bỏ mặt nạ hoàn mỹ, bàn tay thon dài cầm một con dao nhỏ chậm rãi rạch một đường dài. Bộ đầm hoa lệ lập tức tách ra.
Cơ thể trắng nõn tràn ngập vết tích roi da của người con gái cứ thế xâm nhập vào trong tầm mắt AnFen. Bàn tay đặt trên giường đinh khẽ gõ, mặc cho máu trên đầu ngón tay chảy xuống, vẻ mặt hắn vẫn không một chút nhíu lại, toàn tâm toàn ý say mê nhìn ngắm một kiệt tác quá mức quyến rũ.
Cảm nhận thời gian cũng không sai biết lắm, AnFen xoay người đi tới chiếc ghế bành đặt gần giường, vươn tay cầm lấy chiếc roi da đang treo trên tường, ngồi xuống chờ đợi.
Chỉ một lát sau, khi AnFen đang lấy khăn tay lau chùi dây roi thì người trên giường khẽ hừ ra tiếng. Lập tức ngước mắt lên, gương mặt không một chút sợ hãi nào của Mêlia lập tức phản chiếu trong mắt hắn. Tầm mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang chống xuống giường đinh để ngồi dậy của nàng.
Máu chảy rất nhiều.
Thu Tâm chớp chớp mí mắt, cảm thấy tầm mắt trở nên rõ ràng liền quay đầu quan sát xung quanh.
Chà! Đủ âm u, đủ dụng cụ chơi trò SM. Sự hưng phấn và nôn nóng muốn làm tình một trận để hóa giải thuốc kích dụng tiềm tàng trong linh hồn khiến gương mặt Thu Tâm đỏ bừng. Ánh mắt nàng bây giờ mới dừng lại trên người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên ghế.
Bốn mắt giao nhau.
Sự rung động trong tâm khảm khiến cho cả hai đều run rẩy.
Thu Tâm hoàn hồn trước, với nàng, đây chỉ là một hồi chơi đùa. Mà nàng cũng đã biết AnFen sẽ làm ra chuyện khi yêu một người.
Kết quả của nàng…chỉ có một.
AnFen hưng phấn đứng lên, vẻ mặt hàm chứa sự dịu dàng cúi đầu nói với Thu Tâm:
“Mêlia. Ta yêu nàng.”
Nói xong hắn hạ xuống môi Thu Tâm một nụ hôn cũng dịu dàng không kém. Bàn tay đặt trên ngực nàng từ từ xoa nắn.
Thu Tâm híp mắt, thuận theo sự hầu hạ của AnFen. Cuộc mở màn mới bắt đầu nên nhẹ nhàng mà khắc sâu.
Bàn tay AnFen từ từ đi xuống, bàn tay chạm tới mấy cọng cỏ đen mướt liền dừng lại một chút. Thật ra từ trước đến giờ hắn chỉ thích phác họa, trừ bỏ dùng dụng cụ xỏ xiên qua người sủng vật thì đây là lần đầu hắn có ý muốn làm thật với một người.
Sự do dự này cũng chỉ là một cái chớp mắt, ngón tay hắn trượt theo mép thịt chạm tới tiểu hột le hồng hồng, cảm giác mềm mềm ẩm ướt dưới tay khiến AnFen khẽ cong ngón tay gảy nhẹ vài cái.
Thân mình Thu Tâm khẽ run rẩy, hôn đáp trả AnFen càng thêm kịch liệt.
Đôi mắt AnFen vì vậy mà càng thêm thâm trầm, bàn tay ma quỷ lập tức tàn sát bừa bãi, hết xoa rồi bóp, hai mép thịt được bàn tay nóng hổi ôm trọn rồi giay giay.
Cảm giác ngứa ngứa muốn bàn tay đó càng thêm dùng sức, Thu Tâm khẽ tách môi ra, cất giọng ngắt quảng nói:
“Ta muốn ngươi hãy mạnh mẽ làm ta. Đâm ta thật sâu. Ngươi làm được?”
Trả lời câu hỏi của nàng là hành động thô bạo và mạnh mẽ của hắn. Ngón tay AnFen không chút báo hiệu lập tức đâm vào huyệt động đang chảy nước, móc móc lung tung không một chút kinh nghiệm.
Đi cùng với cơn đau là sự khoái cảm tê người. Thu Tâm rên rĩ không ngừng bên tai AnFen.
Quả là sự tra tấn với ác quỷ.
Tiếc nước ‘ọt ọt’ vang lên trong tầm hầm đen tối không làm cho cả hai ngượng ngùng đỏ mặt mà thay vào đó là sự hưng phấn, khát khao được đâm vào và lấp đầy tràn ngập trong tâm trí của họ.
Cảm thấy màn khởi đầu như vậy chắc đã đủ. AnFen để nàng nằm xuống giường, bàn tay thoăn thoắt cởi xuống bộ quần áo gọn gàng trên người. Cơ thể cao lớn ẩn chứa sức mạnh kinh người lập tức phơi bày trước mặt Thu Tâm. Ánh mắt nàng di chuyển từ cơ ngực săn chắn xuống vùng tam giác V cut tuyệt đẹp và gợi cảm đến cực điểm. Nhìn côn th*t to bằng cổ tay tay hắn, xung mép mũ còn xuyên một mấy mắt xích. Chúng nương theo sự rung động của côn th*t mà rung động, có khi va chạm vào nhau mà phát ra âm thanh.
*Vùng tam giác V cut:
Trời. Thật là thích phê.
Mắt Thu Tâm bừng sáng nhìn côn th*t nổi gân chằn chịt mà huyệt thịt chảy nước không ngừng.
AnFen cũng hưng phấn không kém. Đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy nơi đó của hắn mà không sợ hãi. Chống tay xuống giường, bao bọc cả người nàng vào trong lòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn người dưới thân chăm chú. AnFen hạ thắt lưng, nơi đó lập tực tiếp xúc thân mật với nơi non mềm của Thu Tâm.
Đẩy mạnh một phát.
Cả hai lập tức hít sâu một hơi.
Nơi đó khít khao cắn nút côn th*t quá cỡ, đầu mũ lại đeo thêm nhiều mắt xích khiến toàn bộ vách thịt mỏng manh lập tức bị xước, máu tươi hòa trộn với nước cứ thế bị côn th*t khuấy đảo.
Người bị M thì cho dù có bị cắt da chặt chân cũng không thấy sợ hãi vì càng đau thì càng phê.
Mêlia tuy không M nhưng trong linh hồn lại là một người bị trúng thuốc kích M nên khi dung nhập với nhau thì càng ngược đãi Thu Tâm càng thích. Vòng đôi chân dài trắng nõn qua lưng AnFen, nàng muốn côn th*t to bự cứng rắn nàng càng đâm sâu càng tốt.
Như nàng mong muốn. Một khi ác quỷ đã làm thì đều khiến người ta khó lòng mà chống đỡ. AnFen lấy tốc độ và sức lực kinh khủng đâm thật mạnh rồi rút ra. Hai cơ thể rung rung một cách điên cuồng.
Nơi tư mật va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang ‘ba ba phách phách’ thật kêu.
Nhìn hai vùng tam giác đều sưng đỏ muốn xuất huyết liền biết. Một cú đâm chọc của hắn dùng bao nhiêu sức.
Mùi máu tươi thơm ngon cứ liên tục trào ra, do có nước huyệt mà càng thêm bóng bẩy. Đâm liên tục một quảng thời gian dài, AnFen vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, hắn bế Thu Tâm lên, nơi giao nhau vẫn hẩy lên, cơ bụng của hắn vì vậy mà càng thêm rõ nét, từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy từ gương mặt rồi rơi xuống, theo từng múi thịt mà chảy xuống nơi va chạm.
AnFen bế người tới tủ kiếng lớn, xoay người nàng lại, để Thu Tâm chống hai tay lên mặt kính xong, hai bàn tay to lớn hữu lực của hắn liền ôm trọn thắt lưng mềm dẻo trong lòng mà ‘ba ba’ tới tấp.
Thu Tâm há miệng thở dốc, nhìn gương mê tình của bản thân trong gương, ánh mắt nhìn xuống, thấy hai túi đạn đang va mạnh vào người mình hết lần này đến lần khác, kích thíchtrong lòng càng dâng cao, huyệt thịt của nàng lập tức co thắt, nước máu chảy tràn từ nơi đó rồi lăn dài dưới bắp chân trắng trẻo, sự đối lập thị giác này càng như thêm dầu vào lửa.
Không chỉ có Thu Tâm quan sát bản thân mà AnFen cũng đang quan sát nàng trong gương.
Máu nóng như dồn hết xuống phía dưới, hắn cảm nhận mình sắp tới nên càng ra sức đâm mạnh, hạ thắt lưng để côn th*t có thể đâm càng thêm sâu.
Bộ ngực nở nang của nàng vì vậy mà tưng tưng càng thêm nhanh, chưa kịp hạ xuống đã phải nẩy lên. Sự sung sướng lan tràn khắp tứ chi, Thu Tâm co rút liên tục vì đạt tới cao trào.
“….Ư…ư…”
Gầm một tiếng khàn khàn, AnFen cũng không chịu nổi sự co thắt mạnh mẽ ấy của nàng mà bắn mạnh vào sâu trong vách thịt chật hẹp.