Cánh tay Thẩm Giai Liên bị Cao Minh Tông dùng sức nắm mạnh làm đau đớn, ánh mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Thẩm Giai Liên trước mặt, giống như cô ta chính là Lâm Tĩnh Hảo lén lút yêu đương với Cố Hạo Thần, chỉ muốn xé nát cô ta.
"Minh Tông, anh nắm tay em đau quá." Thẩm Gai Liên đau đến nhăn như khỉ ăn ớt, giơ tay cản tay anh ta, lại bởi vì lực của anh ta quá lớn, không có cách nào tránh thoát, "Cao Minh Tông, anh nhìn cho kĩ, em là Thẩm Giai Liên, không phải Lâm Tĩnh Hảo!"
Cô ta cất cao giọng nhắc nhở anh ta, trong mắt cô ta cũng dấy lên sự phẫn nộ, cô ta thật sự không ngờ sau khi nghe được chuyện Lâm Tĩnh Hảo phản bội mình Cao Minh Tông lại điên cuồng như vậy. Xem ra cô ra vẫn luôn xem nhẹ vị trí của Lâm Tĩnh Hảo trong lòng Cao Minh Tông, dù sao bọn họ cũng có tình cảm hồn nhiên nhất, và với cô ta, Cao Minh Tông quá nửa là vì tính phúc.
Thẩm Giai Liên nghĩ đến đây, trong lòng càng không cam tâm, dựa vào đâu mà Lâm Tĩnh Hảo có được sự yêu thích của Cố Hạo Thần, còn giữ lấy Cao Minh Tông nhiều năm như vậy? Dựa vào đâu mà tất cả con trai đều thích cô ta, mà cô ta đâu có thua kém cô thứ gì?
Thẩm Giai Liên oán hận khó mà bình tĩnh lại, cộng thêm Cao Minh Tông không còn hoàn toàn chịu sự khống chế của cô ta. Thù mới hận cũ, cô muốn tính rõ với Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta không thể thua Cố Hạo Thần vào năm năm trước, năm năm sau lại thua Cao Minh Tông.
Cao Minh Tông được Thẩm Giai Liên nhắc nhở, lúc này mới hơi tỉnh ra, lực nắm tay cô ta thả lỏng ra một chút: "Vì sao? Các người đều muốn gạt tôi?"
"Minh Tông, em không nói với anh là vì không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm lúc đó của anh và Lâm Tĩnh Hảo. Em nghĩ có thể ở bên Cố Hạo Thần, là có thể chặt đứt mối tơ tưởng của cô ta. Như vậy sau khi cô ta hết hi vọng có thể toàn tâm toàn ý ở bên anh. Nhưng em hi sinh lớn như vậy, tỏ tình với anh ta trước mặt bao nhiêu người, anh ta lại từ chối. Em hết cách, em không muốn anh chịu tổn thương giống em, bởi em biết lúc này rất đau, nên em nghĩ cách đến gần anh, an ủi anh, không ngờ càng hiểu anh, em lại càng đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, Minh Tông, em chỉ vì thích anh, không đành lòng nhìn anh đau khổ, em muốn dùng tình yêu của em toàn tâm toàn ý chữa lành vết thương của anh, nên em mới không muốn nói cho anh. Minh Tông, anh sẽ không trách em chứ?" Thẩm Giai Liên thay mặt nạ dịu dàng, lấy tình làm cảm động, muốn tình cảm của Cao Minh Tông nghiêng về cô ta.
"Giai Giai... Xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy. Nhưng anh khó có thể bình tĩnh, Lâm Tĩnh Hảo cô ta sao có thể lừa gạt anh như vậy? Hơn nữa còn lừa gạt anh lâu như vậy!" Cao Minh Tông buông lỏng tay cô ta, tức giận quăng di động vào ghế sofa.
"Minh Tông, đừng giận." Thẩm Giai Liên khẽ vỗ về bờ ngực phập phồng trấn an anh ta, "Làm bạn của Tĩnh Hảo như em cũng không thấy cô ta phản bội anh như vậy. Nếu cô ta có thể nhẫn tâm với anh như vậy, thế thì anh cũng không phải mềm lòng nữa. Nếu không người bị thương sẽ là anh, lỡ như Cố Hạo Thần kia trở lại, Lâm Tĩnh Hảo nhất định sẽ dao động, vậy thì anh cũng sẽ bị cô ta vứt bỏ, lúc đó anh phải làm sao?"
"Cô ta vứt bỏ anh?" Cao Minh Tông cười lạnh, cảm thấy thật nực cười, "Bây giờ anh còn muốn đá cô ta. Nếu sớm biết cô ta là loại phụ nữ lẳng lơ như vậy, anh đã sớm chia tay với cô ta rồi. Thiệt cho anh bao năm nay chịu đựng cô ta thường xuyên lỡ hẹn, trong mắt cô ta anh vốn không bằng việc học và công việc của cô ta. Nếu cô ta khong xem anh như bạn trai, vậy anh cũng sẽ không để cô ta làm bạn gái anh nữa."
"Anh cứ thế mà nói lời chia tay với Lâm Tĩnh Hảo sao?" Thẩm Giai Liên kéo tay anh ta, âm trầm quan sát sắc mặt anh ta.
"Không chia tay thì làm sao? Không lẽ phải để cô ta tiếp tục lừa gạt anh?" Cao Minh Tông quay đầu, đáy mắt không còn căm hờn tức giận, chuyện này là sỉ nhục với Cao Minh Tông, là tổn thương sâu sắc với tự trọng đàn ông của anh ta. Sao anh ta có thể dễ dàng tha thứ.
"Cô ta gạt anh năm năm, chẳng lẽ anh cứ thế chia tay với cô ta, có phải quá tốt cho cô ta rồi không?" Ngón tay Thẩm Giai Liên tuỳ ý xẹt qua da thịt trần trụi của anh ta, giọng điệu có chút tuỳ tiện, "Nếu anh muốn dập đám lửa giận trong lòng này, em có thể giúp anh xả giận."
"Phải làm sao?" Cao Minh Tông bị cô ta khơi mào hứng thú.
Trong mắt Thẩm Giai Liên loé lên sự độc ác khoái chí, sau đó nâng mắt lên, dịu dàng nhìn anh ta: "Minh Tông, anh có đồng ý bên em không? Chỉ cần anh toàn tâm toàn ý chấp nhận em, vậy thì em sẽ khiến tương lai của anh càng sáng lạng, những thứ này Lâm Tĩnh Hảo cũng không thể cho anh. Anh nghĩ kĩ thì hãy gật đầu."
"Giai Giai, em tốt với anh như vậy, sao anh có thể phụ em. Đương nhiên anh bằng lòng ở bên em." Chút lưu tuyến cuối cùng của Cao Minh Tông với Lâm Tĩnh Hảo đã bị Thẩm Giai Liên chặt đứt, một tấm hình đã có thể khiến anh ta buông bỏ kiên trì lúc ban đầu. Hình tượng thanh khiết nhất của Lâm Tĩnh Hảo trong lòng Cao Minh Tông hoàn toàn sụp đổ, hơn nữa còn bị xem là sỉ nhục.
Thẩm Giai Liên nhu tình hấp dẫn, trước kia còn thay mình tăng giá, lòng Cao Minh Tông đương nhiên sẽ nghiêng về phía có lợi cho anh ta, ở trong xã hội thượng lưu đã khiến Cao Minh Tông trở nên khéo đưa đẩy và lão luyện.
Thẩm Giai Liên cười hài lòng, sau đó dời đôi môi đỏ mọng đến bên tai anh ta, khẽ nói, nói xong cô ta còn nhắc nhở: "Trước sinh nhật cô ta, tuyệt đối không được để cô ta thấy sự bất thường của anh, anh phải tốt với cô ta như trước." Thẩm Giai Liên kéo tay Cao Minh Tông, dùng ánh mắt sáng sực nhìn anh ta, "Minh Tông, phải dựa cả vào anh đấy."
Cao Minh Tông ôm vai Thẩm Giai Liên, gật đầu đồng ý: "Được."
Mà Lâm Tĩnh Hảo tăng ca cả đêm ở công ty tỉnh lại, mới bảy giờ, vẫn chưa đến giờ làm việc. Cô dụi mắt, vươn vai, giật giật tay chân có chút tê dại, lúc này mới từ từ đứng dậy, đi đến sau cửa sổ, quan sát phong cảnh thành phố phía dưới.
Lâm Tĩnh Hảo kiểm tra áo cưới thành phẩm thêm một lần nữa, đây là việc của Ngô Lệ Tinh, nhưng cô hoàn thành. Nếu cô không làm, kết quả một năm nỗ lực của cô sẽ là con số không.
Cô nhìn cửa phòng làm việc, sau đó rời đi, xuống lầu mua bữa sáng. Cô đến tiệm ăn sáng hay ăn, mua một phần cháo và bánh bao hấp, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ăn.
Trên tường có treo TV, đang chiếu tin tức, biên tập viên đang đọc tin tức mới nhất.
Tổng giám đốc Cố Hạo Thần của tập đoàn XX đứng trong top 500 toàn thế giới, du học ở nước Mĩ đã xin từ chức, gần đây đã về nước, do tổng giám đốc Tiêu Vân Đào của tập đoàn Trí Mỹ dích thân ra sân bay đón, nghe nói Cố Hạo Thần đã gia nhập tập đoàn Trí Mỹ, vì anh và Tiêu Vân Dào từng học chung, nhưng cả hai bên đều giữ im lặng về vấn đề này, chi tiết vẫn phải xem thành ý của tập đoàn Trí Mỹ, như vậy tin rằng tập đoàn Trí Mỹ sắp nghênh đón một người của thế hệ mới. Mời theo dõi tiếp diễn biến ở các bản tin sau.
Sau đó hình ảnh chuyển đến sân bay, Cố Hạo Thần vẫn đẹp trai cao lớn, vóc dáng góc cạnh hoàn mỹ, mặt mày lạnh lùng sắc bén, đôi mắt thâm thuý như đại dương sâu thẳm, sâu không thấy đáy, đáy hồ trong trẻo lạnh lùng khiến không ai có thể rời mắt. Nhưng bây giờ anh đã trút bỏ vẻ non nớt khi ở trường, thần thái giữa trán trần đầy tự tin, còn có cả khí khái vương giả khiến người ta phải thần phục. Trên hình là cảnh anh và Tiêu Vân Dào vẫn tuấ mỹ tà mị ôm nhau, sau đó cùng rời khỏi.
Nhìn thấy chàng trai khi xưa, cô lại ngây người, đáy mắt ngầm dậy sóng... Kí ức thanh xuân đột nhiên ùa về như thuỷ triều.
Diều này khiến cô nhớ lại năm năm trước đuổi đến sân bay, nhưng lại không tìm thấy anh trong hàng vạn người, tiễn anh. Cô nghĩ mình sẽ không gặp lại anh, không ngờ thấy anh thật ra lại là ở trong TV, anh có thành tựu lớn như vậy. So với anh, mình đã thấp đến trong bụi rậm.
"Tĩnh Hảo?" Người gọi cọ không nhận được sự trả lời của Lâm Tĩnh Hảo, mãi đến khi huơ tay trước mắt cô, mới kéo suy nghĩ của Lâm Tĩnh Hảo về.
"Tiểu Hi." Lâm Tĩnh Hảo ngồi đối diện đồng nghiệp Đường Hi, rất áy náy.
"Tĩnh Hảo, cậu nhìn hai anh chàng trong TV đến phát khóc, cậu biết họ à?" Đường Hi cùng nhóm với cô, là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng, tâm địa vô cùng tốt, rất hợp với Lâm Tĩnh Hảo.