Nụ cười bất cần đời trên mặt Tiêu Vân Đào trong nháy mắt thu hồi, thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng. Lông mi của anh ta nhíu chặt lại, ánh mắt mê mang, giống như đang nhìn một nơi thật xa, lại giống như đang trầm tư.
"Rốt cuộc là thế nào?" Cố Hạo Thần chưa từng thấy Tiêu Vân Đào có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trực giác cảm nhận chuyện nhất định không đơn giản, cho nên anh hỏi một câu.
Tiêu Vân Đào hơi hạ tròng măt, lúc nâng mí mắt lên thì lại đổi lại gương mặt tươi cười mà Cố Hạo Thần quen thuộc: "Sau khi cô ta đến công ty phỏng vấn ba mình đã phê chuẩn cho cô ấy đến làm việc. Điều này làm cho mình không thể không hoài nghi quan hệ của ba mình và cô ta."
"Bác Tiêu và Thẩm Giai Liên......" Cố Hạo Thần nhếch môi cười, "Cậu cảm thấy cô ta là dựa vào quy tắc ngầm đang lưu hành nhất hiện nay mà đổi lấy công việc ở ‘ Trí Mỹ ’?"
"Nếu sự thật là như vậy, ba mình đặt mẹ mình ở chỗ nào?" Tiêu Vân Đào thở dài một hơi, có một số chuyện xấu xí khiến anh không cách nào đối mặt.
"Chuyện có lẽ cũng không phải như tưởng tượng của cậu, nếu không cậu tìm cơ hội thích hợp nói chuyện rõ ràng với bác Tiêu." Cố Hạo Thần đề nghị, vỗ nhẹ vai anh một cái, "Chuyện như vậy nói chuyện thẳng thắn là cách tốt nhất giảm bớt tổn thương."
"Rồi nói sau." Tiêu Vân Đào sửa sang lại nếp gấp trên âu phục một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, "Dù sao cậu phải chú ý, nếu như cậu vào Trí Mỹ, nhất định cô ta sẽ làm phiền cậu."
"Điểm này mình hoàn toàn không lo lắng." Cố Hạo Thần dường như rất có lòng tin có thể xử lý.
"Vậy thì chúc cậu may mắn." Tiêu Vân Đào nhìn anh cười một tiếng, "Dẫn cậu đi xem nhà mới của cậu, rất gần công ty. Mình biết rõ dì Cố giục cậu gấp lắm rồi, nơi này vừa vặn cho cậu không gian cá nhân yên tĩnh. Chờ cậu bố trí ổn thỏa tất cả, hai ngày nữa gọi anh em cho cậu đón gió tẩy trần."
Thật ra thì lần này Cố Hạo Thần trở về nước trừ Tiêu Vân Đào ra sức mời anh gia nhập tập đoàn Trí Mỹ, còn một nguyên nhân khác là mẹ anh Trịnh Tú Oánh hi vọng anh có thể về nước phát triển, sau đó kết hôn sinh con. Nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là anh nghĩ trở lại xem Lâm Tĩnh Hảo có hạnh phúc hay không, nếu cô thực sự hạnh phúc. Anh ngoài chúc phúc ra thì chính là vĩnh biệt, sau đó kinh doanh cuộc sống của chính mình.
Lâm Tĩnh Hảo, chúc em hạnh phúc.
Cố Hạo Thần thầm nói trong lòng.
3 ngày trôi qua rất nhanh, đúng lúc là thứ bảy, sinh nhật Lâm Tĩnh Hảo đúng hạn tới. Cao Minh Tông đang bận trước bận sau chuẩn bị, nhìn ra được hết sức dụng tâm. Nhưng chỉ trong lòng anh ta và Thẩm Giai Liên rõ ràng, ý nghĩa của bữa tiệc sinh nhật này.
Vẫn là Athen KTV sang trọng nhất Hải Thành như cũ, phòng chính là loại phòng trung đẳng, mời tới dự sinh nhật Lâm Tĩnh Hảo đều là bạn tốt của cả hai người, cũng có đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Bọn họ lần lượt tặng quà sinh nhật cho Lâm Tĩnh Hảo.
Trong đó có những chị em cùng phòng như Trịnh Huệ Nhã, Thẩm Giai Liên, Tịch Xảo Nhu và bạn trai của cô ấy là Giang Vọng đều tới. Dù sao sau khi tốt nghiệp bọn họ đều lưu lại thành phố này ra sức làm việc, cũng có một phần sự nghiệp thuộc về bản thân.
Trong đó, dĩ nhiên Trịnh Huệ Nhã là có khả năng nhất, làm quản lý phòng quan hệ xã hội trong một công ty nổi tiếng về quan hệ xã hội, kỹ năng giao tiếp xã giao là không cần bàn cãi. Lúc học đại học cô và Tiêu Vân Đào qua lại với nhau 3 tháng sau liền chia tay. Hiện tại đang độc thân, dung mạo dáng người đều tốt cô cũng không thiếu người theo đuổi. Mà Tịch Xảo Nhu làm chuyên gia trang phục của một tạp chí người mẫu nổi tiếng, thu vào cũng thật không tệ. Tình cảm với Giang Vọng cũng luôn rất tốt.
"Không ngờ bốn người chúng ta lại được tụ tập với nhau rồi." Ngón tay thon dài của Trịnh Huệ Nhã bưng một ly rượu đỏ khẽ lay động, cảm thán năm tháng trôi mau, sau khi tốt nghiệp ai bận công việc của người đó, thời gian gặp nhau thực sự rất ít, "Tĩnh nhi, nào chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Sau khi cô chạm cốc với Lâm Tĩnh Hảo, thì ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
"Cám ơn." Lâm Tĩnh Hảo cũng khẽ nhấp một ngụm rượu, chỉ cảm thấy năm tháng đả thương người.
Nhớ lại năm năm trước, chính là thời điểm Trịnh Huệ Nhã chói sáng, có quý công tử Tiêu Vân Đào làm bạn trai, làm cái gì cũng cao hơn người khác một bậc. Không ngờ tiệc vui chóng tàn, ba tháng liền chia tay.
Lúc này ánh đèn trong phòng tối sầm lại, Cao Minh Tông đẩy bánh sinh nhật hai tầng đã được thắp đầy nến ra, vừa hát chúc mừng sinh nhât, mọi người cũng hát hòa theo tiết tấu của anh ta.
Lâm Tĩnh Hảo bị vây quanh ở trong đám người, ánh nến ấm áp chiếu rọi gương mặt tinh tế trong sáng của cô, hoàn toàn đuổi đi chút hắc ám trong đáy mắt cô, chỉ còn lại lóng lánh rực rỡ động lòng người như ngôi sao.
"Tĩnh nhi, ước nguyện thôi." Trong giọng nói của Cao Minh Tông lộ ra dịu dàng.
Mười ngón tay của Lâm Tĩnh Hảo đan vào nhau, từ từ nhắm mắt, hứa nguyện từ trong đáy lòng. Sau đó thổi tắt cây nến, ngước đôi mắt trong suốt long lanh nhìn Cao Minh Tông, hết sức cảm động: "Minh Tông, cám ơn anh."
"Vậy thì hôn anh ấy đi." Trịnh Huệ Nhã khẽ đẩy Lâm Tĩnh Hảo một cái.
Lâm Tĩnh Hảo không kịp phản ứng, liền nhào về phía Cao Minh Tông, dấu môi son mềm mại của cô in lên mặt Cao Minh Tông đang hơi cúi đầu.
"Tĩnh nhi, anh có một món quà đặc biệt muốn tặng cho em...nhất định em sẽ rất vui." Cao Minh Tông đỡ Lâm Tĩnh Hảo trong lòng mình lên, ánh mắt trong bóng tối lại đụng phải tầm mắt của Thẩm Giai Liên, cô ta lùi ra khỏi đám người, biến mất đến trong bóng tối, "Mọi người mời xem TV."
Tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía màn hình TV, phía trên xuất hiện hình ảnh Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần ôm hôn nhau, một tấm lại một tấm, góc độ khác nhau, nhưng đều là cực kỳ triền miên, rất cảm xúc.
Lâm Tĩnh Hảo bỗng cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, trong đầu giống như bị nổ tung, mất đi tất cả tri giác. Cô nhìn chăm chăm màn hình, sắc mặt trắng bệch như tro bụi.
Mà mọi người có mặt ở nơi đó cũng cực kỳ kinh ngạc, liên tục nghị luận, về phần bọn họ nói những gì, Lâm Tĩnh Hảo hoàn toàn không nghe được. Cơ thể cô bất ổn nghiêng ngả, Trịnh Huệ Nhã và Tịch Xảo Nhu ở bên cạnh đỡ cô một cái: "Tĩnh nhi, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu và Cố Hạo Thần......"
Người thích Cố Hạo Thần không phải Thẩm Giai Liên sao? Sao người nhấc lên quan hệ với anh ta lại là Lâm Tĩnh Hảo?
Người bạn mới đồng nghiệp tốt Đường Hi cũng lo lắng đi tới bên cạnh cô, nắm tay của cô, cảm thấy lạnh như băng: "Tĩnh Hảo, cậu làm sao vậy?"
Người đàn ông trong ảnh không phải là tiền tổng giám đốc tập đoàn XX mạnh thứ 500 thế giới của nước Mỹ mà tivi đưa tin trong quán ăn sáng buổi sáng hôm đó Cố Hạo Thần hay sao? Thì ra giữa bọn họ thật sự có bí mật không thể nói, đúng không?
"Mình...... Không có việc gì." Lâm Tĩnh Hảo đầu đau như muốn nứt ra, những hình này là ai chụp? Cách năm năm, làm sao lại đến trong tay Cao Minh Tông?
Chỉ thấy Cao Minh Tông cầm mic trên bàn, âm thanh vang dội vang lên trong phòng: "Cảm ơn mọi người ở trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới tham gia sinh nhật Lâm Tĩnh Hảo, nhân cơ hội này tôi có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố với mọi người. Đúng như mọi người vừa thấy đây là những bức ảnh năm năm trước Lâm Tĩnh Hảo ôm hôn một người đàn ông khác. Tôi vẫn cho rằng cô ấy là cô gái tốt nhất trên đời này, không ngờ lại cũng xấu xa không chịu nổi như vậy. Đến lúc này Cao Minh Tông tôi kết thúc quan kệ bạn trai bạn gái cùng Lâm Tĩnh Hảo. Sau này trai cưới vợ gái gả chồng đều không liên quan gì đến nhau."
Trai cưới vợ gái gả chồng đều không liên quan gì đến nhau!
Lâm Tĩnh Hảo bỗng ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào mặt Cao Minh Tông, gương mặt mà cô cực kỳ quen thuộc đó, hôm nay cũng cực kỳ lạnh lẽo vô tình, hoàn toàn không tìm được chút dịu dàng thâm tình nào của những ngày qua, chỉ còn lại sự giễu cợt thật sâu.