Thẩm Giai Liên ngồi ở góc gần cửa sổ trong quán cà phê, bên tay là một ly cà phê nguyên chất thơm ngon, hơi nước màu trắng mỏng manh đang lượn lờ bốc lên. Ánh mắt cô rơi ngoài cửa sổ, nhìn cửa chính quán cà phê, đang chờ Lâm Tĩnh Hảo đến.
Một chiếc Mercedes màu đen rơi vào trong tầm mắt Thẩm Giai Liên, khi cô nhìn thấy người bước xuống xe là Lâm Tĩnh Hảo thì đáy mắt tràn ngập màu đen, mang theo vẻ không thể tin cùng tức giận. Bây giờ tiền lương của Lâm Tĩnh Hảo căn bản không thể nào trong vòng một năm mà mua được xe nổi d]]dldq tiếng đắt tiền, rốt cuộc xe này là của ai? Chẳng lẽ là xe của Cố Hạo Thần sao? Chỉ có anh mới có thể giúp đỡ cô vào lúc này! Nghĩ đến đây, ngón tay cầm ly cà phê bỗng chốc tăng sức, giống như dùng sức bóp nát cái ly.
Lâm Tĩnh Hảo giao chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, sau đó liền vào quán cà phê, nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề tiến lên: "Tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
"Tôi tìm một vị tiểu thư họ Trầm, đã đặt chỗ trước rồi." Lâm Tĩnh Hảo ngắm nhìn bốn phía, trang trí cùng không khí ở nơi này quả nhiên đặc biệt.
"Mời đi theo tôi." Phục vụ làm động tác mời, sau đó đi trước dẫn đường.
Lâm Tĩnh Hảo theo sau, theo nhân viên đi tới bàn của Thẩm Giai Liên, còn chu đáo kéo ghế dựa ra cho cô. Thẩm Giai Liên nghe động tĩnh, đúng lúc quay người lại nhìn Lâm Tĩnh Hảo, trong ánh mắt mang theo gai nhọn ghim người.
"Một ly cà phê Lam Sơn." Lâm Tĩnh Hảo gọi thức uống, coi thường ánh mắt Thẩm Giai Liên, bình tĩnh tự nhiên, động tác ưu nhã ngồi xuống. Ánh mắt cô lạnh nhạt chống lại ánh mắt của cô ta: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Cô lái xe của Cố Hạo Thần." Giọng của Thẩm Giai Liên rất khẳng định, nội tâm cực kỳ rối rắm. Mặc dù cô đã ở bên cạnh Cao Minh Tông, nhưng trong lòng cô vẫn không bỏ được Cố Hạo Thần, dù sao đó là nam sinh mà cô từng động lòng trong thời thanh xuân, anh chính là người chiếm một góc trong lòng cô, khó mà quên được.
"Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào? Cô có tư cách gì hỏi tới sao? Cô lấy tư cách gì mà hỏi tôi?" Đôi môi đỏ mọng của Lâm Tĩnh Hảo câu nụ cười yếu ớt, tư thái vẫn ưu nhã như cũ.
Thẩm Giai Liên bị lời nói Lâm Tĩnh Hảo đụng trúng nỗi đau trong lòng, sắc mặt u ám, vẫn duy trì khí chất của bản thân: "Không phải cô nói cô và Cố Hạo Thần không có gì sao? Bây giờ cô lái xe của anh ta rêu rao khắp nơi, chẳng phải là tự tát vào mặt!"
Lâm Tĩnh Hảo lại cảm thấy buồn cười: "Bây giờ tôi và Cao Minh Tông đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, tôi lái xe của ai, tôi có quan hệ gì với người nào, thì thế nào? Anh ấy độc thân, tôi độc thân, cho dù bây giờ chúng tôi có quan hệ, tôi cũng không phải là tiểu tam bị người người mắng chửi vô sỉ. Tôi và anh ấy là quang minh chính đại, không sợ người khác đâm sau lưng tôi."
Lời này ngoài mặt nói là cho bản thân nghe, nhưng cũng đang âm thầm tố cáo hành vi cướp bạn trai của bạn thân của Thẩm Giai Liên. Điều này càng khiến Thẩm Giai Liên không nói nên lời, dù sao cô đúng là xảy ra quan hệ không nên có với Cao Minh Tông trong lúc anh ta đang hẹn hò với Lâm Tĩnh Hảo, cho dù cô có chối thế nào cũng không thể thoát tội danh tiểu tam.
Nhưng Thẩm Giai Liên há có thể dễ dàng cúi đầu nhận thua: "Lâm Tĩnh Hảo, cô cũng không nghĩ tại sao tôi phải làm như vậy! Là cô bất nhân trước, tôi phải bất nghĩa thôi!"
Những lời này được nói ra rất hung tợn, mang theo oán niệm không cách nào quên được sau nhiều năm như vậy. Thẩm Giai Liên vĩnh viễn không quên được ngày cô tận mắt nhìn thấy Cố Hạo Thần hôn môi Lâm Tĩnh Hảo, bọn họ xứng đôi như thế nào. Cảm giác mơ ảo đó chọc mù ánh mắt của cô. Lúc ấy trong lòng cô đau nhói sống không bằng chết!
Thẩm Giai Liên cắn chặt hàm răng, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Hảo, cô không nói gì lặng lẽ đợi Thẩm Giai Liên nói tiếp. Thẩm Giai Liên cơ hồ đã dùng hết hơi sức trong thân thể trần thuật chuyện này: "Có muốn biết tại sao có những hình ảnh kia không? Đó đều là do tôi chụp lại. Bởi vì tôi chính mắt nhìn thấy hai người đứng hôn nhau. Khi đó cô rõ ràng đã có Cao Minh Tông, tại sao trong lúc giúp tôi bày tỏ với Cố Hạo Thần thì lại hao tổn tâm cơ kéo quan hệ với anh ấy? Cô biết rõ ràng tôi thích anh ấy dường nào!"
Tay Lâm Tĩnh Hảo cầm tách cà phê bỗng ngừng lại, ánh mắt trong suốt thoáng qua vẻ không ngờ tới, sau đó giật mình ngạc nhiên. Thì ra là cô ta nhìn thấy một hình ảnh không nên thấy nên hiểu lầm mình, cho là cô muốn đoạt người cô ta yêu. Cô bật cười lắc đầu một cái: "Cô hiểu lầm tôi. Năm năm trước tôi và anh ấy thật sự không có bất cứ quan hệ gì. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ muốn giành anh ấy với cô. Mặc kệ cô tin hay không tin, dù sao tôi không thẹn với lương tâm."
Thời gian đã qua năm năm, cô biết mình giải thích cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Cô cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi chứng minh cái gì, bởi vì cục diện bây giờ, cô có giải thích thế nào đi nữa cũng không trở về được ngày trước.
"Không có bất cứ quan hệ gì thì tại sao anh ấy chính miệng nói với tôi anh ấy thích cô, tại sao trong tiệc sinh nhật anh ấy đứng về phía cô? Sao anh ấy lại ở suốt đêm với cô? Lâm Tĩnh Hảo, cô đừng coi người khác như người ngốc!" Thẩm Giai Liên cười lạnh, xem ra cô thật không tin, "Sau khi cô làm chuyện vô sỉ như vậy, tôi đã thề nhất định phải khiến cô cũng nếm mùi vị đau đớn như vậy, chỉ có khi cô cảm nhận được mới biết tôi đã đau như thế nào. Bây giờ tôi đoạt Cao Minh Tông đi, khẳng định tư vị của cô không dễ chịu, có phải rất hận tôi phải không?"
"Hận cô?" Sắc mặt Lâm Tĩnh Hảo bình tĩnh lạnh nhạt, giống như chưa từng bị thương, "Tôi cảm thấy dành thời gian quý báu của mình đi làm chuyện nhàm chán như vậy đúng là lãng phí sinh mạng, cho nên tôi không hận cô. Tôi chỉ hận mình không có năng lực giữ anh ấy, nếu không giữ được người, nhất định không thể nắm tay đến suốt đời, cho nên mất đi cũng không đáng tiếc."
Có một số việc, có chút đạo lý, cô đã hiểu, đã lĩnh ngộ.
Nghe được Lâm Tĩnh Hảo không hận mình, trở nên bao dung rộng lượng, Thẩm Giai Liên lại cảm thấy ngoài ý muốn cùng khiếp sợ một lần nữa. Cô làm nhiều như vậy, lại không quật ngã Lâm Tĩnh Hảo được, giống như cô dồn đủ sức lực đánh một quyền vào trên bông gòn, hoàn toàn trút giận. Làm sao cô sẽ cam tâm chịu nhiều nhiều năm khổ sở hành hạ như vậy, mà Lâm Tĩnh Hảo lại bình phục trong một đêm.
Đáy mắt Thẩm Giai Liên thoáng qua ánh sáng ác độc, sau đó cô thừa dịp mọi người không để ý, nhanh chóng cầm lên tách cà phê trước mặt Lâm Tĩnh Hảo dùng sức hắt lên bên bàn chân mình, vài giọt cà phê nóng còn văng đến trên bàn chân Thẩm Giai Liên.
Mà cử động này đương nhiên đưa tới ánh nhìn của mọi người trong quán, rối rít đưa mắt quay lại. Trong lúc Lâm Tĩnh Hảo còn trong kinh ngạc chưa phản ứng lại, Thẩm Giai Liên đã bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong mắt có hơi nước đảo quanh: "Tĩnh Hảo, anh ấy đã không thương cô, người anh ấy yêu là tôi. Cô buông tay đi, đừng níu kéo anh ấy nữa. Bởi vì tôi đã mang thai đứa bé của anh ấy!"
Kĩ thuật diễn xuất tuyệt vời của Thẩm Giai Liên khiến Lâm Tĩnh Hảo bội phục sát đất cô một lần nữa. Nhiều năm tình nghĩa khiến cô không nhìn rõ cô gái có khuôn mặt ngọt ngào luôn tươi cười lại có tâm tư ác độc như vậy. Cô ta sắm vai người phụ nữ đáng thương, chỉ vì chiếm được đồng tình của mọi người, khiến cô khó chịu!
"Không phải nói yêu nhau là vô tội sao? Huống chi hai người đã chia tay rồi." Thẩm Giai Liên vốn không cho Lâm Tĩnh Hảo có cơ hội nói chuyện, bắt tay của cô, cô muốn rút về, lại không giãy thoát được, bị Thẩm Giai Liên gắt gao nắm chặt.
Cho đến khi Cao Minh Tông phong trần mệt mỏi đi vào, Thẩm Giai Liên nắm chắc thời cơ, quả quyết buông lỏng tay ra, bởi vì tác dụng của lực, cô ta hung hăng lui về phía sau rồi ngã quỵ, xoay người đụng phải ghế dựa sau lưng, bụng vừa đúng trúng vào tay cầm. Bởi vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lớn như hạt đậu theo khuôn mặt tái nhợt mà chảy xuống. Thẩm Giai Liên ôm bụng, ngã trên đất.
"Lâm Tĩnh Hảo, cô đang làm cái gì đó!" Cao Minh Tông d[d[lqd biến sắc, xông lên phía trước, ôm Thẩm Giai Liên ngã trên đất vào trong lòng.
Mọi người xung quanh không rõ chân tướng, càng nghị luận chỉ trích Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí còn chửi rủa.