Lâm Tĩnh Hảo vửa chạy, vừa xoa đôi môi đỏ mọng vừa bị Cố Hạo Thần hôn, vừa cực kỳ buồn bực. Rõ ràng đi bảy tỏ thay bạn thân, lại bị hồ ly âm hiển giả dối bắt nạt. Cô phải trả lời với Thẩm Giai Liên ra sao đây?
"Cố Hạo Thần, đừng để tôi thấy anh lần nữa, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh." Lâm Tĩnh Hảo lau đôi môi bị Cố Hạo Thần hôn lau đến sưng đỏ, giống như sắp chảy máu ra vậy.
Lâm Tĩnh Hảo nghĩ đến chuyện mình bị chàng trai khác cưỡng hôn, trong lòng cô cũng rất khó chịu, không chỉ cảm thấy nhục nhã, còn chật vật không chịu nổi, còn phải thành thật xin lỗi bạn trai Cao Minh Tông, cảm thấy như bản thân phản bội anh ta, lén lút với chàng trai khác sau lưng anh ta.
Dù sao thì trong đầu cô cũng rối như tơ vò, tâm tình kém đến cực độ.
Khi Lâm Tĩnh Hảo đi đến dưới kí túc xá, lúc này mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ trên lầu sáu, Thẩm Giai Liên vẫn đang đợi tin tốt của cô, lần này cô thật sự không biết phải giải thích sao cho cô ta không quá đau lòng.
Nhưng kẻ háo sắc động tí là cưỡng hôn như Cố Hạo Thần, vốn không đáng để Thẩm Giai Liên thích, không qua lại với anh là tốt nhất. Cô nên khuyên cô ta từ bó tên cặn bã này.
Cô nghĩ vậy, gánh nặng trong lòng nhẹ đi rất nhiều, sau khi hít sâu cô lên kí túc xá, đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên thấy Thẩm Giai Liên đang chờ cô.
"Giai Giai, mình về rồi." Lâm Tĩnh Hảo cười khúc khích đi qua, ngồi xuống cạnh cô ta.
Thẩm Giai Liên ngước mắt nhìn cô, đáy mắt không một gợn sóng, nơi đó không hề có sự chờ đợi bất an và sốt ruột, nhưng lại có vẻ ảm đạm.
"Giai Giai, cậu sao vậy?" Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy Thẩm Giai Liên có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào, cô không thể nói nagy được, "Bị bệnh sao? Mình đưa cậu đi gặp bác sĩ."
"Ừ, mình bị bệnh rồi." Thẩm Giai Liên cười nhạt, giữa hai hàng lông mày lộ la vẻ bi thương không nói nên lời, "Mình bị tâm bệnh, bác sĩ không chữa được."
"Giai Giai..." Lâm Tĩnh Hảo cũng bị nỗi buồn của Thẩm Giai Liên làm ảnh hưởng, lòng gợn sóng, không biết làm sao, giống như người đau khổ là cô vậy.
"Anh ấy không đồng ý đúng không." Thẩm Giai Liên khẳng định, khi nói lời này rõ ràng đang nghẹn ngào, khoé mắt cũng ngấn lệ, tự giễu cắn khoé môi trắng bệch, "Anh ấy là rồng phượng trong đám người, sa có thể đồng ý qua lại với một cô gái bình thường như mình. Người anh ấy thích hẳn là những cô gái dịu dàng xinh đẹp, có khí chất của con gái như Tĩnh Nhi vậy."
Dứt lời, cô ta liền nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh Hảo, nhìn thẳng, ra sức, như lưỡi dao phân tích cô, muốn thấy tình cảnh lúc đó từ trong mắt cô, trong đầu hiện lên cảnh Cố Hạo Thần hôn Lâm Tĩnh Hảo, càng thêm tức giận với Lâm Tĩnh Hảo.
Nhưng Lâm Tĩnh Hảo hoàn toàn không biết, vốn không biết bạn thân đã thấy cảnh đau lòng nhất, mà hiểu lầm cô.
"Giai Giai, anh ấy... không chập nhận cậu. Nhưng cũng không phải anh ấy không thích cậu, cũng không phải vì thích những cô gái như mình, mà anh ấy nói là anh ấy đã năm bốn, còn một năm nữa phải tốt nghiệp và thực tập, anh ấy nói anh ấy không thể yêu đương, nên..." Lâm Tĩnh Hảo cố nghĩ ra một lí do dể Thẩm Giai Liên có thể chấp nhận được, chỉ sợ cô ta sẽ quá đau lòng, "Thật ra cậu nghĩ lại đi, anh ấy làm vậy cũng có lí do."
"Anh ấy thật sự nói vậy sao?" Cậu nói thật đi." Thẩm Giai Liên hỏi lại Lâm Tĩnh Hảo, ánh mắt sắc bén đâm về phía Lâm Tĩnh Hảo, nếu Lâm Tĩnh Hảo trả lời thành thật, cô ta nhất định sẽ tha thư, đây là cơ hội cô ta cho cô.
"Thật mà." Lâm Tĩnh Hảo hơi chuyển ánh mắt, che giấu sự thật.
Sao cô có thể nói cho Thẩm Giai Liên biết Cố Hạo Thần nói nếu đó là lời thổ lộ của cô với anh, anh sẽ đồng ý, nếu là lời bày tỏ của Giai Giai, vậy thì hãy tặng lại cô ta nụ hôn xin lỗi. Như vậy sẽ càng khiến bạn thân hiểu lầm đau lòng. Đây là chuyện cô không muốn nhìn thấy nhất.
"Mặc kệ nhanh hay chậm, mình đã quyết ở bên anh ấy, cho dù là một phút cũng được." Thẩm Giai Liên vốn không quan tâm đến thời gian, "Cậu có biết câu này không? Chỉ cần đã từng có được, sẽ có thể sánh cùng trời đất, chỉ sợ chưa từng có được. Cậu không phải mình, nên không hiểu đâu."
Thẩm Giai Liên cau mày, nước mắt rơi lã chã, nhìn Lâm Tĩnh Hảo khép mi, oán hận cắn môi, thầm tự hỏi vì sao Lâm Tĩnh Hảo lại lừa dối cô ta? Vì sao? Cô ta xem cô như người bạn tốt nhất, giao chuyện quan trọng như vậy cho cô làm, vì sao chỉ nhận lấy được lừa gạt và phản bội.
Lâm Tĩnh Hảo thấy Thẩm Giai Liên đau lòng, nắm lấy tay cô ta, muốn an ủi cô ta, cô cũng đưa tay lau khoé mắt không để lại dấu vết gì, không cho nước mắt rơi xuống, cô không muốn cô ta thấy mình chật vật.
"Giai Giai..." Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, không biết phải nói gì mới có thể giảm bớt nỗi đau của cô ta, "Thật ra cậu có từng nghĩ Cố Hạo Thần không tốt như cậu vẫn tưởng, có lẽ anh ấy có rất nhiều lhuyet61 điểm, anh ấy ỷ vào vẻ đẹp trai của mình mà không xem sự theo đuổi của các cô gái khác ra gì, lúc trước mình thấy anh ấy từ chối một cô gái, cô gái kia sắp khóc, không nhận bánh ngọt cô gái kia tự làm, loại con trai không biết tôn trọng con gái như vậy, có thể thấy anh ấy vẫn theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, anh ấy không xứng với tình cảm của cậu, mất anh ấy không phải tổn thất của cậu, mà là tổn thất của anh ấy, vậy nên Giai Giai, đừng khóc, còn có mình, cậu xứng đáng để nhiều chàng trai tt61 hơn theo đuổi."
"Vậy sao?" Thẩm Giai Liên hỏi lại cô, đôi mắt sáng trong, nhưng có một tia cười lạnh và oán giận chợt loé tên từ đáy mắt.
"Đương nhiên." Lâm Tĩnh Hảo thấy Thẩm Giai Liên có chút thả lỏng, tiếp tục nói bậy về Cố Hạo Thần.
Nhưng Thẩm Giai Liên không tiếp nhận ý tốt của Lâm Tĩnh Hảo, trái lại càng hiểu lầm Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta cho rằng Lâm Tĩnh Hảo muốn dùng thủ đoạn hèn hạ cướp người cô ta yêu nhất. Tuy Lâm Tĩnh Hảo đã có bạn trai, nhưng Cố Hạo Thần tốt hơn, Lâm Tĩnh Hảo bị thu hút cũng khó trách.
Thẩm Giai Liên không có tâm tu nghe Lâm Tĩnh Hảo nói, ánh mắt lặng lẽ dừng trên đôi môi anh đào của cô, thấy sắc màu kiều diễm ướt át, lòng Thẩn Giai Liên lại đau đớn quặn thắt, trng đầu hiện lên hình ảnh Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần hôn nhau say đắm.
"Nấu anh ấy là người như vậy, mất đi cũng không có gì đáng tiếc." Cố gắng nghe Lâm Tĩnh Hảo nói xong, Thẩm Giai Liên cũng bình tĩnh lại, cô ta giả vờ như không sao cả, giấu tâm tư thật kĩ, "Tĩnh Nhi, mình không đau lòng."
"Cậu xem cậu khóc thành ra thế kia, còn bảo không đau lòng?" Lâm Tĩnh Hảo đau lòng thay cô ta lau nước mắt, ấn tượng về Cố Hạo Thần lại giấu thêm một chút, sao có thể khiến bạn thân của cô đau lòng đến vậy, sao có thể không tức giận?
Lúc này điện thoại của Lâm Tĩnh Hảo vang lên, là bạn trai cao Minh Tông gôi đến, "Tĩnh nhi, xuống ăn cơm trưa đi."
"Minh Tông, hôm nay không được, em phải ở cùng Giai Giai." Lâm Tĩnh Hảo không yên tâm bạn thân, người thất tình luôn rất yếu ớt, cô nên quan tâm cô ta nhiều một chút, tránh để cô ta nghĩ quẩn.
Thẩm Giai Liên nghe thấy Cao Minh Tông gọi Lâm Tĩnh Hảo, liền mở miệng nói: "Tĩnh Nhi, cậu không cần lo cho mình. cậu đi đi. Mình ngủ một lát, sẽ tốt ngay thôi."
Bây giờ Thẩm Giai Liên không muốn thấy Lâm Tĩnh Hảo, cảm thấy ý tốt của cô đều là hư tình giả ý, khiến cô ta rất chán ghét. Bây giờ chỉ mong Lâm Tĩnh Hảo biến mất khỏi tầm mắt cô ta, Lâm Tĩnh Hảo như một cây châm trong lòng cô ta, chỉ cần nhìn thấy sẽ đau.