Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 31: Cô ấy cần anh giúp đỡ



Cái mông xinh đẹp của Ngô Lệ Tinh dựa vào cạnh bàn làm việc, hai tay gắt gao ôm ngực, cổ áo trễ ngực, khe rãnh mê người bị hai tay cô ép chặt càng thêm rõ ràng, da thịt tuyết trắng có thể làm đàn ông điên cuồng. Ngô Lệ Tinh có được gương mặt xinh đẹp và thân thể mê người, ở trong công ty thiết kế Hoàn Mỹ được xem như là một đóa hoa mê người, mà việc đi xã giao là chuyện của phòng PR, nhưng cô ta lại luôn cướp đi sự nổi bật.

"Lâm Tĩnh Hảo, cô không có lời nào để nói sao?" Thấy cô cắn môi nhíu mày, đối với Lâm Tĩnh Hảo luôn trầm mặc không nói liền cười khinh miệt, đôi môi đỏ tươi cười vui sướng khi người khác gặp họa, "Không nỗ lực làm việc thì thôi, còn nói dối không thừa nhận mình sai."

"Tôi không có nói dối!" Lâm Tĩnh Hảo nâng hàng lông mi đậm kiều diễm, đáy mắt một mảnh trong suốt, "Tôi cũng không sai, sao phải nhận sai. Ngô tiểu thư, bản vẽ này căn bản không phải thành phẩm lúc đầu cô cho tôi nhìn sao."

Gương mặt kiều diễm của Ngô Lệ Tinh thu lại nụ cười, ánh mắt như dao: "Rõ ràng lúc trước là tôi cho cô xem! Lâm Tĩnh Hảo, cô nghi cấp trên của cô sao? Hành động của cô đối với tôi là một loại sỉ nhục!"

Lâm Tĩnh Hảo cũng không sợ đón nhận ánh mắt cao ngạo của cô ta: "Tôi không sai cô làm muốn tôi nhận sai, đó cũng là một loại ô nhục. Ngô tiểu thư, thời gian sẽ chứng minh trong sạch của tôi."

"Hừ! Miệng của cô rất lợi hại." Ngô Lệ Tinh cười lạnh hai lần, sau đó đến ngồi xuống chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, "Tôi nói cho thời gian cô cũng không chứng minh được. Bởi vì cô không nghiêm túc chế tạo tác phẩm theo bản thiết kế. Mà cô cũng biết cái áo cưới này là khách hàng của tập đoàn Trí Mĩ làm vì quay quảng cáo tuyên truyền. Hôm nay đến kỳ hạn, áo cưới đã đưa đến tập đoàn Trí Mỹ, bên kia nói xảy ra vấn đề, cô cảm thấy cô đền tiền được sao? Tổn thất lớn của công ty mà cô nói một câu là có thể phủi sạch sao. Tôi nghĩ đến lúc đó cô không chỉ không có việc làm, hơn nữa việc bại lộ cô sẽ không được một công ty thời trang nào tuyển dụng. Cô có thể nghĩ đến con đường phía trước. Nếu thái độ của cô tốt tôi còn có thể thay cô nói, nhưng cô giống như con nhím tuyệt đối không nhận sai..."

Nghe Ngô Lệ Tinh nói như thế, trong lòng Lâm Tĩnh Hảo có chút lo sợ bất an, dù sao bây giờ cô cũng không có cách nào chứng minh cô trong sạch. Bởi vì lúc đầu bản vẽ Ngô Lệ Tinh đã thu về, trên tay cô căn bản không có chứng cứ gì, chẳng lẽ muốn cô đeo lên cái nồi đen này sao?

Đây là thương trường tàn khốc sao? Ngô Lệ Tinh giao công việc của mình cho cô, hại cô thường xuyên tăng ca, một khi sai, liền đẩy cô ra ngoài gánh tội thay sao? Sao cô có thể phục.

"Ngô tiểu thư, Lâm Tĩnh Hảo tôi đi ngay, ngồi thẳng, không có gì phải chột dạ. Nhưng cô, mời tự giải quyết cho tốt."Lâm Tĩnh Hảo cất kỹ tập hồ sơ, xoay người rời đi.

"Đứng lại." Ngô Lệ Tinh gọi Lâm Tĩnh Hảo đã đi đến cạnh cửa. Sau đó cô ta lấy ra một bản hồ sơ khác, từ bên trong rút ra một bản vẽ, hình vẽ trên giấy chính là hình lúc trước cô ta cho Lâm Tĩnh Hảo xem: "Đây là chứng cứ cô muốn, đáng tiếc sẽ không còn nữa." Cô ta tiện tay bỏ bản vẽ vào máy cắt giấy, ấn cái nút xuống. Lâm Tĩnh Hảo ngẩn ra, bước lên, chỉ kéo ra một góc của bản vẽ, máy móc vô tình nghiền nát bản vẽ, cũng nghiền nát lòng cô...

Lâm Tĩnh Hảo mở to đôi mắt nhìn Ngô Lệ Tinh hờ hững trước mặt, chỉ cảm thấy mỹ nữ này tàn nhẫn vô tình. Đáy mắt cô tràn ngập hơi nước chua chát, đây là xã hội thực tế, đây là loại trừ phải không? Bản thân Ngô Lệ Tinh thật không có thiên phú thiết kế gì, tác phẩm bình thường, mà ở phương diện thiết kế Lâm Tĩnh Hảo có rất nhiều ý tưởng mới mẻ. Nhất định cô ta sợ cô sẽ sáng hơn cô ta. Cho nên mới không thích cô, không cho cô biểu hiện và cơ hội lên chức, nhưng lại không nghĩ rằng cô ta sẽ chỉnh cô như vậy, muốn tiền đồ của cô chôn cùng.

"Ngô tiểu thư, bởi vì cô là cấp trên của tôi, cho nên tôi luôn tôn kính cô. Nhưng hôm nay cô khiến tôi quá thất vọng. Hành động của cô căn bản không giống với một tác phong của cấp trên nên có." Lâm Tĩnh Hảo áp chế hơi nước trong mắt, không để yếu ớt của bản thân dễ dàng bại lộ trước mặt kẻ thù, "Cô rất đê tiện."

"Cô --" Sắc mặt Ngô Lệ Tinh tối sầm, cắn răng, vẻ mặt cao ngạo như trước, "Cũng thật làm cho người ta chán ghét."

Lúc này điện thoại công tác trên bàn của Ngô Lệ Tinh vang lên. Cô ta đành phải nghe điện thoại: "Cái gì? Tổng giám, có phải anh nói sai rồi không? Tiếp nhận đơn này là tôi, sao có thể để Lâm Tĩnh Hảo đi?"

"Đây là ý tứ của Trí Mỹ. Cô phải chấp hành." Tạ Diệp là tổng giám của công ty thiết kế hoàn mỹ.

Ngô Lệ Tinh oán hận trừng mắt với Lâm Tĩnh Hảo, tức giận cắn môi đỏ mọng, thật không tình nguyện nói cho Lâm Tĩnh Hảo: "Hôm nay, buổi tối cùng ăn cơm với người phụ trách tập đoàn Trí Mỹ, đến lúc đó xem cô giao nộp thế nào."

Lâm Tĩnh Hảo mở cửa rời đi, trở lại bàn làm việc của mình, buông phần văn kiện kia, trong lòng hình như một cơn lốc xoáy. Cô còn nghĩ hình ảnh Ngô Lệ Tinh cắt bản vẽ vừa rồi, mi tâm gắt gao nhăn lên.

"Tĩnh Hảo, có phải Ngô Lệ Tinh làm khó dễ cậu không?" Đường Hi thấy cô hết đường xoay xở.

Lâm Tĩnh Hảo nói chuyện mới xảy ra cho Đường Hi biết, cô lại phẫn nộ vỗ mặt bàn: "Sao cô ta có thể khi dễ người như vậy. Cô ta ghen tị cậu có tài hơn, sợ cậu uy hiếp địa vị của cô ta."

"Thôi, chỉ có thể xem hôm nay người phụ trách của tập đoàn Trí Mĩ nói như thế nào." Lâm Tĩnh Hảo đã nghĩ đến quyết định tệ nhất.

"Nếu cậu không chia tay với Cao Minh Tông, không trở mặt với Thẩm Giai Liên, vậy cậy còn có thể tìm bọn họ nhờ giúp đỡ..." Một tay Đường Hi giữ đầu, không tự chủ nói ra, nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày lại, cô biết bản thân nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai rồi, "À, Tĩnh Hảo, tớ nhớ ra rồi, ngày đó anh hùng cứu mĩ nhân Cố Hạo Thần chính là tổng giám cao cấp nhất của Trí Mỹ, chuyện này cậu có thể tìm anh ấy giúp đỡ, bằng không cậu sẽ không thể tốt hơn."

Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu: "Tớ đã nợ anh ấy quá nhiều, tớ không muốn làm phiền anh ấy nữa. Tớ cũng không nghĩ bởi vì tớ mà ảnh hưởng đến danh dự của anh ấy ở Trí Mỹ, dù sao anh ấy mới nhậm chức."

"Nhưng tiền đồ của cậu cũng rất quan trọng, chẳng lẽ cậu thật muốn buông tay sao?" Đường Hi rất là lo lắng, nếu chuyện này xử lí không tốt, tiền đồ của Lâm Tĩnh Hảo tràn đầy nguy cơ.

Lâm Tĩnh Hảo trầm mặc không nói, làm chuyện trên tay. Thẳng đến khi tan tầm, rời đi với Đường Hi, Đường Hi đều khuyên cô. Mới vừa ra đến bên ngoài, liền thấy một chiếc xe thể thao màu đen chói mắt chạy băng băng, thân xe hình giọt nước thoạt nhìn mười phần đẹp mắt.

Khi Lâm Tĩnh Hảo nhìn bảng số xe quen thuộc, đã nghe được âm thanh thuần túy của chủ nhân xe này: "Tĩnh Hảo, hôm nay có thể nể mặt ăn cơm tối chung không?"

Đường Hi thấy Cố Hạo Thần tuấn mỹ đi tới, áo trong màu trắng trơn như tuyết, làm nổi bật góc mặt rõ ràng, giống như người mẫu trên tạp chí đi ra vậy.

"Tĩnh Hảo, tớ nhắc tào tháo, tào tháo đến liền. Cậu xem ông trời đều giúp cậu." Đường Hi kéo ống tay áo Lâm Tĩnh Hảo, nhọ giọng nhắc nhở cô nắm chắc thời cơ.

Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng lườm cô một cái, ý bảo cô không cần nói chuyện này trước mặt Cố Hạo Thần.

Cố Hạo Thần cầm hoa cát cánh màu xanh tím đi đến trước mặt đưa cho Lâm Tĩnh Hảo, bó hoa khiêm nhường biểu thị cho tình yêu chân thành và chúc phúc. Mà cô cũng thật sự không ngờ anh sẽ tới nơi này mời cô ăn cơm chiều. Hôm nay cô lại có việc: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi phải ăn cơm với khách hàng, cho nên chỉ có thể để lại ngày khác. Ngày khác em mời anh đến quán Cảnh Trân nếm thức ăn tươi."

"Anh đưa em qua." Cố Hạo Thần cười gật đầu với Đường Hi đang bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo, "Đường tiểu thư muốn đi cùng không?"

"Tôi về nhà." Đường Hi đẩy Lâm Tĩnh Hảo một cái, "Cậu nhanh đi."

Sau đó cô nhỏ giọng nói với Cố Hạo Thần: "Hôm nay cậu ấy bồi khách là tập đoàn Trí Mỹ, cậu ấy cần anh giúp đỡ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.