Bóng dáng đứng ở lối cầu thang nhìn thấy Thẩm Giai Liên mỉm cười lại còn thân mật đưa trái cây trong tay đến khóe miệng Cố Hạo Thần, đáy mắt băng giá lạnh lẽo, đầu ngón tay cầm túi xách căng lên.
Mà khóe mắt Cố Hạo Thần đương nhiên thu hết bóng dáng người nọ vào trong mắt, thế nhưng anh lại nói hành động môi mỏng nâng lên nở nụ cười hình cung, u ám trong đáy mắt anh lưu chuyển: "Thẩm Giai Liên, cô là đang đùa với lửa, vết phỏng trên người, tôi không chịu trách nhiệm đâu."
"Cố Hạo Thần, nếu như tôi đang đùa với lửa, vậy thì cùng nhau chơi đi." Đôi mắt Thẩm Giai Liên sáng ngời đầy ý cười, hình như còn chưa phát giác hơi thở nguy hiểm đang tiến tới gần, hơn nữa còn chìm đắm trong nụ cười hoàn mỹ của Cố Hạo Thần, "Tôi không ngại đốt lửa lớn hơn, có thể ở cạnh anh tôi nguyện tan xương nát thịt."
"Vậy tôi sẽ theo cùng, xem coi rốt cuộc ai sẽ thương tích đầy mình." Đáy mắt đen nhánh của Cố Hạo Thần càng nồng đậm, che giấu ánh sáng trong đáy mắt, nghiền nát, tiếp theo là thưa thớt.
"Lời nói thật cảm động." Thẩm Giai Liên đưa trái cây trong tay tới gần anh hơn, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của anh, đồng thời giữ vững nụ cười xinh đẹp trên môi.
Cố Hạo Thần không há miệng ăn miếng trái cây kia, mà đưa giựt lấy trái cây trong tay cô, nhìn miếng trái cây, nhẹ giọng nói: "Cô dám ăn sao?"
Anh đột nhiên nhướng mày, trong mắt bừng lên ánh sáng sắc bén, khiến Thẩm Giai Liên trong nháy mắt hoảng hốt, trước mắt biến thành một bức tranh tuyệt đẹp. Lúc này Cố Hạo Thần mỉm cười dịu dàng đưa trái cây đưa đến bên miệng của cô. Cảnh này đã xuất hiện vô số lần trong mơ rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt của cô, đây là hạnh phúc cỡ nào.
Thẩm Giai Liên bởi vì hành động ngoài ý muốn này mà rất vui mừng, khóe mắt thấm hơi nước hạnh phúc. Nụ cười bên môi cô khuếch đại, cô khẽ mở miệng: "Đương nhiên dám. Coi như trong tay anh cầm là độc dược tôi vẫn ăn. Cố Hạo Thần, vì anh, cái gì tôi cũng dám thử một lần."
Cô cảm thấy giờ khắc này rất hạnh phúc, dù nuốt vào độc được cũng không sao, bởi vì tình cảnh này cô đã mong đợi từ lâu. Cô muốn hưởng thụ thời khắc hạnh phúc không dễ có này.
Thẩm Giai Liên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Cố Hạo Thần, ngay cả khi nuốt miếng trái cây kia cũng không nháy mắt, chỉ sợ sau sự dịu dàng tốt đẹp kia chính là Cố Hạo Thần biến mất. Cô nhai miếng trái cây mà anh tự tay đưa cho, giữa răng môi là dòng nước tươi ngon, trong lòng dâng lên mật ý: "Thật ngọt."
"Chỉ cần cô thích là tốt rồi." Cố Hạo Thần nhẹ tay ném nĩa ghim trái cây vào một cái khay trống, đáy mắt không có thương tiếc, mà là lạnh lùng.
Từ chỗ cầu thang một bóng dáng cao quý chậm rãi đi tới mang theo hơi thở lạnh lẽo tiến tới gần bọn họ, mà Thẩm Giai Liên còn đắm chìm trong sự dịu dàng của Cố Hạo Thần vẫn chưa phát giác.
"Mẹ, mẹ ăn xong rồi sao?" Cố Hạo Thần cung kính đi tới trước mẹ mình.
Trịnh Tú Doanh liếc mắt nhìn con trai, sau đó đưa mắt nhìn Thẩm Giai Liên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, giống như một thanh kiếm cắt rách quần áo của cô, khiến cô hoàn toàn trần trụi trước ánh mắt sắc bén của bà.
Thẩm Giai Liên nghe Cố Hạo Thần gọi người phụ nữ tôn quý lạnh lùng trước mắt là "Mẹ" thì mới từ trong mộng cảnh trở về thực tế. Lực uy hiếp bức người của Trịnh Tú Doanh khiến cô chỉ có thể nhìn lên liền hận không thể hạ thấp xuống, không dám nhìn thẳng.
"Xin chào bác gái, con là Thẩm Giai Liên, là bạn học của Cố Hạo Thần." Thẩm Giai Liên lễ phép tự giới thiệu mình, nhưng không biết Trịnh Tú Doanh căn bản không nhìn thẳng cô.
"Từ đầu tới cuối mẹ không có chút hứng thú nào với người này." Trịnh Tú Doanh cười, trong mắt lạnh lùng, trong lời nói cho thấy rõ sự cay nghiệt cao ngạo, "Còn có chữ bác gái không phải ai cũng có thể gọi, xin tự trọng gọi tôi là Cố phu nhân.”
"Dạ, Cố phu nhân." Thẩm Giai Liên không ngờ Trịnh Tú Doanh là người khó chung đụng như vậy, câu nói đầu tiên bà đã nhẹ nhàng khiến Thẩm Giai Liên lúng túng khó chịu, sắc mặt không tốt.
Thẩm Giai Liên khẽ cắn răng, thật ra nếu như bà không phải là mẹ của Cố Hạo Thần, cô căn bản không hạ thấp mình, cố ý lấy lòng như vậy. Cô muốn ở trước mặt bà lưu lại ấn tượng tốt, phải tốt hơn Lâm Tĩnh Hảo, có lẽ cô sẽ có một chút phần thắng.
Khóe môi Cố Hạo Thần vẫn mỉm cười. Thật ra thì vừa rồi khi anh nhìn thấy bóng dáng mẹ mình thì anh đã nghĩ xong kế hoạch đối phó Thẩm Giai Liên. Lần này mẹ tới không phải là muốn điều tra bên cạnh anh có phụ nữ không, mà anh đương nhiên không đẩy Lâm Tĩnh Hảo vào trong tầm mắt của mẹ. Vừa đúng Thẩm Giai Liên ở bên cạnh uy hiếp anh, như vậy thì không thể làm gì khác hơn là mượn tay của mẹ loại trừ cô. Phụ nữ giống như cô căn bản không loạt vào ánh mắt của mẹ, cho nên vừa rồi anh cố ý dịu dàng với cô, chính là vì mê hoặc tầm mắt của mẹ, khiến Thẩm Giai Liên trở thành cái đinh trong mắt mẹ, có lá chắn là Thẩm Giai Liên, tạm thời Lâm Tĩnh Hảo sẽ không bại lộ, đây đúng là nhất cử lưỡng tiện. (Câu này giống câu một mũi tên bắn trúng hai con chim)
"Mẹ, Thẩm tiểu thư gọi mẹ là bác gái là tôn kính mẹ." Cố Hạo Thần thả ly trong tay xuống, động tác thoải mái mà ưu nhã.
Bàn về diễn xuất anh căn bản không kém hơn Thẩm Giai Liên. Anh sẽ ngồi chờ mẹ thu thập Thẩm Giai Liên, mà anh không tốn chút hơi sức nào.
"Đúng vậy, bác gái, con đang thể hiện sự tôn kính với bác." Thẩm Giai Liên không ngờ Cố Hạo Thần sẽ nói chuyện giúp cô, cho nên liền đánh bạo vẫn gọi Trịnh Tú Doanh là bác gái. Nhưng cô lại không biết Cố Hạo Thần đỡ lời cho cô là đang dựng cạm bẫy ngọt ngào cho cô, mà cô lại không phát giác rơi vào.
"Tôi và A Thần nói chuyện, mẹ con chúng tôi nói chuyện không cần cô chen miệng vào. Câm miệng là điều tôn kính nhất của cô đối với tôi." Nụ cười bên môi Trịnh Tú Doanh sâu hơn, lại lạnh như vậy, giống như là băng đâm thẳng trái tim ấm áp của Thẩm Giai Liên, "A Thần, lần sau đừng đến nơi này nữa, người nào cũng có thể đi vào, cấp bậc quá kém. A Thần, chúng ta đi thôi."
Lời nói bén nhọn lạnh lẽo khắc nghiệt giống như là sương gió tháng mười hai, đóng băng nhiệt tình của Thẩm Giai Liên. Cô không ngờ trên thế giới này có người phụ nữ cao quý mà lạnh lẽo như vậy, không ai bì nổi, không coi thứ gì vào trong mắt. Giống như cô ở trong đáy mắt bà chỉ là hạt bụi. Mỗi một câu của bà đều đả kích sự tôn nghiêm của cô, lăng nhục cô.
Cố Hạo Thần thấy Thẩm Giai Liên chịu những lời nói sắc bén của mẹ sắc mặt trở nên khó coi, chắc hẳn trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Đây chính là mẹ của anh, rất cực đoan phủ nhận những gì bà không thích. Đây cũng là lời mà anh muốn nói với Thẩm Giai Liên, đùa với lửa chính là tự thiêu.
Nhưng Cố Hạo Thần vẫn khẽ cười nhìn Thẩm Giai Liên, đưa tay khoác lên trên vai của cô vỗ nhẹ một cái an ủi: "Mẹ tôi nói chuyện luôn trực tiếp như thế, hi vọng Thẩm tiểu thư bỏ qua cho."
"Tôi hiểu." Thẩm Giai Liên càng lún sâu trong sự dịu dàng giả tạo quá hoàn hảo của Cố Hạo Thần.
"Vậy tôi đi trước." Cố Hạo Thần thu tay lại, gật đầu cười yếu ớt.
Trịnh Tú Doanh nhìn Cố Hạo Thần ôn hòa quan tâm Thẩm Giai Liên như thế, trong tròng mắt lại có thêm chút lạnh lẽo: "A Thần, không cần lãng phí thời gian trên người không đáng giá."
Dứt lời, bà xoay người bước chân trước, mà Cố Hạo Thần cũng xoay người đi theo, nụ cười trong khoảng khắc xoay người biến mất không còn tăm hơi trên khuôn mặt tuấn tú, thay d[[d[lqd vào đó là lạnh lùng khắc cốt từ tận trong lòng, bên môi dịu dàng giương lên nụ cười của Satan.
Anh móc khăn tay trong túi quần ra để lau sạch bàn tay mới vừa chạm vào vai Thẩm Giai Liên, sau đó trong lúc đi ra cửa vô tình vứt bỏ nó, cũng nói thầm trong lòng, Thẩm Giai Liên, tự giải quyết cho tốt đi.