Lâm Tĩnh Hảo vừa ăn được hai miếng, thì điện thoại di động vang lên, lúc này ngoại trừ người yêu cầu cô phải làm them giờ Ngô Lệ Tinh ra, thì cô không nghĩ có ai khác nữa. Sau khi cô đặt bát đũa xuống thì nói với cha mẹ: "Con đi nhận cuộc điện thoại."
Lâm Tĩnh Hảo liền vào phòng ngủ của mình, vừa lấy điện thoại di động ra nhìn lại là Cố Hạo Thần: "Muộn như vậy tìm em có việc gì thế?"
"Chỉ là muốn nghe giọng nói của em một chút thôi." Lúc này Cố Hạo Thần vừa đưa mẹ mình đến khách sạn nghỉ ngơi xong.
Không biết vì sao anh vừa nói như thế, tim của cô liền đập nhanh hơn, mặt cũng hồng lên.
"Ừ, giọng nói rất êm tai." Tiếng nói của Cố Hạo Thần ôn hòa như gió thu trong lành thổi tới, phất ở trên mặt đặc biệt thoải mái, "Chú dì có hài lòng với bữa tối nay không?"
Bữa ăn tối? Haiz, vừa nghĩ tới hôm nay nhiều món ngon như vậy lại bị lãng phí trong lòng liền không vui, đây chính là một phần tâm ý của Cố Hạo Thần.
"Gia đình em gặp phải Cao Minh Tông." Lâm Tĩnh Hảo hơi rũ mắt xuống, ánh sáng xuyên qua lông mi, nhuộm lông mi thành màu vàng nhạt, cũng tạo một quầng thâm dưới mắt, sau đó dùng thật giọng nói bình tĩnh thuật lại chuyện đã xảy ra trogn bữa tối hôm nay, "Cố Hạo Thần, hôm nay lãng phí tâm ý của anh, thật xin lỗi."
"Đây không phải là lỗi của em, em không cần nhận lỗi với anh. Người phải gánh chịu hậu quả là Cao Minh Tông." Đôi mắt Cố Hạo Thần híp lại, ánh mắt thâm trầm nghiêm nghị, hòa hợp với một thân lạnh lùng của anh, "Anh sẽ khiến anh ta biết hậu quả, tuyệt không nương tay cùng tha thứ."
"Không, Cố Hạo Thần, muốn đánh anh ta cũng phải đánh bằng lực lượng của chính bản thân em." Lâm Tĩnh Hảo không muốn mượn sự trợ giúp của anh, dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người bọn họ.
"Anh có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng anh cũng tuyệt không sẽ cho phép anh ta nói bậy làm làm bậy như vậy." Đương nhiên Cố Hạo Thần cũng sẽ không để cô phân rõ ranh giới giữa bọn họ như vậy, "Có một số việc em không cần phải cố chống đỡ một mình như vậy, anh ủng hộ em làm bất cứ chuyện gì, nhưng trong thế giới của em nhất định phải có anh, nếu không em cách anh xa như vậy, anh sẽ không có cảm giác an toàn, anh cũng sẽ luôn luôn nghĩ đến em lo lắng cho em. Em làm như vậy là hành hạ và xua đuổi anh."
Lâm Tĩnh Hảo yên lặng, ngón tay cầm điện thoại di động căng lên. Cô cắn cắn môi: "Em chỉ không muốn làm liên lụy đến anh."
"Chúng ta là một, làm sao có chuyện liên lụy chứ. Em hãy yên tâm đi, anh làm việc rất có đúng mực. Tin tưởng anh chính là tin tưởng bản thân em." Những lúc Cố Hạo Thần đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo thì trên mặt mới có thể thấp thoáng tia dịu dàng, sau đó anh liền thay đổi đề tài, "Bữa tối em đã ăn no chưa, nếu không anh đến mời mọi người đi ăn."
"Không, không cần, mẹ em nấu mì trứng gà cà chua, nhà em đang ăn." Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu liên tục, nhưng không biết Cố Hạo Thần hoàn toàn không nhìn thấy.
"Vậy sao? Thật tốt." Trong đáy mắt Cố Hạo Hần khẽ cười, đáy mắt cũng bộc phát sáng ngời, hòa cùng bầu trời đêm, "Mẹ làm gì đó nhất định rất ngon."
Cố Hạo Thần cảm giác có một dòng nhiệt huyết đang di chuyển trong cơ thể, trong lòng có một âm thanh đang thúc giục anh nhanh chóng đến chỗ của Lâm Tĩnh Hảo. Anh nắm chặt chìa khóa xe bước nhanh hơn, hận không thể bay đến bên cạnh cô ngay lập tức để ôm chặt cô vào lòng.
"Dĩ nhiên, mẹ em làm đồ ăn cực kỳ ngon, có cơ hội mời anh thưởng thức." Lâm Tĩnh Hảo nói đến mẹ thì cảm thấy rất kiêu ngạo hơi giương môi lên.
"Nhất định có cơ hội." Cố Hạo Thần càng chạy càng nhanh, xuống theo cầu thang xoay tròn.
Cố Hạo Thần lái xe từ bãi đỗ xe của khách sạn ra ngoài, sườn xe màu đen biến mất ở trong bóng đêm đen, lại phản chiếu ánh sao sáng chói. Trong đêm tối ưu nhã nhanh chóng giống như một chú báo săn.
"Không biết nên nói anh tự tin hay là da mặt dày đây?" Lâm Tĩnh Hảo cười khẽ, trong tiếng cười không nén được sự vui vẻ và ngượng ngùng của cô lúc này.
"Đều có một chút." Anh vẫn thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy thì phải là tự luyến rồi." Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy từ này thích hợp với anh hơn, "Chẳng qua muốn gặp mẹ em thì phải qua cửa của em đã, cũng không phải anh nói muốn gặp là có thể gặp được."
"Muốn ra điều kiện với anh, được thôi, nói đi." Chút tâm tư này của cô làm sao anh có thể không hiểu chứ.
"Trừ phi anh xuất hiện ngay dưới lầu nhà em." Lâm Tĩnh Hảo giờ trò xấu, cô khẳng định lúc này Cố Hạo Thần phải ở nhà với mẹ anh, cho nên chắc chắn sẽ không tới đây được, "Em sẽ rất nhân từ cho anh một chút thời gian, sau khi em đếm 123 thì phải nhìn thấy anh."
"Em chắc chắn chứ?" Cố Hạo Thần khẽ nhướng mày, cái này thật đúng là trời giúp anh rồi, thật may là anh còn chưa về nhà, nếu không sẽ không thể lái xe đến chung cư của Lâm Tĩnh Hảo trong thời gian ngắn như vậy được.
"Vô cùng xác định." Cô tràn đầy tự tin.
"Được." Lúc này Cố Hạo Thần đã dừng xe của mình ở dưới tầng 1 tòa nhà số 6 nơi Lâm Tĩnh Hảo ở. Mà nhà Lâm Tĩnh Hảo ở tầng 2, chỉ cần anh gọi khe khẽ, cô đã có thể nghe được rồi.
"Vậy em đếm 123 đây." Lâm Tĩnh Hảo hít một hơi.
"Không cần đếm, em đến ban công phòng ngủ của em nhìn xuống đi." Cố Hạo Thần ngửa đầu từ cửa sổ xe nhìn lên trên, liền thấy được ánh sáng le lói phát ra từ phòng ngủ của Lâm Tĩnh Hảo, ánh sáng ấm áp.
Cái gì? Lâm Tĩnh Hảo hơi sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất của phòng ngủ, sau mấy giây đờ đẫn liền bước nhanh tới mở cửa sổ đi ra ngoài ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới, chiếc xe thể thao khiêm tốn mà xa hoa của anh thật sự đang đỗ ở dưới.
Cô vẫn không dám tin dụi dụi con mắt, sợ là mình sinh ra ảo giác. Nhưng chiếc xe kia thật sự tồn tại, lúc này cửa xe bị đẩy ra, chân thon dài xuất hiện tại trong tầm mắt của cô, tiếp theo là cơ thể to lớn cao ngạo anh tuấn chậm rãi xuất hiện từ bên sườn xe. Cố Hạo Thần ưu nhã dựa lưng vào sườn xe, ngước đầu nhìn về phía cô, ánh mắt chạm vào ánh mắt của cô, ánh mắt bám lấy hóa quyện vào nhau trong không khí yên tĩnh.
Cố Hạo Thần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bị màu đen tuyền phía sau lưng làm nổi bật càng thêm bắt mắt, mặt như ngọc, ánh mắt thâm thúy, ấm áp như biển rộng mênh mông. Cuối cùng, ngày hôm nay đã để cô cảm nhận sinh động bốn từ “Ngọc thụ lâm phong” đúng là để hình dung anh.
"Anh lừa đảo, thật xấu." Trong lồng ngực Lâm Tĩnh Hảo như thủy triều đang dâng trào mãnh liệt, niềm vui này đánh mạnh trong lồng ngực, để cho cô cảm động hơn nữa, nhưng lại cứ nói ra những lời nói không đâu như vậy.
"Nói ra phải giữ lời." Cố Hạo Thần lại tuyệt không bỏ qua, cố chấp với vấn đề bái kiến cha mẹ vợ tương lai.
"Hừ." Lâm Tĩnh Hảo cũng không phục hừ nhẹ một tiếng coi như là trả lời.
"Yên lặng tức là đồng ý." Cố Hạo Thần đã bá đạo làm quyết định, lại vẫn dịu dàng nhìn cô như cũ, "Mẹ em nấu mì có còn không?"
Đây mới là trọng điểm đi.
"Vẫn còn, thế nào, anh muốn ăn?" Suy đoán như vậy khiến Lâm Tĩnh Hảo càng thêm khiếp sợ. Món ăn đơn giản như vậy anh sẽ không có hứng thú chứ.
"Em đi bê mì vào phòng ngủ là được." Cố Hạo Thần bảo cô, sau đó thu hồi điện thoại di động bỏ vào trong túi quần.
Mặc dù không biết tại sao Cố Hạo Thần lại muốn cô làm như vậy, nhưng Lâm Tĩnh Hảo vẫn chăm chú nhìn anh một cái sau đó xoay người ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng ăn người nhà cô đã ăn mì xong, Thu Vân đang rửa chén, thấy cuối cùng Lâm Tĩnh Hảo cũng đi ra rồi: "Điện thoại gì mà lâu như vậy?"
"A, là chuyện công việc." Lâm Tĩnh Hảo lại nói dối, vừa nghĩ tới Cố Hạo Thần đang ở dưới lầu, cách cô gần như vậy, thì trái tim không ngừng cuồng loạn, chỉ sợ xảy ra điều bất ngờ gì.
"Công việc mặc dù quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng." Thu Vân quan tâm con gái, "Mau ăn mì đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt."
"Vâng." Lâm Tĩnh Hảo hít sâu một hơi, đè nén nhịp tim đang tăng tần số, "Mẹ, con phải gửi gấp một bức thư điện tử cho công ty của con, con mang mì vào trong phòng ăn."
Nói xong liền ảo não chạy ra, thấy hành động của Lâm Tĩnh Hảo có chút khác thường, Thu Vân nhíu nhíu mày: "Lão Lâm, Thu Nhi, hai người có thấy Tĩnh nhi có chút kỳ quái hay không?"
"Mẹ, công việc của chị rất bận rộn, mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Lâm Tĩnh Thu đang xem phim thần tượng.
"Đúng vậy, con vừa muốn cố gắng trong công việc, vừa phải chăm sóc cơ thể. Em cũng đừng nghi thần nghi quỷ." Lâm Dân Khai đang xem một quyển sách, tiếp tục lật sang.
"Em thật sự là suy nghĩ quá nhiều sao?" Thu Vân liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Lâm Tĩnh Hảo, tiếp tục lau bàn ăn.
Lâm Tĩnh Hảo bưng mì vào phòng ngủ liền đóng chặt cửa lại, cả người đều dựa vào cánh cửa, một tay đưa lên vuốt lồng ngực đang đập loạn, chỉ sợ trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô thật vất vả ổn định lại hô hấp, lúc đang ngẩng đầu thì thấy Cố Hạo Thần đang từ ban công đi vào phòng ngủ. Cô hoảng sợ trợn mắt, trong con ngươi phản chiếu ảnh ngược hình dáng cao lớn tuấn tú của anh.
"Anh...... Sao anh vào được phòng ngủ của em?" Lâm Tĩnh Hảo mất một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình, "Không phải là trèo từ dưới lên chứ?"
Mặc dù nơi này là lầu hai, nhưng trèo lên như vậy cũng rất nguy hiểm, nếu có gì bất ngờ thì anh có thể ngã xuống. Nếu như có cái gì sơ xuất thì làm thế nào?
Lâm Tĩnh Hảo lo lắng đặt bát xuống, tiến lên cẩn thận xem xét cả người anh. Trên người anh giống như không có gì khác thường, ngoại trừ trên áo sơ mi dính một chút vết bẩn ra.
Cố Hạo Thần lại đưa tay ra kéo Lâm Tĩnh Hảo vào trong ngực, vùi đầu ở cổ của cô, tham luyến hít lấy hương thơm thanh nhã trên người cô. Hai tay của anh bao phủ lấy hai tay của cô: "Em đang lo lắng cho anh sao?"
"Anh thật sự trèo từ sưới lên?" Lâm Tĩnh Hảo nằm trong lồng ngực của anh không cách nào nhúc nhích.
"Phải" Hơi thở nóng bỏng của Cố Hạo Thần phả lên lỗ tai nhạy cảm của cô.
"Anh điên rồi sao? Chẳng may ngã xuống thì làm thế nào?" Cô quá lo lắng, bây giờ nghĩ cũng thấy hơi sợ.
"Cố Hạo Thần anh còn không kém đến mức đó." Khóe miệng Cố Hạo Thần nở nụ cười yếu ớt, hình như tuyệt không quan tâm hậu quả vậy. Anh đưa mắt chuyển đến bát mì trừng gà cà chua trên mặt bàn máy tính kia, "Đây chính mì dì nấu? Nhìn qua có vẻ rất ngon."
Trong giọng nói của anh lộ ra một tia thưởng thức.
Sợi mì trắng, trứng chiên vàng óng ánh, cà chua đỏ thắm, màu sắc phối hợp hết sức ngon miệng vui mắt, từng đợt mùi thơm tràn ra, làm cho người ta rất động lòng.
Lâm Tĩnh Hảo bị Cố Hạo Thần ôm ngồi xuống ghế dựa trước bàn máy vi tính, mà cô thì ngồi trên đùi của anh: "Có thể để anh nếm thử sao?"
"Bát mì này em đã ăn dở rồi." Cô liếc nhìn anh, chẳng lẽ anh sẽ không ghét bỏ cô đã ăn qua rồi sao?
"Điều này có gì đâu chứ? Chúng ta đã hôn môi rồi." Anh cầm đũa lên, cười yếu ớt gắp mì lên, mà Lâm Tĩnh Hảo lại mắc cở đỏ bừng gương mặt.
Cố Hạo Thần đút một miếng mì vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, cảm nhận mùi vị: "Đây chính là mùi vị món ăn mẹ làm sao? Thật sự ăn quá ngon, bên trong chứa đầy tình yêu của mẹ."
"Chẳng lẽ mẹ anh chưa từng làm cho anh ăn sao?" Lâm Tĩnh Hảo đối mặt với anh, hơi thở của hai người cũng quấn quít lấy nhau.
"Mẹ anh cũng không xuống bếp." Cố Hạo Thần không thể tưởng tượng cảm giác người mẹ tiểu thư ưu nhã của anh có một ngày xuất hiện ở trong phòng bếp, nhất định là không phù hợp.
Cũng không xuống bếp? Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy gia đình Cố Hạo Thần thật sự rất kỳ quái: "Mẹ không phải đều sẽ nấu cơm chăm sóc gia đình sao? Mẹ anh không xuống bếp vậy cho tới bây giờ anh cũng chưa từng ăn đồ ăn mẹ nấu?"
Đáp án này là rõ rành rành rồi, Cố Hạo Thần gật đầu một cái.
Trong nhà nhiều người làm như vậy, làm sao đến lượt mẹ anh phải tự mình làm mọi việc chứ, từ trước đến nay bà chính là một người hưởng thụ.
"Hôm nay được ăn lần đầu tiên, mùi vị rất tốt." Rõ ràng là Cố Hạo Thần đang cười, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự cô đơn phía sau nụ cười này.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hảo bỗng thấy đau lòng, rốt cuộc thì Cố Hạo Thần được sinh ra trong một gia đình như thế nào? Nói cho cùng thì mẹ đối với anh tồn tại ý nghĩa thế nào? Hay chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
"Không nên dùng ánh mắt thương xót chó mèo mà nhìn anh." Cố Hạo Thần cũng không chấp nhận người mình yêu mến đồng tình hoặc là thương hại, "Huống chi sau này anh sẽ có rất nhiều cơ hội ăn những món ăn mẹ nấu, không phải sao?"
Lâm Tĩnh Hảo lại không có trả lời vấn đề này của anh, chỉ bê bát mì nâng lên trong lòng bàn tay: "Em đút cho anh ăn."
"Thật là vinh vạnh." Hai tay của Cố Hạo Thần ôm chặt eo thon của cô.
Lâm Tĩnh Hảo dịu dàng cười yếu ớt, chồng lên nét vui vẻ trong ánh mắt anh, có lúc hạnh phúc hay tới đột nhiên như vậy, làm cho không người nào có thể kháng cự như vậy. Cô đút hết bát mì cho Cố Hạo Thần ăn, nhìn anh ăn được thỏa mãn như vậy, còn cảm thấy hạnh phúc hơn so với cô tự mình ăn được. Cuối cùng ngay cả nước mì anh cũng không để lạii. Mặc dù anh thật sự có đói bụng, nhưng tướng ăn vẫn ưu nhã phong độ.
"Anh ăn hết mì của em, em ăn cái gì?" Cố Hạo Thần nhìn bát trống không, một chút cặn bã đều không còn.
"Anh ăn hết là em vui rồi." Lâm Tĩnh Hảo ngồi trên đùi anh, hai người ở rất gần, gần đến mức có thể nghe được hơi thở cùng nhịp tim của nhau.
"Em dùng mì làm anh no rồi, vậy anh dùng bản thân mình làm em no được không?" Ý cười trong đáy mắt Cố Hạo Thần lộ ra vẻ tà mị không tầm thường.
Tay anh đặt trên eo thon của Lâm Tĩnh Hảo không biết thâm nhập vào trong vạt áo của cô từ lúc nào, đầu ngón tay ôn lạnh đi dọc theo sống lưng của cô lên trên dừng ở móc áo lót, lòng ngón tay ở phía trên vuốt ve xung quanh.
"Cố Hạo Thần, anh đừng không đứng đắn, được voi đòi tiên là chỉ anh đi?" Cơ thể Lâm Tĩnh Hảo bị kích thích muốn xuống khỏi hai chân của anh, lại bị bàn tay của anh ôm chặt đến sít sao, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
"Sau khi ăn xong vận động thích hợp mới có lợi cho cơ thể." Cố Hạo Thần kéo đầu của cô xuống, khuôn mặt của cô tiến gần về phía anh.
Lâm Tĩnh Hảo muốn cự tuyệt cũng trốn không thoát lòng bàn tay của anh. Khóe môi tà mị của anh nâng lên, cười tươi cong thành hình vòng cung, gương mặt mị hoặc của anh cách trong gang tấc, vui tai vui mắt. Có lúc đàn ông có dáng dấp quá mức đẹp mắt chính là lực hấp dẫn vô hình, dễ dàng làm cho người ta phạm tội, nếu không sao lại khiến Thẩm Giai Liên cùng Ngô Lệ Tinh... đủ loại phụ nữ yêu thương nhung nhớ, khăng khăng một mực chứ.
Cố Hạo Thần đưa tay nắm chọn chiếc cằm khéo léo của cô, lòng ngón tay ôn lạnh tỉ mỉ vuốt ve trên cánh môi mềm mại của cô, ánh mắt sâu lắng mênh mang, bao hàm thâm tình không thể nói thành lời, bao phủ cô ở trong đó. Trong phòng yên tĩnh chỉ có hơi thở nam tính của anh chảy xuôi ở mỗi một tấc trong không khí, cũng bao vây chặt lấy cô ở trung tâm hơi thở của anh.
Tròng mắt của anh đã dính vào vẻ mê tình, một tay xuyên qua mái tóc đen của cô, một tay nắm cằm của cô, bắt chính xác lấy đôi môi của cô liền dịu dàng dán lên, nụ hôn nhẹ tinh tế nhu tình lại làm cho anh cảm thấy không đủ, dần dần liền cuồng dã mút hôn, lưỡi dài tùy ý khuấy đảo ở trong miệng của cô, khiến Lâm Tĩnh Hảo không thể lui được nữa, hô hấp thiếu dưỡng khí, hoàn toàn nhận lấy sự dịu dàng cùng điên cuồng mà anh mang đến.
Đột nhiên môi anh rời đi, cho cô không gian tự do hô hấp, nhìn cánh môi kiều diễm sưng đỏ của cô, anh hài lòng cười một tiếng. Sau đó lại che lên môi của cô một lần nữa, nối tiếp một nụ hôn sâu hơn nụ hôn trước, đồng thời anh ôm cô lên đi về phía giường lớn. Hai người ôm hôn triền miên, đồng thời ngã xuống trên giường mềm mại. Luồng nhiệt huyết ẩn nhẫn đã lâu của Cố Hạo Thần sắp không chịu sự khống chế của anh mà phá tan cơ thể phát tiết ra. Tay anh đặt ở móc áo lót phía sau lưng cô nhẹ nhàng làm một cái, cô chỉ cảm thấy trước ngực buông lỏng, lý trí bắt đầu thu hồi lại.
"Cố Hạo Thần, đừng...... Đừng như vậy......" Nhiệt tình như lửa của anh đã làm cô bị thiêu đốt theo, cô sợ mình hoàn toàn bị lạc. Phải biết nơi này chính là ở nhà của cô, nếu như cha mẹ phát hiện, thì cô thật sự chết chắc rồi.
"Đừng như thế nào?" Cố Hạo Thần giả vờ ngu, đầu lưỡi khẽ liếm ở nơi vành tai của cô, cảm giác ngứa ngáy buồn buồn như dòng điện chảy xuyên qua từng cái thần kinh trong cơ thể của cô. Điều này làm cho sự kháng cự của cô cũng trở nên mềm yếu vô lực.