Cố Hạo Thần cảm giác được ánh mắt sắc bén bắn qua, theo cảm giác nhìn sang, thấy Cao Minh Tông, cả gương mặt của anh ta đều núp trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt lúc này. Nhưng cái này không cần nói cũng có thể biết, anh có thể tưởng tượng ra tâm tình rối rắm của Cao Minh Tông lúc này. Nếu như anh ta có một tia hối hận thì sẽ quay lại nói lời xin lỗi với Lâm Tĩnh Hảo, nhưng anh sẽ không để cho anh ta có cơ hội đến gần Lâm Tĩnh Hảo, bởi vì cô là của anh.
"Lạnh không?" Cố Hạo Thần hạ mắt xuống, lộ ra vẻ ôn nhu, ánh mắt nhu hòa giống như ngôi sao trên trời.
"Có chút." Gió đêm thổi lất phất qua mặt làm mái tóc dài của Lâm Tĩnh Hảo cuốn lên, bay múa trong màn đêm, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt xinnh đẹp của cô càng thêm đẹp đẽ dị thường.
"." Cố Hạo Thần buông tay cô ra, chuyển sang ôm lấy hai vai của cô, ôm cô vào trong lòng, hai người thân mật dựa vào nhau. Lâm Tĩnh Hảo giương mắt lên nở nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân với anh, dưới bóng đêm càng lộ vẻ cực kỳ sáng rỡ động lòng người.
"Như vậy sẽ không lạnh nữa." Cố Hạo Thần cũng nhếch môi mỉm cười, ánh mắt lại nhìn về phía Cao Minh Tông đang đứng. Ngây thơ giống như đang muốn khoe khoang với Cao Minh Tông vậy, hình như hơi trẻ con.
Đương nhiên Cao Minh Tông cũng thu hết hình ảnh thân mật của hai người vào đáy mắt, cảm thấy cực kỳ chói mắt, nụ cười sáng lạn kia của Lâm Tĩnh Hảo cho tới bây giờ đều nở rộ vì anh, lúc này lại đổi thành người khác, tự nhiên trong lòng nảy sinh ra một tia mất mác.
Không bao lâu sau, giao thông khôi phục lại, Cố Hạo Thần lái xe đưa Lâm Tĩnh Hảo về nhà. Còn cách chung cư cô ở khoảng 20m thì Lâm Tĩnh Hảo yêu cầu Cố Hạo Thần ngừng xe, không để cho anh lái đến cửa chung cư. Xe của anh không phải với mức lương của giai cấp bình dân sống trong khu này có thể tùy tiện mua được, chỉ riêng cái xe này thôi đã đủ rêu rao rồi, lại thêm bề ngoài của anh nữa, nhất định sẽ gây ra rối loạn, đến lúc đó khiến hàng xóm hoặc là ba mẹ thấy được, nhất định sẽ sinh ra tin đồn lung tung. Cô thì không sao, chỉ sợ cha mẹ không chịu nổi những điều này.
Cha mẹ Lâm Tĩnh Hảo đều là người bình thường, cũng không yêu cầu cao với cô, nhưng cũng sẽ cho phép cô mơ mộng hư vinh, một lòng muốn tìm người có tiền. Cha mẹ lo lắng đến nhà người có tiền còn có thể bị khinh bỉ, cho nên vẫn là tìm môn đăng hộ đối thì tốt hơn, sống qua ngày mới là thật sự, cho nên lúc công khai tình cảm của cô và Cao Minh Tông cha mẹ không phản đối, cũng rất coi trọng. Nhưng không ngờ cô và Cao Minh Tông sẽ biến thành cái bộ dáng ngày hôm nay. Chẳng qua có thể thấy rõ ràng bản chất của một người cũng là chuyện tốt.
"Em lên đây, lúc về lái xe cẩn thận." Lâm Tĩnh Hảo nói xong liền xuống xe, lại cảm thấy tay bị nắm chặt, quay đầu lại nhìn, Cố Hạo Thần đang nắm chặt lấy tay cô, "Buông tay á..., em phải lên rồi, đã muộn rồi. Muộn nữa, mẹ em lại muốn nói em rất lâu."
Mẹ cô Thu Vân làm công tác tư tưởng là rất dài dòng, mặc dù có mang theo tràn đầy yêu thương.
"Chẳng lẽ anh không thể gặp người đến như vậy sao?" Cố Hạo Thần dường như có chút bất mãn nhíu mày, "Anh làm cho em cảm thấy rất mất mặt sao?"
Lúc này Lâm Tĩnh Hảo mới phản ứng lại được, người đàn ông này đang tức giận: "Không phải. Là anh quá mức sáng chói, đưa tới những ánh mắt không cần thiết. Mà anh còn chưa chính thức gặp mặt cha mẹ em, em sợ ngộ nhỡ bọn họ nhìn thấy lại nói với cha mẹ em, mẹ em sẽ phải nghiêm hình bức cung với em mất. Anh bỏ được để em chịu sự trừng phạt của mẹ em sao?"
"...... Dĩ nhiên không bỏ được." Cố Hạo Thần lập tức liền phủ định, lòng ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay của cô, "Nếu anh hào quang bắn ra bốn phía, thì em nên sớm dẫn anh về khoe khoang một trận, để cho mọi người biết em đã tìm được một người đàn ông tốt, không phải sao? Cha mẹ em cũng sẽ vui vẻ. Nếu ba mẹ em được gặp giới thiệu trực tiếp anh là bạn trai của em. Thì cần gì phải ngại ngùng giấu giếm nữa. Tốt nhất em nên dán nhãn của em lên cho anh, cho anh danh phận, mới không có người khác mơ ước anh nữa."
"Cố Hạo Thần, em thật sự sẽ giới thiệu anh với ba mẹ em, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để gặp ba mẹ em." Lâm Tĩnh Hảo giải thích với anh, "Anh cũng biết ba mẹ em vừa mới biết em và Cao Minh Tông chia tay, thật vất vả em mới giải thích rõ được, anh phải biết ba mẹ em đều nhìn thấy bức ảnh em và anh hôn nhau, nếu như anh lập tức xuất hiện nói là bạn trai của em thì ba mẹ em sẽ nghĩ sao? Anh đừng làm loạn thêm vào lúc này có được không? Đợi thời cơ chín muồi tự nhiên em sẽ để anh gặp bọn họ."
"Tĩnh Hảo, em cũng không thể lừa gạt anh." Cố Hạo Thần nâng mặt cô lên bốn mắt nhìn nhau.
"Dĩ nhiên sẽ không." Cô khẽ cười, trong đáy mắt cũng toát ra sự vui vẻ.
"Được, anh chờ em cho anh danh phận, đưa anh phù chính." Cố Hạo Thần cúi đầu, hôn môi của cô, tưởng tượng đến lúc toàn bộ bản thân cô đều thuộc về mình, không cho người khác chia sẻ.
Lâm Tĩnh Hảo bị anh hôn đến thiếu dưỡng, nhẹ đấm vào ngực rắn rỏi của anh, anh mới lưu luyến buông cô ra. Lòng ngón tay của Cố Hạo Thần lau nhẹ cánh môi bởi vì bị anh hôn mà Thủy Nhuận sáng bóng của cô, giọng nói khàn khàn: "Thật sự không muốn buông em ra."
"Cố Hạo Thần, đây rất gần nhà em, mời thu liễm một chút được không?" Nước trong ánh mắt Lâm Tĩnh Hảo lóe sáng nhẹ nhàng, in hình ánh trăng, thực sự là vô cùng tuyệt đẹp.
"Anh chính là không ngừng được muốn hôn em." Ngón tay của anh vẫn vuốt ve trên môi cô, "Em biết không? Anh luôn nghĩ bù đắp lại thời gian năm năm không có em. Để cho anh không đến nỗi cô đơn lâu như vậy."
"......" Cô theo dõi khuôn mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc, ngực hơi chua xót, dâng lên cảm giác đau lòng.
"Không cần nói, trước khi em xuống xe để cho anh ôm một cái nữa là được, để cho anh cẩn thận cảm nhận nhiệt độ cơ thể em." Trong lúc anh nói chuyện liền giang hai cánh tay ôm cô vào trong lòng, để đầu cô tựa vào đầu vai anh, bàn tay thuận thế vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, bao hàm vô hạn thương tiếc cùng ôn tồn. Mà Lâm Tĩnh Hảo an tĩnh tựa vào trên vai của anh, dán sát vào lồng ngực của anh, trong buồng xe chỉ nghe đến tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng tiếng tim đập của bọn họ. Đêm an tĩnh mà tốt đẹp như vậy thật sự rất mê người.
Cố Hạo Thần hưởng thụ thật lâu cũng không có ý định thả Lâm Tĩnh Hảo ra, cô cũng không muốn quấy rầy anh, nhưng thấy thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cô nhất định phải về nhà, đang muốn mở miệng nhắc nhở anh, thì anh đã mở miệng nói trước cô một bước: "Lên đi, nghỉ ngơi thật tốt, nhớ mang cho anh bữa sáng tình yêu."
"Được. Vậy anh lái xe cẩn thận." Lâm Tĩnh Hảo rút người khỏi lồng ngực của anh, "Về đến nhà điện thoại cho em báo bình an."
"Ừ. Nghỉ ngơi sớm một chút." Cố Hạo Thần cũng gật đầu, nhìn cô mở cửa xuống xe.
Lâm Tĩnh Hảo phất tay với anh, sau đó cất bước rời đi, đi từng bước từng bước về phía cửa chung cư. Cố Hạo Thần mở cửa sổ xe ra nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp yểu điệu của cô, cho đến lúc bóng dáng ấy biến mất trong cửa lớn của chung cư, anh mới lái xe rời đi.
Cố Hạo Thần lái xe trở lại biệt thự số 18 Tử Vi Thiên Cung, xa xa đã thấy ánh đén ấm áp trong biệt thự. Anh dừng xe, sau đó mở cửa chính bằng thủy tinh ra bước vào đã thấy mẹ anh Trịnh Tú Oánh đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Tôn Tình đang đứng hầu một bên, nhìn thấy Cố Hạo Thần liền cung kính kêu lên: "Kính chào Thần thiếu gia."
Cố Hạo Thần khẽ gật đầu coi như đáp lại, sau đó chậm rãi bước qua ngồi xuống đối diện mẹ anh, Tôn Tình rót nước cho anh: "Mẹ, tối nay muốn nghỉ ngơi ở đây sao?"
Lúc này Trịnh Tú Oánh không ở trong khách sạn, mà xuất hiện ở trong nhà của anh nhất định là có chuyện muốn nói, hơn nữa nhất định là chuyện có liên quan với Thẩm Giai Liên. Thật ra thì anh đã nhận được đại khái tin tức rồi. Tuy nhiên vẫn muốn nghe xem mẹ anh nói như thế nào.
"Xem ra con không hi vọng nhìn thấy mẹ." Trịnh Tú Oánh ưu nhã bưng chén nước lên, khẽ nhấp một miếng, "Vẻ mặt mất hứng."
"Con có sao?" Cố Hạo Thần nhíu mày hỏi ngược lại, hình như anh không có ra vẻ mất hứng, dù thế nào đi nữa anh cũng không quan tâm, liền không sao cả nhún vai một cái, "Mẹ, thật ra thì vốn dĩ con muốn để mẹ ở trong nhà, nhưng mẹ lại muốn đặt khách sạn, là mẹ đẩy quan hệ của mẹ con chúng ta trở nên xa lạ, cũng không phải là con. Huống chi hiếm khi mẹ đến đây thăm con, đương nhiên con rất vui mừng, sao lại nói là không vui chứ. Mẹ, mẹ nhìn lầm nét mặt của con rồi?"
Chẳng qua có lúc anh vẫn phải làm một người con ngoan trước mặt mẹ, mới không khiến quan hệ của hai mẹ con trở nên căng thẳng, có chuyện gì mới dễ nói chuyện. Mà Trịnh Tú Oánh có thể thấy con trai pha trò với mình cũng rất thỏa mãn, dù sao không có người mẹ nào không thương con trai mình, chẳng qua đôi khi phương thức biểu hiện tình yêu quá đặc biệt.
Trịnh Tú Oánh thấy Cố Hạo Thần pha trò với bà thì trong lòng thấy vui vẻ không ít, khóe môi cũng cười cong lên hình vòng cung: "A Thần, có một việc mẹ muốn nói với con. Nhưng con phải hiểu mẹ làm tất cả đều vì tốt cho con, tuyệt đối sẽ không hại con. Bởi vì con là con mẹ, khối thịt trong lòng mẹ, sao có thể hại con được, đúng không?"
"Mẹ, con hiểu, mẹ nói đi, con nghe." Cố Hạo Thần giang hai tay, cả người dựa vào lưng ghế sopha, hết sức thoải mái.
Anh biết chắc chắn là mẹ anh muốn nói với anh chuyện hôm nay gặp Thẩm Giai Liên, không thể nghi ngờ là muốn anh buông tha cho đoạn "Tình cảm" này, rời khỏi Thẩm Giai Liên. Mà bây giờ Trịnh Tú Oánh còn không biết chân mệnh Thiên nữ của con trai mình hoàn toàn không phải cô ta, bà không nói thì anh cũng sẽ cách Thẩm Giai Liên xa xa.
"Mẹ đã dùng tiền đuổi Thẩm Giai Liên đi, sau này con cũng không cần có bất kỳ liên quan gì với cô ta nữa." Giọng nói của Trịnh Tú Oánh cực kỳ ôn hòa, cũng không lạnh lùng nghiêm mặt, mà là giống như lời nói thấm thía của một người mẹ hiền.
"Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy, cô ấy là bạn của con. Mẹ làm như vậy không phải rất thương tổn người khác sao? Cuối cùng thì cô ấy thế nào? Nhận tiền của mẹ?" Cố Hạo Thần làm vẻ mặt kinh ngạc, còn nói thay Thẩm Giai Liên, không phải càng khiến màn trình diễn này thật hơn sao.
"Mẹ đã đặt tiền ở trên bàn rồi." Trịnh Tú Oánh cũng không có nhiều lời.
"Vậy cô ấy không lấy." Cố Hạo Thần cũng là trần thuật, đứng về phía Thẩm Giai Liên ủng hộ cô.
"Cô ta không có lý do gì không cầm." Tròng mắt Trịnh Tú Oánh híp lại, "A Thần, con không nên bị cô gái này lừa gạt. Trong lúc cô ta đang thích con còn đang qua lại với người đàn ông khác, quan hệ của bọn họ rất thân mật, khó bảo toàn không có xảy ra quan hệ. Còn có thân phận của cô ta rất đặc biệt, con không nên để mình bị kéo vào."
Thân phận đặc biệt? Cố Hạo Thần khẽ cau mày, ngón tay thon dài đặt nhẹ nơi thành ghế: "Rốt cuộc thì cô ấy là ai?"
Đôi mắt Trịnh Tú Oánh vừa động, thì ra thằng bé thật không biết, lại không biết là con trai bà không có hứng thú đi điều tra một người phụ nữ mà anh chán ghét: "Cô ta là con gái của bác Tiếu con, cùng cha khác mẹ với Vân Đào."
"Thì ra cô ấy là con gái riêng của bác Tiếu?" Cuối cùng Cố Hạo Thần cũng hiểu rõ tại sao Thẩm Giai Liên có thể thuận lợi tiến vào tập đoàn Trí Mỹ thuộc nhà họ Tiếu, hơn nữa còn đi được thuận lợi như vậy, một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp hơn một năm đã lên tới chức chủ nhiệm bộ tuyên truyền, "Bác gái và Vân Đào đều không biết chuyện, có thể thấy được bác Tiếu giáu diếm kỹ thế nào. Nhưng sao mẹ lại biết, nếu như bị tra ra dễ dàng như vậy, thì Vân Đào không thể không biết được."
Mà anh lại vẫn cho rằng Thẩm Giai Liên lợi dụng quy tắc ngầm mới có hôm nay, nếu như sau khi đi công tác về Tiêu Vân Đào biết được tin tức này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
"Đương nhiên mẹ có thủ đoạn cùng nguồn tin của mẹ, cũng rất mất công phu, không phải trong chốc lát có thể tra được." Ở phương diện này Trịnh Tú Oánh có quan hệ rất khổng lồ, đơn giản chỉ nghĩ lọc các loại phụ nữ đến gần con trai mình, "Nếu như con và cô ta dính dấp quá sâu, bác Tiếu gái của con biết sẽ không vui. Dù sao mẹ đã cảnh cáo cô ta, không cần dây dưa với con nữa, con cũng nên nghe lời mẹ, giữ một khoảng cách với cô ta, như vậy hai người đi làm trong cùng một công ty mẹ cũng sẽ mở một mắt đóng một con mắt. Được không?"
Đây coi như là Trịnh Tú Oánh nhượng bộ, hi vọng con trai có thể đồng ý điều kiện của bà.
"Mẹ, bọn con vừa là bạn vừa là đồng nghiệp, khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc với nhau. Mẹ cũng không cần quá quan tâm, con nói bọn con chỉ là bạn bè." Cố Hạo Thần lại cường điệu quan hệ bạn bè của bọn họ một lần nữa, sau đó hai tay của anh chống lên ghế salon đứng dậy, "Mẹ, ngày mai con còn phải đi làm, lên lầu nghỉ ngơi trước."
-
"Còn có một chuyện mẹ muốn nói cho con biết." Trịnh Tú Oánh gọi anh lại, "Tuần này có bận gì không, hết ngày mai cũng là cuối tuần rồi, chiều mai bay về Bắc Kinh với mẹ, cuối tuần này ở nhà, bồi ông bà nội con."
"Được." Cố Hạo Thần cũng sẽ không cường ngạnh với mẹ mình, dù sao mẹ cũng đã nhượng bộ rồi, hơn nữa anh mà cứng rắn quá chỉ có thể kích thích sự hoài nghi của mẹ anh.
Sau đó Cố Hạo Thần chậm rãi bước về phía cầu thang xoay tròn, đi lên theo cầu thang màu trắng, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của Trịnh Tú Oánh. Bà đưa tay lên xoa bóp cái trán, lộ vẻ mệt mỏi: "Tinh nhi, cô nói A Thần sẽ chết tâm sao?"
"Phu nhân, thiếu gia là người biết đúng mực, tin tưởng cậu ấy sẽ biết bà là vì tốt cho cậu ấy." Tôn Tình cầm bình nước lên đổ thêm chút nước vào chén nước sắp nguội lạnh của bà.
"Sinh gia trong nhà họ Cố, là không có nhiều tự do cùng tự chủ như vậy, cô xem Tử Húc cũng không khá hơn, cho nên mới phải dạo chơi nhân gian trước khi làm đám cưới vì ích lợi. Tử Húc là một đứa bé sáng sủa biết bao, cái gì cũng nhìn rõ ràng, tương lai nếu nhà họ Cố thật sự do cậu ấy cầm quyền. Đến lúc đó A Thần phải làm thế nào?" Trịnh Tú Oánh rất là lo lắng.
"Phu nhân, sự thông minh của thiếu gia cũng không thua kém so với Tử Húc thiếu gia." Tôn Tình biết hai vị thiếu gia nhà họ Cố này cũng đều không phải vật trong ao, "Cũng không phải là thiếu gia không hiểu rõ, chỉ là sống được chân thật hơn."
Chân thật?
Trịnh Tú Oánh lắc đầu mà thở dài: "Vẫn là đi nghỉ ngơi sớm thôi."
"Tôi đỡ bà lên lầu." Tôn Tình đã đi theo Trịnh Tú Oánh mười năm rồi, mười năm tốt đẹp nhất tuổi thanh xuân đều cho bà, đến nay vẫn chưa lập gia đình, rất được Trịnh Tú Oánh thưởng thức cùng tin tưởng.
Hôm sau Cố Hạo Thần dậy sớm đi chạy bộ sáng sớm trong chốc lát, mang theo đầu đầy mồ hôi trở lại trong nhà, đã nhìn đến Tôn Tình mặc tạp dề tiến lên đón: "Thiếu gia, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Cố Hạo Thần tiện tay liền đưa khăn lông trong tay cho bà, đi ngay lên lầu.
Anh vào phòng ngủ, đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra nhanh chóng tắm một cái, gột rửa mồ hôi trên người, sau đó quấn khăn tắm màu trắng quanh người đi ra ngoài, bắp thịt trên cơ thể trần trụi hấp dẫn mê người, màu da còn đẹp hơn con gái, nhưng mà không hề yểu điệu chút nào, mà rất rực rỡ khỏe mạnh. Mái tóc màu đen của anh ẩm ướt giọt nước xuống, những giọt nước chảy xuống theo da thịt bóng loáng của anh, quả thực là mị hoặc đến mức Câu Hồn Nhiếp Phách.
Cố Hạo Thần cầm khăn lông lên vừa lau tóc, vừa đi về phía phòng thay quần áo bên cạnh phòng tắm, trong căn phòng to lớn như vậy bày la liệt quần áo đủ màu sắc, âu phục đắt tiền cắt may thủ công, áo sơ mi, cà vạt, giày da...... Cái gì cần có đều có.
Cố Hạo Thần chọn một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, cổ áo và ống tay áo đều là màu trắng, kết hợp với âu phục màu đen, không đeo cà vạt, có vẻ hơi tùy ý, nhưng không mất vẻ ưu nhã tự phụ, vẫn hấp dẫn mê người như cũ.
Sau khi sửa sang bản thân xong Cố Hạo Thần xuống lầu, Tôn Tình đã bê đồ ăn sáng lên bàn, Trịnh Tú Oánh đã ngồi bên bàn ăn xem tờ báo sáng nay. Nhưng Cố Hạo Thần lại không có tâm tình ăn, bởi vì anh còn chờ bữa ăn sáng tình yêu Lâm Tĩnh Hảo làm cho anh: "Mẹ, gần đến giờ làm việc rồi, con phải đi trước đây. Bữa sáng không ăn cùng mẹ được, buổi tối cùng mẹ."
"Thiếu gia, nếu không tôi bọc lại cho cậu." Tôn Tình đang đổ sữa tươi cho Trịnh Tú Oánh.
"Không cần, trong công ty có bữa ăn sáng." Cố Hạo Thần nói là sự thật, nhưng lại sẽ không ăn.
"A Thần, nơi này chỉ có một mình con ở quá lạnh lẽo, hơn nữa không có ai chiếu cố cuộc sống và ăn uống hàng ngày của con là không được." Sau khi Trịnh Tú Oánh uống một ngụm sữa tươi tự chủ trương, "Nếu không mẹ lưu Tinh nhi lại hầu hạ con. Tinh nhi, cô thấy sao?"
Tôn Tình sững sờ, tùy tiện nói: "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của phu nhân, chẳng qua tôi sợ thiếu gia sẽ chê tôi chân tay vụng về."
Cố Hạo Thần liếc mắt nhìn Tôn Tình, cười: "Mẹ, mẹ đùa gì thế, Tôn Tình là trợ lý bảo bối của mẹ, mẹ để bà ấy lưu lại làm quản gia của con giống như quá đại tài tiểu dụng rồi. Mẹ cũng đừng giày vò bà ấy, để cho bà ấy theo mẹ về Bắc Kinh, phục vụ tốt cho mẹ, thì con đã thỏa mãn rồi. Con quen một mình rồi, công ty cũng có cơm công sở, quần áo... Hiệu giặt sẽ đúng giờ tới lấy giặt sạch sẽ, nhà vệ sinh có nhân viên làm thêm giờ tới quét dọn. Mẹ cũng không cần quan tâm, tất cả đều không làm khó được con trai của mẹ."
"Luôn ăn cơm trong công ty sao được? Trong nhà không có một người chăm sóc vẫn sẽ không tốt. Nếu như con không muốn uất ức Tinh nhi, hôm nào mẹ sẽ tìm người cho con, như vậy thì mẹ mới có thể yên tâm được, cô ta sẽ không ảnh hưởng đến con. Chuyện này mẹ quyết định rồi." Trịnh Tú Oánh đã tính toán tốt trong lòng rồi.
Cố Hạo Thần thấy đã đến giờ, cũng không có nhiều lời nữa, cầm chìa khóa xe lên vội vã rời đi, bên ngoài ánh mặt trời sáng rỡ, anh ngẩng đầu nhìn lên, tâm tình thoải mái.
Cố Hạo Thần lái xe tới điểm cách chung cư của Lâm Tĩnh Hảo hai mươi mét, không dám tới gần quá, sợ đến lúc đó Lâm Tĩnh Hảo lại nói anh. Anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay Patek Philippe đắt giá khảm kim cương một chút, kim đồng hồ đã chỉ hướng tám giờ hơn mười phút, cũng may, sau khi đưa Lâm Tĩnh Tốt đến công ty Hoàn Mỹ, rồi anh đến tập đoàn Trí Mĩ, không hề lãng phí một giây phút nào.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Tĩnh Hảo: "Tĩnh Hảo, anh đã đến dưới lầu nhà em rồi, chờ em."
Lâm Tĩnh Hảo đang xách theo bữa sáng, cũng vội vàng xuất hiện ở cửa, Lâm Tĩnh Thu gọi với theo: "Chị, ngày mai Chủ nhật, đã nói sẽ đi mua quần áo với em."
"Chị nhớ rồi." Lâm Tĩnh Hảo làm một dấu Ok với em gái.