Kích Tình Tuyệt Sắc

Chương 9-2



Có thể nói đây là một tuần thương tâm nhất mà An Tuyết Nhi phải trải qua, không có người thân bên cạnh làm nàng càng thêm cảm thấy cô tịch. Nàng canh giữ ở bên điện thoại chờ tin tức của Quân Thánh Thiên, nhưng hắn vẫn không gọi tới, chỉ có Từ Tiểu Linh gọi điện hỏi thăm nàng.

" Tuyết Nhi, vậy cuối cùng cậu để cho hắn đi mất sao?" Biết ngọn nguồn cau chuyện, Từ Tiểu Linh cũng cảm thấy có người làm trò muốn phá hư.

"Ừ.. anh ấy im lặng rời đi." An Tuyết Nhi ảm đạm nói, giờ phút này, nàng đang nằm trên giường băng cứu cặp mắt bị sưng to kia.

" Cậu có thấy mặt nữ sinh kia không?"

" Quá xa, tớ nhìn không rõ ràng lắm."

" Thật đáng tiếc, vậy cậu bây giờ định như thế nào?" Nàng vì bạn hữu mà lo lắng. Không nghĩ tới, buổi tối hôm qua nàng cùng Bạch Mộ Hiên vui sướng tận hứng, mà hai người bọn họ lại bi thảm như vậy.

" Tớ cũng không biết, tớ có nên xin lỗ Thiên trước không?" Thanh âm khàn khàn vì khóc của An Tuyết Nhi truyền đến tai Từ Tiểu Linh.

" Phải a! Ngày hôm qua hắn tới tìm chúng ta, vẻ mặt thật dọa người, một bộ như kiểu tớ đem cậu giấu đi, bộ dáng như muốn dùng ánh mắt giết chết tớ a, xem ra hắn thật bị cậu dọa. Mặc dù cậu không nên hiểu lầm hắn, thế nhưng lại sự tình này cậu hiểu lầm cũng là đương nhiên. Cậu liền gọi điện thoại làm nũng hắn, rồi nhận sai là ổn." Nàng nghĩ tới ánh mắt cuồng loạn của hắn, thật đúng là cảm thấy sợ hãi. Thật là vì yêu mà điên cuồng!

" Vậy để tớ gọi cho anh ấy ngay bây giờ." An Tuyết Nhi vội vàng nghĩ muốn lập tức tìm Quân Thánh Thiên, cùng hắn như lúc ban đầu.

" Chúc cậu gặp nhiều may mắn, nhớ ngọt ngào chút đó nha!"

"Ừ! Bye bye!" Cúp điện thoại, nàng liền ngồi dậy, hít thật sâu nhiều lần mới gọi điện thoại tìm Quân THánh Thiên.

Gọi đến Quân gia, quản gia mới nói cho nàng biết Quân Thánh Thiên không có ở đây, vì vậy nàng lại gọi vào di động, nhưng mà hắn tắt máy.

Nàng thất vọng, bắt đầu đứng ngồi không yên, cứ một lúc lại gọi điện thoại tìm hắn, còn cố gắng thuyết phục mình, hắn sau khi về nhà nhất định sẽ gọi lại cho nàng.

Nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện cho đến tối chủ nhật, người An gia hưng phấn trở về nhà thì An Tuyết Nhi vẫn không thể nào cùng Quân Thánh Thiên liên lạc được.

Vì vậy, nàng quyết định đến thứ hai gặp hắn nói lời xin lỗi.

****

An Tuyết Nhi đứng ở hành lang bên ngoài phòng học của Quân Thánh Thiên, nghĩ muốn trước tiên muốn thấy hắn, nhưng nàng đợi cho đến khi chuông vào học vang lên cũng không thấy hắn đên, không thể làm gì khác hơn là trờ về lớp học mình trước.

Tiết thứ nhất sau khi tan lớp, nàng vội vã chạy đến bên ngoài phòng học của hắn. Đúng là trời không phụ lòng người, nàng rốt cuộc thấy được hắn.

Lúc này Quân Thánh Thiên đang miễn cưỡng tựa vào cửa sổ.

Nàng nhờ người gọi hắn đi ra ngoài, ngắn ngủi mấy phút lại giống như cả đời dài vậy, nàng nín thở đợi Quân Thánh Thiên hướng nàng đi tới, thật sợ mình sẽ bởi vì nhịp tim đập quá nhanh mà té xỉu.

Quân Thánh Thiên đi tới bên ngoài phòng học, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã hành hạ hắn suốt mấy ngày qua, thật không biết nên xử phạt nàng như thế nào bây giờ.

An Tuyết Nhi hốt hoảng nhìn hắn chăm chú nhìn nàng không nói lời nào, đột nhiên nàng cũng không biết nên nói từ đâu.

" Thiên, em hiểu lầm anh. Em……………………….. Muốn hướng anh xin lỗi. em …………. Thật xin lỗi!" Nàng lắp bắp nói.

"Ừ!" Quân Thánh Thiên đáp nhẹ một tiếng. Vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa.

An Tuyết Nhi nhìn hắn như vậy, cảm giác một hồi chua xót, mặc dù nàng là hướng hắn nói lời xin lỗi, nhưng hắn cũng không giống như thường ngày đối xử với nàng, hắn lãnh mạc, làm nàng cảm thấy thật muốn khóc.

" Em………." Mang theo thanh âm nghẹn ngào. Còn có nhiều điều nàng muốn nõi, lại bị một hồi tiếng chuông vào học cắt đứt. Cuối cùng chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Quân Thánh Thiên lãnh đạm, giống như muốn hắn nói gì đó.

" Vào học rồi, em trước về lớp đi. Có chuyện gì sau khi tan học rồi hãy nói!" Nói xong, hắn lưu nàng lại, kiên quyết xoay người trở về lớp mình.

" Thiên…….." Thanh âm nghẹn ngào tan nát của nàng vang lên. Hắn không yêu nàng nữa? Tại sao hắn lại lạnh lùng vô tình như vậy?

Nhìn phòng học của hắn, nàng thương tâm rơi lệ, nặng nề xoay người bước trở về lớp mình.

An Tuyết Nhi dùng ống tay áo lau khô đi nước mắt của mình. Không khóc, không khóc! Hắn là còn yêu nàng. Hắn chẳng qua vẫn còn giận mình, chờ mình lát nữa lại xin lỗi hắn, bọn họ nhất định sẽ lại ngọt ngào như trước kia. Nặn ra nụ cười ê ẩm, cố gắng an ủi mình, mặc dù nói mình đừng khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà vẫn rơi xuống. Nàng dùng ống tay áo một lần nữa lau đi, vậy mà nước mắt liền giống như giâu chuyền trân châu bị kéo hư, dừng lại cũng không ngừng được.

Nàng khổ sở đi tới thao trường không có người nào, muốn cho mặt trời mùa đông phơi khô nước mắt của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng cúp cua, vì Quân Thánh Thiên, nàng đã làm rất nhiều chuyện lần đầu tiên.

Tình yêu tại sao không thể chỉ có ngọt ngào cùng cay đắn, không cần có khổ sở cùng chua cay đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.