Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 2



Tháng chín.

Hạ Thành.

Tại phòng phiên dịch tập đoàn trang sức IO.

“Hôm nay Hoài tổng sẽ dẫn tổng giám Fynn của tập đoàn Đức – TIE đến phòng phiên của dịch chúng ta thị sát, mọi người chuẩn bị tinh thần đi.” Trưởng phòng phòng phiên dịch Hoàng Thiên Tùng vỗ tay một cái, động viên tinh thần những thành viên trong phòng.

“Được!” Hơn ba mươi thành viên phòng phiên dịch đồng thanh trả lời, nghe rất có khí thế.

Sau khi động viên tinh thần xong, Hoàng Thiên Tùng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống làm việc. Hứa Tinh Không kéo ghế ngồi xuống, bắt tay vào chỉnh lý công việc trong tay.

Vào tháng bảy, IO giành được danh sách các nhãn hiệu cao cấp của tập đoàn TIE, IO rất coi trọng dự án này nên đã tuyển thêm phiên dịch viên, Hứa Tinh Không đã được tuyển từ lần chiêu mộ này.

Cô đã không đi làm nhiều năm, năng lực có hạn, mà đãi ngộ phúc lợi của IO cũng không tệ nên độ cạnh tranh rất cao. Cô chỉ thi vòng sơ khảo, vòng hai là do Trần Uyển Uyển giúp cô vượt qua.

Chính vì vậy, Hứa Tinh Không đặc biệt ra sức công tác, cô không muốn vì mình làm việc không thành thạo khiến mọi người nói xấu sau lưng Trần Uyển Uyển.

“Hoài tổng sắp tới rồi! A a a, kích động quá.”

Mọi người vừa ngồi xuống làm việc thì ba cô gái bên cạnh Hứa Tinh Không đã xúm lại, nắm tay đặt ở bên mép, nhỏ giọng líu ríu. Ba người họ vào cùng lúc với Hứa Tinh Không, chỉ mới làm việc ở IO một tuần, đều chưa từng nhìn thấy Hoài tổng sắp tới thị sát hôm nay.

“Sao lại kích động như vậy?” Trong ba người có một cô gái trẻ đến từ nơi khác, không xúc động như hai người kia.

Cô gái đang kích động nhất hình như hơi ngạc nhiên: “Cô chưa từng nghe danh Hạ Thành Tứ thiếu sao? Hoài thiếu gia Hoài Kinh chính là Hoài tổng của chúng ta, anh ấy là ông chủ tương lai của tập đoàn Hoài thị đó! Chẳng những xuất thân tốt, mà còn rất có năng lực. Mấy năm trước, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ học viện y học Imperial College ở London thì về nước vào tập đoàn Hoài thị làm việc, đưa một công ty kinh doanh trang sức nho nhỏ ra thị trường, chính là tập đoàn IO hiện tại của chúng ta.”

Một cô gái khác gật đầu điên cuồng, rồi bổ sung: “Quan trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai! Tôi đã xem bài phỏng vấn anh ấy trên tạp chí kinh tế tài chính, phía trên có hình của anh ấy!”

“Ngoài đời anh ấy còn đẹp trai hơn nhiều.” Lý Diệu Tuyết cầm văn kiện đi đến, cười nhạt chen vào một câu.

Lý Diệu Tuyết là nhân viên lâu năm của phòng phiên dịch, năm nay hai mươi tám tuổi, da trắng như tuyết, mặt mày xinh đẹp, có gu thẩm mỹ cao, là một đại mỹ nữ.

“Thật sao?” Cô gái kia tỏ ra hâm mộ nói, “Chị Lý gặp qua Hoài tổng rồi à?”

“Lúc trước từng theo bộ trưởng Hoàng ra ngoài ăn cơm với Hoài tổng.” Lý Diệu Tuyết là trợ lý của Hoàng Thiên Tùng, làm ở phòng phiên dịch rất nhiều năm, lời nói của cô ta rất đáng tin cậy.

“Oa!” Ba cô gái kia lại là nhỏ giọng thét lên.

Mỗi người phụ nữ đều có một giấc mơ làm cô bé lọ lem.

“Hứa Tinh Không, phiên dịch chỗ tài liệu này đi, trước khi tan sở phải nộp lại cho tôi.” Lý Diệu Tuyết thu nụ cười lại, đưa tập tài liệu cho Hứa Tinh Không.

“Được.” Hứa Tinh Không nhận lấy, bắt tay vào bắt đầu phiên dịch.

Tuy rằng trên danh nghĩa, tập đoàn IO kinh doanh trang sức, nhưng sản phẩm chiến lược là nguyên vật liệu, đá quý và kim loại quý các loại. Việc liên kết với tập đoàn TIE chính là kết hợp ngọc thạch với đồ ngọc cổ, nên lượng công việc phiên dịch tương đối lớn.

Hứa Tinh Không mở văn kiện trên tay ra, cô là một nhân viên nhỏ bé trong bộ phận phiên dịch, phụ trách phiên dịch những văn kiện cơ bản, nhưng những phần cơ bản cũng không thiếu từ ngữ chuyên ngành, nên công việc của Hứa Tinh Không cũng không mấy nhẹ nhàng.

“Hoài tổng đến!” Ngay lúc phòng phiên dịch đang bận rộn thì bên ngoài có người đẩy cửa kiếng ra thông báo một tiếng.

Mọi người trong phòng phiên dịch bắt đầu sôi nổi lên, Hoàng Thiên Tùng và hai phó phòng cũng từ trong phòng làm việc đi ra, đến cửa nghênh đón trước. Còn đám người Hứa Tinh Không thì đứng lên từ chỗ ngồi, đứng ở vị trí công tác của mình, chờ đợi người lãnh đạo tối cao công ty vào.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh trò chuyện bằng tiếng Đức, giọng nói của người đó rất êm tai, nhã nhặn trầm ổn, phát âm tiếng Đức rất chuẩn. Ngay khi mọi người cho rằng giọng nói đó là của tổng giám Fynn thì người đàn ông đang nói chuyện bước vào cửa phòng phiên dịch.

Người đàn ông này mặc một bộ âu phục được cắt may tinh xảo, dáng người cao lớn, thắt một cái cà vạt rất khéo léo, trong cổ áo là cái cổ thon dài bởi vì đang nói mà hầu kết khẽ di chuyển.

Tóc anh đen tuyền làm màu da càng trắng hơn. Hôm nay thời tiết hơi âm u, trong phòng phiên dịch mở đèn, ánh sáng hắt lên làm cả gương mặt anh như đang ẩn dưới ánh sáng huỳnh quang. Một phần ánh sáng rọi vào một bên mặt bị đôi mi dài của anh cắt ra, ẩn vào đôi mắt nâu nhạt.

Bên dưới cặp mắt đào hoa làsống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, khi đưa tay nói chuyện, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng…

Hứa Tinh Không đứng ở vị trí của mình, trong nhất thời quên thu hồi tầm mắt, môi dưới của cô khẽ run, phía sau lưng đã toát mồ hôi.

Người đàn ông đang nói chuyện dường như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Tinh Không, nên nheo mắt về hướng này, anh mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại cất giấu sự lạnh lùng, quyến rũ chết người.

Hứa Tinh Không hoảng hốt, nhưng trước khi cô thu hồi tầm mắt thì người đàn ông kia đã dời mắt đi trước. Cứ như cái nhìn vừa rồi chỉ là vô ý.

Sau khi kết thúc thị sát, người đàn ông kia lịch sự dẫn đoàn người Đức rời đi. Bọn họ vừa mới rời khỏi phòng phiên dịch, thì mấy người phụ nữ trong phòng phiên dịch liền không kiềm chế được hét lên.

“Người nói chuyện chính là Hoài tổng đấy! A a a a, anh ấy nói tiếng Đức thật giỏi!”

“Người thật còn đẹp trai hơn trong tạp chí nữa! Da anh ấy thật trắng, mặt mũi thật đẹp, tạo hóa thật ưu ái mà!”

Phòng phiên dịch vốn âm thịnh dương suy, cho nên mỗi lần thảo luận về đàn ông đều không ngớt được.

Hứa Tinh Không ngơ ngẩn ngồi ở vị trí của mình, trong lòng còn lưu lại ánh mắt khi nãy của người đàn ông kia, xa lạ, tùy ý, lạnh lùng…

Cô đã nhận lầm người, phải không?

Hứa Tinh Không dần dần bình tâm lại.

Lý Diệu Tuyết giao tài liệu cho Hứa Tinh Không, bảo Hứa Tinh Không dịch vào lúc rảnh trong hôm nay. Cô vốn chưa theo kịp tiến độ công việc, lại thêm phần việc này, cho nên hôm nay chắc chắn phải tăng ca.

Hôm nay âm u cả ngày, nhưng khi đến tan tầm thì khí trời lại trong xanh.

Trần Uyển Uyển xách ô đi đến, thấy Hứa Tinh Không cắm đầu làm việc nên cầm tập tài liệu lên nhìn thoáng qua, sau đó liền nói: “Phần tài liệu này đến cuối tuần mới cần dùng tới, không cần dịch hôm nay. Hết giờ làm việc rồi, về nhà thôi.”

“Cậu về trước đi, tớ sẽ dịch xong chỗ này nhanh thôi.” Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên cười với Trần Uyển Uyển.

Trần Uyển Uyển biết Hứa Tinh Không hơi cứng đầu nên cô không kiên trì nữa, nói với Hứa Tinh Không: “Vậy tớ đi trước đây, hôm nay mẹ chồng tớ không khỏe, chồng tớ lại đi công tác, tớ phải đi đón con tan trường nữa. Mẹ chồng tớ nói hôm nay có mưa, để ô lại cho cậu dùng nhé.”

“Không cần đâu.” Hứa Tinh Không nhìn ánh nắng chiều bên ngoài, từ chối: “Tớ cũng sắp về rồi.”

“Vậy tớ đi trước.” Trần Uyển Uyển đưa tay xoa xoa đầu Hứa Tinh Không, tóc Hứa Tinh Không rất mềm và nhuyễn, vuốt rất thích. Tuy Hứa Tinh Không bảo thủ, nhưng đặc biệt thích sạch sẽ, cho nên mái tóc lúc nào cũng thơm tho.

“Ngày mai gặp lại.” Hứa Tinh Không cười nói tạm biệt với Trần Uyển Uyển.

Sau khi Trần Uyển Uyển rời đi, Hứa Tinh Không nhìn về chỗ ngồi của Lý Diệu Tuyết, trống không, cô ấy đã về rồi. Hứa Tinh Không chớp chớp mắt rồi lại vùi đầu tiếp tục làm việc.

Đến khi dịch xong phần tài liệu thì tất cả nhân viên trong phòng phiên dịch đều đã về hết. Cả văn phòng rộng lớn trống không chỉ còn lại mình cô. Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tia chớp cắt ngang bầu trời đen kịt, tiếng sấm vang lên rầm rầm, trời sắp đổ mưa.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Hứa Tinh Không quẹt thẻ đóng cửa văn phòng lại rồi vội vàng đi vào thang máy.

Đến khi xuống tới đại sảnh, bên ngoài đã đổ mưa, Hứa Tinh Không quay trở lại, định đến tiền sảnh mượn ô, nhưng còn chưa đi tới, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói chuyện.

Người đàn ông đi đầu vẫn mặc bộ âu phục tinh xảo như trước, mặt mày đẹp như điêu khắc, giọng nói của anh trầm thấp gợi cảm, lời lẽ nhã nhặn lễ độ, thế nhưng lại khiến cho tâm trạng của Hứa Tinh Không rất thấp thỏm.

Cô nhanh chóng quay người lại, đi về phía cửa công ty.

Cửa lớn là loại cửa kính hai cánh, Hứa Tinh Không hốt hoảng mở cửa ra, đứng ở trên bậc thang ngoài cửa. Mái hiên chắn mưa to, những giọt mưa rơi tí tách lên bậc thềm làm bằng đá hoa cương.

Tập đoàn trang sức IO kinh doanh trang sức, thứ không thiếu nhất chính là các vật liệu đá quý, cho nên tòa cao ốc của IO cũng được thiết kế đặc biệt tỉ mỉ tinh tế.

Bên ngoài mưa rất to, nước mưa bị gió thổi bay vào, Hứa Tinh Không lui về sau hai bước, cúi đầu nhìn đôi vớ vừa bị nước mưa làm ướt của mình, dưới chân những giọt mưa liên tục bắn vào.

Trong lúc Hứa Tinh Không đang nghĩ hôm nay phải về nhà thế nào thì giọt mưa dưới chân đột nhiên dừng lại. Cô  nhìn ra không trung thì nhìn thấy một tán ô đen và cán kim loại.

Có người đưa ô ra che mưa cho cô.

Bàn tay trắng sạch cầm cán ô của người nọ trong bóng đêm càng nổi bật hơn. Ngón tay của anh bao lấy cán ô, khớp xương hơi trắng bệch, giống như đang cầm hơi chặt, vây lấy Hứa Tinh Không khiến cô hít thở không thông.

Hứa Tinh Không dời mắt, cô nhìn lên, đối mặt với cặp mắt đào hoa và gương mặt đẹp đẽ của anh. Bờ môi của anh hơi cong lên, màu tóc mặc dù đã đổi thành màu đen chững chạc. nhưng vẫn vô cùng ngả ngớn ngông cuồng.

Mưa vẫn rất lớn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt người đàn ông mang nét cười, còn ánh mắt của người phụ nữ lại né tránh.

Đôi môi Hứa Tinh Không run lên, cổ họng cô khẽ động, vừa muốn nói gì đó thì người đàn ông đứng cạnh cô lại đi trước một bước, chặn lời nói của cô lại.

“Đã lâu không gặp.”

Giọng nói của anh trầm thấp truyền cảm, tựa như cơn gió mát thổi qua trong làn mưa dày đặc.

Anh vẫn nhận ra cô.

Trong đầu hiện lên những hình ảnh đêm đó, khi hàm răng của người đàn ông di chuyển trên cổ cô, cơ thể  ra vào trong cơ thể cô, dục vọng nam nữ lắng đọng rồi lưu lại vào đêm đó.

Mặt Hứa Tinh Không dần dần đỏ lên.

Hoài Kinh rũ mắt nhìn cô, nhìn làn da trắng nõn của cô dần dần ửng hồng, cô vẫn ăn mặc rất bảo thủ, chỉ để lộ một đoạn cổ trắng noãn thon dài. Mà bây giờ, cả cổ cô cũng đỏ. Ngay cả hai vành tai xinh xắn cũng đỏ đến mê người.

Hứa Tinh Không cúi thấp đầu, cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Hoài tổng, anh nhận nhầm người rồi.”

Hoài Kinh nhướng mày, trong mắt lóe lên ý cười, anh thản nhiên “À” một tiếng, âm cuối cao lên.

“Em và chồng trước phục hôn sao?”

Tim Hứa Tinh Không như bị thổi bay trên thảo nguyên, trong nháy mắt thầm gào hét ầm lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

–Mọi người: Hoài thiếu gia, anh nói chuyện thật “ghim” tim????

-Hoài Thiếu: Tôi còn “ghim” qua thân thể của cô ấy nữa.

-Hứa Tinh Không: …

Có chị em thuần khiết nào không biết “ghim” là có ý gì không????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.