“Được.” Hoài Kinh đồng ý rồi lại hỏi: “Nhưng em ăn cơm ở ngoài, vậy anh đói thì ăn gì đây?” Cho nên lần này cho dù kết quả thế nào, mọi người cũng không phải nghi ngờ
Hứa Tinh Không: “…”
Trước kia lúc cô không đến nhà anh nấu cơm, anh cũng không có đói chết mà.
Hứa Tinh Không phân tích rồi giải quyết vấn đề, nghiêm túc nhẫn nại nói: “Anh bảo dì giúp việc nấu một bữa trước đi, cơm chiều em sẽ về nấu, cúp máy đây.”
Hoài Kinh còn chưa kịp nói gì thì điện thoại bên kia đã ngắt. Nghe tín hiệu máy bận từ điện thoại, anh cười một tiếng rồi đặt điện thoại sang một bên.
Anh nhìn ra cửa, lá cây ngọc lan trắng bay bay trong gió. Hoài Kinh đánh vô-lăng một vòng, quay xe rời khỏi căn hộ Hòa Phong.
Sắp đến tháng mười hai, cũng là tháng cuối cùng của năm nay. Các dự án lớn của tập đoàn IO đã kết thúc, kiểm tra đánh giá năng lực của các bộ phận cũng sắp bắt đầu.
Buổi chiều hôm sau trước giờ tan việc, Hoàng Thiên Tùng tập hợp các bộ phận đến họp bàn về chuyện này. Anh ta đứng trước bàn hội nghị, vẻ mặt hoà nhã.
“Nếu năng lực làm việc chênh lệch nhiều, thì kết quả đánh giá năng lực sẽ có chênh lệch, cuộc khảo sát lần này chắc chắn sẽ diễn ra công bằng. Bộ phận phiên dịch chúng ta tuy rằng chỉ là một khâu, nhưng lại nằm trong phạm vi quản lí của bộ phận thị trường nước ngoài, sau khi làm xong khảo sát, tôi phải nộp kết quả lên cho trưởng phòng Sa của bộ phận thị trường này. Điểm số của lần khảo sát này sẽ do từng lãnh đạo đánh giá, nhưng chỉ có những lãnh đạo cấp cao mới có thể sửa kết quả. Cho nên lần này cho dù kết quả thế nào, mọi người cũng không cần phải nghi ngờ.”
Kết thúc cuộc họp, Hứa Tinh Không cùng Trần Uyển Uyển vừa rời công ty vừa nói chuyện.
“Lão cáo già Hoàng Thiên Tùng này, tuy bộ phận thị trường nước ngoài quản lí bộ phận phiên dịch, nhưng lại không nắm rõ về bộ phận phiên dịch. Kết quả đánh giá cuối cùng như thế nào, còn không phải nằm trong tay hắn sao. Hắn còn ở đây khua môi múa mép, hừ.”
Kết quả kiểm tra đánh giá cuối năm còn ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm và con đường thăng chức sau này, nên Hứa Tinh Không khá quan tâm. Cô hỏi Trần Uyển Uyển: “Cái này khi nào có kết quả?”
Trần Uyển Uyển trả lời: “Khoảng thứ năm, hôm đó bên lão Hoàng có kết quả rồi thì sẽ đưa cho mình và chị Gia Lâm xem, nhưng khả năng thay đổi kết quả rất nhỏ.”
Lúc hai người đang trò chuyện thì Lí Diệu Tuyết vừa gọi điện thoại vừa đi từ phía sau đến, giày cao gót của cô ta nện xuống sàn vang lốp cốp, giọng điệu õng ẹo.
“Được, em qua đó ngay.” hơi nhướn mày, khóe môi nâng lên, nói:
Lúc đi ngang qua hai người, cô ta còn như có như không nhìn lướt qua, Trần Uyển Uyển thấy vậy, huyệt thái dương không tự chủ được giật giật.
Trước kia lúc Lí Diệu Tuyết không được lên làm phó phòng thì vốn định từ chức, kết quả lại được lão Hoàng khuyên ở lại. Cũng không biết khuyên cách nào, nhưng chắc chắn đã cho cô ta lợi ích gì đó. Sau chuyện lần đó, cô ta còn chưa làm gì Trần Uyển Uyển và Hứa Tinh Không. Lần này rất có thể sẽ mượn việc khảo sát kết quả để trả đũa hai người.
Nhìn thấy cô ta ra khỏi cửa, thái dương Trần Uyển Uyển mới dãn ra, cô ấy thật sự rất chướng mắt Lí Diệu Tuyết, chỗ nào cũng không vừa mắt cả.
“Lão Hoàng cũng không dám làm khó cậu đâu, dù sao vẫn còn có chị Gia Lâm mà.” Trần Uyển Uyển an ủi Hứa Tinh Không.
Nhưng sự thật đã vả vào mặt họ rất nhanh.
Sáng thứ năm, Trần Uyển Uyển cầm giấy kiểm tra đánh giá trong tay mà giận run người, định xông vào phòng của Hoàng Thiên Tùng. Hứa Tinh Không nhìn thấy thì vội đứng dậy cản cô ấy lại.
Lửa giận của Trần Uyển Uyển đã bốc lên tới đầu, đồng nghiệp xung quanh đều nhìn cô ấy. Hứa Tinh Không kéo cô ấy vào phòng nghỉ. Đến phòng nghỉ, Trần Uyển Uyển liền ném bảng kết quả kiểm tra đánh giá lên bàn, mắng một câu.
“Hoàng Thiên Tùng là tên khốn khiếp.”
Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua kết quả kiểm tra đánh giá. Trần Uyển Uyển thật ra không bị gì, đạt loại A. Phía dưới là Lí Diệu Tuyết, đạt loại A, còn những người phía dưới đều đạt loại B.
Trong bảng kết quả này, B đã là loại thấp nhất.
Bởi vì trong lòng đã sớm suy đến, nên hiện tại kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Hứa Tinh Không, nên cô không quá kinh ngạc.
“Cứ như vậy đi. Cậu đừng tranh cãi với lão Hoàng làm gì.” Hứa Tinh Không nói.
Trần Uyển Uyển là phó phòng, Hoàng Thiên Tùng không thể cho điểm quá thấp, nhưng cô thì không giống vậy. Đồng nghiệp trong công ty đa số đều chỉ là quan hệ xã giao, không ai đứng về phe ai cả. Hứa Tinh Không không muốn Trần Uyển Uyển ra mặt, việc này rất bất lợi cho cô ấy. Dù sao cô ấy chỉ mới làm phó phòng chưa được hai tháng.
Hứa Tinh Không nhìn thấy Trần Uyển Uyển giận đến nỗi mím chặt môi thì đổi đề tài.
“Ngày mai mấy giờ chúng ta đi? Cậu lái xe sao?”
Ngày mai thứ bảy, hai người đã hẹn cùng nhau đi khám bệnh. Hứa Tinh Không đã xin nghỉ trước với Hoài Kinh.
Trần Uyển Uyển vẫn chưa hết tức giận, một lúc lâu sau mới bình phục, cô ấy nén lửa giận trong lòng xuống, bình tĩnh nói: “Chín giờ, mình lái xe sang đón cậu.”
Thứ bảy, sáng sớm Trần Uyển Uyển đã gọi điện thoại nói sẽ đến đón cô. Hứa Tinh Không đang đánh răng, bèn hỏi: “Cậu có đưa Khang Khang đi cùng không?”
“Không. Nơi đó rất hẻo lánh, thằng bé đến đó sẽ chạy chơi lung tung, không tiện dẫn nói theo.” Trần Uyển Uyển đáp nhanh gọn.
Hứa Tinh Không nhổ kem đánh răng, nói: “Được rồi.”
Sau khi Hứa Tinh Không nói xong, liền nghe tiếng Khang Khang truyền đến. Giọng điệu trẻ con ngọt ngào nũng nịu, làm Hứa Tinh Không nhoẻn khóe môi cươi.
“Dì Tinh Không, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ dì, dì khám bệnh xong trở về khỏe mạnh nha~.”Sau khi chuẩn bị xong, trước khi đi Hứa Tinh Không
Trong lòng Hứa Tinh Không ngọt ngào như rơi vào hố đường, bất giác nhẹ giọng, “Được, cảm ơn con Khang Khang.”
Buổi chiều phải đến nhà Trần Uyển Uyển mới được, bây giờ cô thật sự càng ngày càng không thể rời xa Khang Khang, một tuần không gặp đã thấy nhớ cậu bé. Chút nữa cô sẽ xin Hoài Kinh nghỉ một buổi nữa.
Lại nói tiếp, cô nói muốn học đàn dương cầm, vậy mà bắt đầu từ tuần trước, cuối tuần nào cũng có chuyện. Lúc chưa đi học thì cảm thấy có rất nhiều thời gian rảnh, bây giờ mới thấy thật ra mình vẫn rất bận rộn.
Cũng may Hoài Kinh là thầy dạy đàn dương cầm cho cô nên thời gian tự do hơn một chút. Nếu đi học theo khóa thì phải bỏ lỡ không ít chương trình học.
Đây chính là ưu điểm của hình thức dạy học một-một.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không chợt sửng sốt, kì thực câu nói kia là câu Hoài Kinh từng nói với cô. Nguyên văn lời nói của anh là: “Em nên nhận ra ưu điểm của hình thức dạy học một-một, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên em hưởng thụ hình thức này.”
Mà lần đầu tiên Hứa Tinh Không hưởng thụ hình thức dạy học một-một trong lời nói của anh chính là lần anh dạy cô trên giường…
Hứa Tinh Không bỗng đỏ mặt, nhúng bàn chải răng vào cốc nước rửa. Không được nghĩ đến những chuyện như vậy nữa! con đường đó không dài,
Sau khi chuẩn bị xong, trước khi đi Hứa Tinh Không lại để ít thức ăn cho Meo Meo. Cô ngồi xuống bên cạnh Meo Meo, vuốt ve bộ lông mềm mại trên đầu nó. Meo Meo vừa ăn được hai miếng nhỏ, liền ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu lam trong veo.
Hứa Tinh Không cười cười, nói với Meo Meo: “Chỉ mong lần này sẽ có tiến triển.”
Tuy trong lòng cô cảm thấy chắc vẫn không có tác dụng gì, nhưng trong tiềm thức, cô vẫn hi vọng có thể thành công. Cô rất thích trẻ con, cũng rất muốn được làm mẹ.
Vị bác sĩ Đông y kia họ Bành, phòng khám nằm ở huyện nhỏ thuộc một thị trấn cạnh Hạ Thành.Hai người đi đến căn phòng cuối cùng ở tầng hai.
Thị trấn này mang phong cách cổ xưa, nằm giữa hai dãy núi dài dằng dặc. Núi không cao, đa số là đồi, ở phía Bắc có một dòng suối nhỏ, lúc này còn chưa đóng băng. Dòng nước trong vắt chảy theo khe giữa những tảng đá, khiến góc cạnh của chúng đều nhẵn nhụi.
Thị trấn nhỏ chỉ có một con đường, con đường đó không dài, nhìn từ đầu đường là đã có thể nhìn thấy cuối đường.
Trần Uyển Uyển lái xe đến trung tâm thị trấn, nhịp sống nơi này vốn yên lặng dần trở nên náo nhiệt hơn, tất cả mọi người đều tập trung tại mấy tòa nhà cao tầng phía trước.
Tòa nhà không lớn lắm, kiểu dáng rất đơn giản, mặt tường giả sứ. Chỉ treo một tấm ván gỗ màu trắng bên trái cửa chống trộm, trên đó viết bốn chữ “Đông y Bành thị.”
Cửa phòng khám khá nhỏ, xe đỗ xung quanh lại khá nhiều. Trần Uyển Uyển tìm được một chỗ đỗ xe rồi cùng Hứa Tinh Không xuống xe. Vừa xuống xe, Hứa Tinh Không đã ngửi thấy mùi thảo dược rất dễ chịu. Thảo dược lúc chưa chế thành thuốc Đông y vẫn còn rất thơm mát.
Cô đi phía sau Trần Uyển Uyển, hai người một trước một sau bước vào. Vừa vào cửa đã trông thấy rất nhiều người đang xếp hàng, đã phần là một nam một nữ, chỉ có cô và Trần Uyển Uyển là hai người phụ nữ.
Trần Uyển Uyển nhìn dòng người đang xếp hàng rồi chỉ về phía dãy ghế bên kia nói: “Cậu đợi ở đây, mình đi lấy số.”
Hứa Tinh Không gật đầu, đáp: “Được.”
Sau khi Trần Uyển Uyển rời đi, Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh. Phòng khám không lớn, trên tường treo rất nhiều tranh khắc và những tấm biểu ngữ bằng lụa. Xem ra, phòng khám này cũng rất giỏi.
Chỉ chốc lát sau, Trần Uyển Uyển đã trở lại, nói với Hứa Tinh Không: “Xong rồi.”
Hai người không xếp hàng, mà Trần Uyển Uyển lại kéo Hứa Tinh Không lên tầng hai. Cô còn chưa hỏi, Trần Uyển Uyển đã giải thích: “Bây giờ bác sĩ Bành rất ít khi trực tiếp khám bệnh, ở phía dưới đều là học trò của bà ấy khám thôi. Để mời được bà ấy đến xem bệnh cho cậu, mình đã phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ đấy.”
Trần Uyển Uyển nói xong còn lắc tấm thẻ màu trắng trong tay, cười haha nói: “Tấm thẻ này quý giá lắm đấy nhé.” Hứa Tinh Không xấu hổ nói.
Thấy Trần Uyển Uyển chạy đôn chạy đáo vì mình như vậy, lòng Hứa Tinh Không cảm động vô cùng. Cô thật sự quá may mắn khi có được một người bạn tốt như cô ấy.
Hai người đi đến căn phòng cuối cùng ở tầng hai. Trên cửa phòng dán một tấm biển, trên đó viết “Phòng viện trưởng”.
Trần Uyển Uyển gõ cửa phòng, sau đó bên trong vang lên tiếng ‘mời vào’, hai cô mới cùng nhau vào trong.
Tuy là phòng viện trưởng, nhưng bên trong lại rất đơn giản. Phòng rộng hơn mười thước, có một khung cửa sổ, một cái tủ sách và hai cái ghế dựa.
Một bà cụ mặc áo blu trắng ngồi trước bàn. Tóc bà bạc trắng, mặt mày lạnh lùng, mang kính viễn thị ngồi đọc sách. Trông thấy có người tiến vào, bà liền quét mắt nhìn hai cô qua chiếc kính.
“Xin chào bác sĩ Bành, chúng tôi là người đã hẹn trước.” Trần Uyển Uyển chào rồi rồi đẩy Hứa Tinh Không lên trước, nói: “Hứa Tinh Không.”
Hứa Tinh Không nhìn bà, trịnh trọng chào hỏi: “Xin chào bác sĩ Bành.”
Tuy bác sĩ Bành đầu tóc đã bạc phơ, nhưng da dẻ lại như chỉ mới sáu mươi, dáng ngồi thẳng tắp, trông không có vẻ gì là lớn tuổi cả. Có điều Trần Uyển Uyển nghe nói, thật ra bà cụ đã tám mươi rồi.
Bác sĩ Bành nghe hai người giới thiệu xong thì đưa tay đóng sách lại, cầm mảnh vải sạch màu trắng trên bàn lên, thản nhiên nói: “Xem mạch trước đi.”
“Vâng.” Hứa Tinh Không đi tới, sau khi ngồi xuống thì đặt tay lên trên mảnh vải.
Bác sĩ Bành đặt ngón tay lên cổ tay của Hứa Tinh Không, vừa bắt mạch vừa hỏi chuyện cô.
“Kinh nguyệt lần trước có vào khi nào?”
Kinh nguyệt của Hứa Tinh Không chỉ đến vài lần trong một năm, nên cô nhớ rất rõ. Cô nghĩ ngợi rồi trả lơi: “Ngày 27 tháng 8.”
Bác sĩ Bành gật gật, hơi cụp mắt xuống, ngón tay di chuyển nhẹ trên cổ tay của Hứa Tinh Không.
“Chuyện giường chiếu vẫn bình thường chứ?” Nghe được lời nói của bà, cô thật sự rất kích động,
Mặt Hứa Tinh Không đỏ lên, mím môi nói: “Trước khi kinh nguyệt lần trước đến, hầu như đều sinh hoạt hai ba lần một tháng.”
“Ừ.” Bà cụ lên tiếng, tổng kết nguyên nhân có khả năng đầu tiên: “Có thể là sinh hoạt giường chiếu quá ít.”
Mặt Hứa Tinh Không đã đỏ như cà chua chín, nhớ đến chuyện gần đây mình cùng Hoài Kinh quan hệ rất nhiều lần.
“Không… Không phải vì vậy.” Hứa Tinh Không xấu hổ nói.
Vừa chạm phải ánh nhìn của bác sĩ Bành, mặt Hứa Tinh Không càng đỏ hơn. Bà cụ cụp mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy chồng cháu thì thế nào?”
Nhắc đến “chồng”, Hứa Tinh Không hơi hoảng hốt, cô lắc đầu nói: “Anh ấy không bị gì cả.”
Trần Uyển Uyển nghe thấy bác sĩ Bành nhắc tới Vương Thuấn Sinh liền không nhịn được, nói: “Đó là chồng trước của bạn cháu, tên đó dan díu bên ngoài, còn khiến cho tiểu tam của hắn mang thai. Nên chắc nguyên nhân không phải xuất phát từ tên khốn kia.”
Hứa Tinh Không nghe Trần Uyển Uyển nói xong liền bất đắc dĩ nhìn sắc mặt bác sĩ Bành. Đối với chuyện Vương Thuấn Sinh phản bội, hiện giờ cô đã không muốn nhắc đến nữa. Hơn nữa, bác sĩ Bành là người xem bệnh, không phải là người nghe chuyện bát quái, cô sợ bà sẽ cảm thấy phiền.
Bác sĩ Bành cũng không có biểu tình gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên, sau đó lại hỏi đến mấy vấn đề khác. ũng như vợ của người chồng trước của cháu có thai nhanh như thế,
Bắt mạch xong, bác sĩ Bành lấy mảnh vải ra khỏi cổ tay Hứa Tinh Không, không nhanh không chậm nói.
“Kinh nguyệt không đều, thời kì rụng trứng không chính xác, nên sẽ khó mang thai. Hơn nữa, thể chất cháu thuộc tính hàn, cho dù có rụng trứng, thụ tinh cũng là cả một vấn đề. Trước tiên tôi sẽ kê vài đơn thuốc để cháu điều dưỡng dần dần, điều dưỡng thân thể thật khỏe rồi hãy tính tiếp.”
Nghe giọng điệu của bác sĩ Bành, hình như sức khỏe cô cũng không gặp vấn đề quá nghiêm trọng. Không biết tại sao, trong lòng Hứa Tinh Không lại đặc biệt tin tưởng vị bác sĩ này. Nghe được lời nói của bà, cô thật sự rất kích động, thậm chí tay còn hơi run.
“Vậy cháu có thể mang thai được không?”
Bác sĩ Bành giương mắt nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, chỉ nói: “Đi bước nào tính bước đó. Mang thai vốn là chuyện có người dễ có người khó, tùy thuộc vào thân thể mỗi người thôi.”
Bà không cho cô một câu trả lời chắc chắn, những câu trả lời như thế này Hứa Tinh Không cũng đã nghe nhiều. Cô cố kiềm chế cảm xúc, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Bác sĩ Bành vừa cúi đầu viết đơn thuốc vừa dặn dò cô: “Tôi kê trước một số loại thuốc phụ trợ, các cháu xuống hiệu thuốc ở phía dưới lấy, một ngày hai thang, uống trong vòng ba tháng. Ba tháng sau, nếu thời gian hành kinh chuẩn thì cháu hãy đến đây, chúng ta lại tính tiếp. Nếu vẫn không chuẩn, cháu cầm đơn thuốc này đến các bác sĩ ở đây để họ lấy cho cháu uống tiếp.”
Thấy bà cụ viết ra một đống tên thuốc, Hứa Tinh Không gật đầu, nói: “Được, cháu cảm ơn bác sĩ.”
Rất nhanh, đơn thuốc đã được viết xong. Bác sĩ Bành xé đơn thuốc trong sổ ra đưa cho cô. Hứa Tinh Không cười nhận lấy.
Cầm đơn thuốc trên tay, Hứa Tinh Không và Trần Uyển Uyển vừa cúi đầu xem vừa đi ra ngoài, chuẩn bị đi lấy thuốc. Đi đến cửa thì nghe thấy bác sĩ Bành ở phía sau gọi một tiếng, hai cô liền quay đầu lại.
Bác sĩ Bành vẫn mang kính, trên tay cầm quyển sách vừa lấy, nét mặt vẫn điềm nhiên không đổi, bình tĩnh nhìn hai cô.
“Mang thai phải dựa vào duyên số, cũng như vợ của người chồng trước của cháu có thai nhanh như thế, nhưng đứa nhỏ đó chưa chắc là của hắn.”
Hứa Tinh Không: “…” Hoài Kinh nhìn lướt qua túi thuốc Bắc rồi chuyển ánh nhìn lên mặt cô.
Trần Uyển Uyển: “…”
“Ha ha ha ha…” Đến tận khi lấy thuốc xong, rời khỏi đó, Trần Uyển Uyển vẫn còn cười, vừa cười vừa để thuốc vào xe, nói: “Bác sĩ Bành thật đặc biệt quá đi! Ôi mẹ ơi, cười chết mình.”
Nhìn Trần Uyển Uyển cười đến nỗi tâm tình cực kỳ sảng khoái, Hứa Tinh Không bất đắc dĩ nhìn cô ấy. Cô mang về một túi thuốc bắc lớn, những loại thuốc này đều đã được bào chế, chia đều vào từng túi nhỏ với liều lượng thích hợp. Mỗi ngày, cô phải uống hai túi.
Hứa Tinh Không vốn thích ngọt sợ đắng, nên thuốc này với cô là một cực hình. Nhưng dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ, cô cũng nhất định phải thử, nếu thực sự có tác dụng, đừng nói là một hai túi, dù mười túi hai mươi túi cô cũng cắn răng uống hết.
Hứa Tinh Không đến nhà Trần Uyển Uyển chơi một lát mới về. Lúc về đến nhà, Hoài Kinh đang chờ cô. Hôm nay ở ngoài cả ngày, cho anh leo cây, cô cũng hơi áy náy. Sau khi lấy hai túi thuốc, cô liền nhanh chóng xuống lầu.
Cơm chiều do Hứa Tinh Không làm, ăn xong, cô đem bát đũa đến phòng bếp rửa. Dọn dẹp xong, cô lấy hai túi thuốc ra. Vừa lấy ra đã có thể ngửi được vị đắng, cô hơi nhíu mày, rót một ly nước lọc. Anh… anh đừng có mơ!
Hứa Tinh Không cầm kéo cắt một cái miệng nhỏ trên túi thuốc, mùi thuốc đắng từ miệng túi lan ra nồng hơn, mày cô lại càng nhíu chặt hơn.
Màu thuốc Bắc nhìn giống cà phê không bỏ sữa, nhưng lại đắng hơn cà phê gấp nhiều lần. Hứa Tinh Không nhăn mày, ngậm miệng túi, cắn răng uống hết thuốc trong túi.
Vị đắng xông lên như lửa muốn đốt cháy cả đầu cô, ngọn lửa ấy không dừng lại tại khoang miệng mà nhanh chóng lan đến xoang mũi rồi đến hốc mắt, khiến đại não Hứa Tinh Không trống rỗng, đắng đến suýt rơi nước mắt.
“Em đang làm gì vậy?” Hoài Kinh đứng trước cửa bếp chau mày.
Cô đứng bên bệ bếp, một tay cầm túi gì đó, tay kia vịn vào bệ bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn chịu đựng đến đỏ ửng nhăn nhúm, ngay cả hốc mắt và mũi cũng đỏ lên.
Hoài Kinh bước vào, dùng tay bốc một nhúm đường trong lọ rồi nâng cằm cô lên, cho vào miệng cô. Cô nhanh chóng ngậm, anh vừa định rút tay ra thì đã bị miệng cô ngậm lại. Sự mềm mại ấm áp khiến đầu ngón tay anh tê dại như bị điện giật, cảm giác ấy truyền từ đầu ngón tay đến trái tim, khiến đôi mắt anh trầm xuống.
“Để anh xem xem thứ gì mà lại khiến em thành bộ dạng này.” Lông mày Hoài Kinh nhăn lại, cầm lấy cái túi trên tay Hứa Tinh Không, trên túi chỉ vẽ hình hai chú hươu sao màu trắng, ngoài ra không có gì nữa, điển hình của sản phẩm tiêu chuẩn sản phẩm ba không (không ngày sản xuất, không nhà sản xuất, không giấy chứng nhận chất lượng).
Vị ngọt trong miệng dần lan ra, át dần vị đắng. Hứa Tinh Không mở mắt ra, đại não trống rỗng cũng dần khôi phục, nhưng viền mắt và mũi vẫn đỏ ủng, cứ như vừa bị ăn hiếp. Cô ngước nhìn Hoài Kinh, nhỏ giọng nói cảm ơn. Lúc nói chuyện, hai má Hứa Tinh Không phồng lên vì ngậm đường, cô đảo đầu lưỡi, dồn hết đường về một bên má.
“Đây là thuốc Bắc.” Hứa Tinh Không giải thích “Dùng để điều dưỡng cơ thể.”
Hoài Kinh híp mắt lại, bỏ túi thuốc trên tay xuống, nói: “Em không khỏe chỗ nào sao?”
Hứa Tinh Không nhìn vào mắt anh, mím môi, vị ngọt trong miệng khiến cô run lên.
“Không phải…. thuốc này dùng để chữa bệnh vô sinh…”
Mắt Hoài Kinh khựng lại.
Cửa sổ nhà bếp đang đóng, bên ngoài gió biển gào thét, thổi vào cửa kính khiến căn phòng càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Hứa Tinh Không nói thẳng với Hoài Kinh chuyện này, một là vì sợ sau này anh sẽ hỏi lại, hai là vì cảm thấy cho anh biết cũng không sao cả. Dù sao hai người cũng chỉ là bạn giường, cô không thể mang thai, anh sẽ càng không cần chịu trách nhiệm.
Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không, cảm xúc trong mắt khó dò.
“Tại sao em uống thuốc vào lúc này?”
“Hả?” Hứa Tinh Không hơi sửng sốt.
Hoài Kinh nhìn lướt qua túi thuốc Bắc rồi chuyển ánh nhìn lên mặt cô. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh âm trầm như hồ nước sâu không đáy, hơi nhướn mày, khóe môi nâng lên, nói:
“Vì muốn sinh con cho anh sao?”
Hứa Tinh Không: “…” Hứa Tinh Không trống rỗng, đắng đến suýt rơi nước mắt.