“Tôi từ chối!” Hứa Tinh Không tức giận, gương mặt cũng đỏ bừng vì giận.
Phản ứng của cô giống như trong dự liệu của Hoài Kinh. Vẻ mặt anh không chút bất ngờ, ánh mắt nhìn thoáng qua túi cá trên tay cô, rồi không nhanh không chậm hỏi: “Em biết nấu ăn sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô chuyển túi cá qua tay bên cạnh, thờ ơ nói: “Chỉ biết làm vài món ăn gia đình thôi.”
Rốt cuộc Hứa Tinh Không cũng hiểu, bản lĩnh thay đổi chủ đề của anh quả là hạng nhất.
Cô đã cự tuyệt, cũng không có chuyện gì cần phải nói thêm, Hứa Tinh Không thấp giọng nói: “Nếu Hoài tổng không có chuyện gì nữa thì tôi về nhà trước.”
Hứa Tinh Không bước cái chân không trật xuống xe trước, chuẩn bị đi lò cò về nhà.
“Cân nhắc thử xem.” Hoài Kinh cũng không đuổi theo, anh nhìn Hứa Tinh Không nói: “Chỉ là là bao nuôi về thể xác, sẽ không dính dáng tới mặt tinh thần.”
Dù Hứa Tinh Không tốt tính, nhưng bị xúc phạm như vậy một lần đã rất tức giận, vậy mà Hoài Kinh lại xúc phạm thêm lần nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoài Kinh, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tôi không thiếu tiền.”
Lúc Hứa Tinh Không tức giận, đôi mắt sáng long lanh, gương mặt trắng hồng mang theo vài phần giận dữ, trông đặc biệt thú vị. Cô vừa nói xong, Hoài Kinh liền nở nụ cười, nụ cười của anh làm Hứa Tinh Không càng tức hơn.
“Nhưng em cần phải biết cách làm thế nào để lấy lòng đàn ông.” Ánh mắt Hoài Kinh ngập tràn ý cười, nhưng không có ý chế giễu mà là trêu đùa.
Cơn giận của Hứa Tinh Không bị nghẹn lại ở cổ họng, Hoài Kinh nói như vậy cũng là do đêm đó cô đã uống một chút rượu để tăng thêm can đảm, sau đó kể hết chuyện của cô và Vương Thuấn Sinh cho anh nghe. Cô nói do mình bảo thủ vô vị nên Vương Thuấn Sinh mới thay lòng thích cô vũ nữ kia.
Hứa Tinh Không đỏ mặt ngẩn ngơ, sau khi lấy lại tinh thần thì chỉ muốn chạy đi, không muốn để ý tới Hoài Kinh nữa.
“Hãy nghĩ tới chuyện này theo một khía cạnh khác, em bao nuôi tôi không mất tiền. Đổi lấy một người bạn tình có kỹ thuật giỏi, có thể dạy cho em tất cả các kỹ xảo trên giường.” Giọng nói của Hoài Kinh lớn dần.
Hứa Tinh Không thấy anh cao giọng nên vội nhìn xung quanh, nhanh chóng quay lại dùng ánh mắt chặn miệng anh. Hoài Kinh thấy cô hốt hoảng, lại nở nụ cười.
Không còn tức giận, Hứa Tinh Không lại trở nên trầm mặc, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vì sao lại chọn tôi?”
Hoài Kinh đáp rất nhanh: “Em sạch sẽ.”
“Bởi vì tôi bảo thủ cho nên sạch sẽ sao?” Hứa Tinh Không hỏi, sau khi hỏi xong, cô lại nói tiếp: “Vậy anh có thể bao nuôi nữ sinh hoặc là nhân viên mới vào công ty…”
Hoài Kinh nhướng mày, nói: “Quá phiền toái. Người càng ngây thơ thì đòi hỏi cũng càng nhiều. Tôi không thích bọn họ, không muốn cho bọn họ tương lai.”
Hứa Tinh Không: “…”
Vậy đây chính là loại đàn ông cặn bã không muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh ta chưa có bạn gái, nên có qua lại với ai hay thế nào cũng chẳng có vấn đề gì.
Hứa Tinh Không lắc đầu: “Tôi không đồng ý, cũng hy vọng Hoài tổng đừng tới đây nữa.”
Hứa Tinh Không không mua gì thêm, chỉ mang cá chép trở về nhà. Về đến nhà, cô bỏ cá vào tủ lạnh rồi ngâm khăn vào nước đá một lúc, sau đó đắp lên trên chân.
Trời đã sáng trong, những tia nắng xuyên qua lớp kính rơi xuống bên cạnh ghế sofa. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh nên bị chia cắt thành những tia sáng nhỏ, chiếu lấm tấm trên sàn nhà. Mặt sàn lại được ốp bằng những miếng gạch men đủ loại màu sắc, cứ như đang hòa làm một với ánh nắng.
Hứa Tinh Không nhìn những vệt nắng trên sàn nhà, cảm nhận cái lạnh trên chân, vẫn không thể tưởng tượng nổi về những lời của Hoài Kinh đã nói.
Muốn bao nuôi cô làm bạn giường vì cô sạch sẽ đàng hoàng.
Ấn tượng đầu tiên của Hứa Tinh Không về Hoài Kinh không tồi, anh ta là một người ngoài nóng trong lạnh, cho dù rõ ràng hai người đã đi đến bước đấy, anh ra vào trong người cô, dịu dàng nói yêu cô, nhưng trong lòng anh vẫn không hề có cô.
Nghỉ ngơi một ngày, tới chủ nhật, Trần Uyển Uyển thông báo với Hứa Tinh Không là cô ấy đã hẹn gặp một người giúp cô, bảy giờ tối gặp mặt tại cafe Starbucks trong Golden Plaza.
Cuộc hẹn được ấn định lúc bảy giờ, nhưng buổi chiều Trần Uyển Uyển đã tìm Hứa Tinh Không, kéo cô đi mua quần áo. Sau khi hai người mua đồ xong, Trần Uyển Uyển bắt Hứa Tinh Không thay đồ mới ngay, đó là một bộ đầm voan mùa thu màu đỏ.
Hứa Tinh Không trắng mịn, đặc biệt hợp với gam màu tươi. Vừa mới mặc vào, Hứa Tinh Không đã muốn cởi ra, nhưng bị Trần Uyển Uyển ngăn lại.
“Đừng đừng đừng, cậu phải mặc bộ này.” Trần Uyển Uyển khẳng định.
Hứa Tinh Không nhìn mảng ngực lộ ra trong gương, đỏ mặt nói: “Thế này quá… hở hang quá.”
“Hở hang chỗ nào chứ?” Trần Uyển Uyển liếc mắt một cái, hỏi: “Chỉ lộ xương quai xanh ra cũng tính là hở hang à?”
Hứa Tinh Không không được tự nhiên kéo kéo cổ áo lên, lại bị Trần Uyển Uyển kéo lại.
Sau khi trả tiền, Hứa Tinh Không mặc luôn bộ đầm này, mất tự nhiên cùng Trần Uyển Uyển tiếp tục đi dạo phố. Lúc đi dạo phố, miệng của Trần Uyển Uyển không lúc nào nhàn rỗi, hết nói chuyện này đến nói chuyện kia.
“Lần này là một anh chàng tài giỏi đẹp trai, làm bên tiêu thụ phần mềm, rất biết ăn nói. Cậu không được quá cổ hủ, phải trò chuyện với người ta nhiều vào đó.”
Đi một lúc, Hứa Tinh Không thấy mấy cô gái xung quanh cũng đều ăn mặc “hở hang”, nên dần dần tự nhiên hơn. Cô nói với Trần Uyển Uyển: “Tớ đến Hạ Thành là để trốn tránh chuyện đi coi mắt, không ngờ đến nơi này vẫn phải đi.”
Trần Uyển Uyển trắng mắt liếc Hứa Tinh Không, hỏi: “Cậu không đi coi mắt, chẳng lẽ muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại à?”
Trần Uyển Uyển làm tất cả những chuyện này cũng là vì muốn tốt cho mình. Thế nên Hứa Tinh Không không nói những suy nghĩ trong lòng ra, chỉ cười cười rồi tiếp tục dạo phố cùng cô ấy.
Buổi tối cafe Starbucks rất ít người, người mà Trần Uyển Uyển hẹn đã đến chỗ hẹn chờ hai cô. Vừa nhìn thấy Hứa Tinh Không, hai mắt anh ta liền sáng ngời, sau khi chào hỏi xong, còn kéo ghế cho Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không có chút khẩn trương, cô cúi đầu nói cảm ơn.
“Vậy hai người trò chuyện nhé, tôi đi mua sữa bột cho con trai đây.” Trần Uyển Uyển tìm cớ rời khỏi, trước khi đi còn làm động tác cố lên với Hứa Tinh Không, Hứa Tinh Không bất đắc dĩ mỉm cười.
“Chào cô, tôi là Hoàng Hâm.” Người nọ tự giới thiệu trước.
“Tôi là Hứa Tinh Không.” Hứa Tinh Không thận trọng nói.
Hoàng Hâm cười khen ngợi: “Tinh Không, tên rất hay, rất ý nghĩa, giống như cô vậy.”
(Tinh không có nghĩa là bầu trời sao hay trời sao.)
Được khen ngợi như thế, Hứa Tinh Không không biết trả lời thế nào, chỉ nói tiếng cảm ơn.
Hoàng Hâm quả nhiên là nhân viên tiêu thụ, lúc hai người tán gẫu, Hứa Tinh Không vẫn không biết nói thế nào, nhưng cuộc trò chuyện vẫn không tẻ nhạt.
Hoàng Hâm mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, chứng tỏ anh ta rất coi trọng buổi xem mắt hôm nay. Dáng người anh ta không cao không thấp, tướng mạo trung bình, ăn nói cũng không tệ lắm, lại rất lịch sự, hơn hẳn những người lúc trước người nhà họ Hứa ép cô đi gặp nhiều.
Nói ra cũng thật nực cười, người nhà họ Hứa cho rằng sau khi ly hôn cô chỉ xứng với hạng người bỏ đi, còn Trần Uyển Uyển lại giới thiệu cho cô một đối tượng hẹn hò đã được chọn lựa thật kỹ lưỡng.
Giữa cuộc hẹn, Hứa Tinh Không đến WC một chuyến.
Hứa Tinh Không thấy Hoàng Hâm khá được, qua thái độ của anh ta đối với cô, có thể thấy anh có ấn tượng khá tốt về cô. Cô đi từ toilet ra, ở chỗ rẽ thì thấy Hoàng Hâm đang nói chuyện điện thoại.
Hoàng Hâm đứng trong một góc khuất hút thuốc lá, hình như không nhìn thấy cô, giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ, vừa đủ để Hứa Tinh Không nghe thấy. Nghe trộm người khác nói chuyện điện là rất mất lịch sự, Hứa Tinh Không vừa mới chuẩn bị rời đi, kết quả lại nghe Hoàng Hâm nhắc tới mình.
“Mày hỏi đối tượng hẹn hò hôm nay hả? Hôm nay tao xem mắt ba lần, cả ba cô tao đều muốn. Em gái buổi sáng thích hợp mang ra ngoài chơi, cô gái buổi trưa thích hợp lên giường. Còn cô gái buổi tối thích hợp làm vợ nhất… Dáng vẻ cũng không tệ, có điều quá cổ hủ, thậm chí tao có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nằm im không nhúc nhích chờ tao ở trên giường của cô ta. Ha ha ha, cứ để cô ta ở nhà hầu hạ ba mẹ tao, còn về nhu cầu sinh lý thì ra ngoài tìm vui là được…”
Hứa Tinh Không không trở về chỗ ngồi nữa, Trần Uyển Uyển gửi cho cô một tin nhắn, nói cô ấy mua sữa bột xong rồi về trước rồi. Hứa Tinh Không ra khỏi Golden Plaza, ngày cuối tuần rất đông đúc, cô chậm rãi nhớ lại lời nói của Hoàng Hâm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải người như Hoàng Hâm, bởi vì chồng trước của cô – Vương Thuấn Sinh cũng như vậy. Cô không gặp gỡ nhiều đàn ông lắm, nhưng cả hai đều như thế…
Hứa Tinh Không lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Điện thoại kết nối, một giọng nam dễ nghe từ đầu dây bên kia truyền tới.
“A lô.”
Ngón tay cầm điện thoại run lên, cổ họng của Hứa Tinh Không chua xót, cô run run nói: “Tôi…”
Hoài Kinh nhận ra giọng cô, người phụ nữ bên kia không nói gì, Hoài Kinh nhanh chóng dặn dò: “Tôi đến đón em.”
Hứa Tinh Không nhìn lên cao, bầu trời sao rực rỡ sáng ngời, không giống cõi lòng hoang vắng của cô lúc này. Cô bị ánh trăng lạnh lẽo làm nhắm mắt lại, sau đó khẽ đáp: “Được.”
Có lẽ ngay từ đầu, cô đã bị lời đề nghị của Hoài Kinh tác động. Cô không thể phủ nhận, mặc dù hai người chỉ mới ân ái một lần, nhưng cô đã say mê sự quấn quýt nóng bỏng của người đàn ông đó.
Đây không phải là chuyện gì tốt đẹp đáng để nhớ lại, cho nên cô muốn chôn giấu nó đi. Đối với cô mà nói, Hoài Kinh giống như một sự cám dỗ đáng hổ thẹn. Lý trí của cô muốn trốn tránh, nhưng trái tim lại không ngừng nhớ mong.
Lời nói của Hoàng Hâm khiến cô nhớ lại tâm tình đêm đó khi đồng ý lên giường với Hoài Kinh, thứ nhất để chứng minh cô không phải là không có người cần; thứ hai, cô muốn thay đổi.
Bảo thủ cũng không phải là một tính cách tốt đẹp.
Quan hệ của cô và Hoài Kinh không phải bao nuôi, chẳng qua là hiện tại hai người đang cần đối phương.
Cô có nhu cầu hiểu thêm về chuyện giường chiếu, vì cô cần phải thay đổi bản thân.
Hoài Kinh cũng có nhu cầu tình dục, anh cần tìm một người phụ nữ đàng hoàng sạch sẽ.
Đứng trong phòng khách nhà Hoài Kinh, lắng nghe thanh âm cửa đóng lại vang lên “lạch cạch”, giống như khóa lại mọi sợ hãi và đường lui của Hứa Tinh Không.
Hoài Kinh đi tới, ngón tay ấm áp của anh nắm lấy cằm cô, vẻ mặt anh vẫn trong trẻo lạnh lùng, tựa như ánh trăng đêm nay.
Anh hôn lên môi cô, sau đó ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.