Hoài Kinh đến làm không khí trên bàn lâm vào yên lặng.
Thấy Hoài Kinh ngồi xong, Hứa Tinh Không nhìn anh một cái.
Hoài Kinh tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế lười biếng, anh nâng ngón tay lên, hơi hơi cong cong, tựa hồ muốn thả lỏng cà vạt một chút. Nhưng nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không, anh buông ngón tay, hướng tới cô, cười cười.
"Anh xong việc rồi?" Hội nghị giữa năm nhiều mà phức tạp, Hoài Kinh gần đây đều rất vội.
Hoài Kinh thật không có thần sắc mệt nhọc, thể lực và tinh thần anh lúc nào cũng luôn luôn thật tốt, ngón tay chạm vào ly nước trên bàn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
Lúc hai người trò chuyện, người ở bàn cũng dần dần phục hồi tinh thần lại. Nhìn Hoài Kinh, mọi người trong lòng kinh ngạc, cảm thán đều còn biểu hiện ở trên mặt. Người bạn học vừa mới xem qua tạp chí kinh tế tài chính kia thu hồi tầm mắt trên người Hoài Kinh, cười cười nhìn Hứa Tinh Không: "Giới thiệu một chút đi."
Tầm mắt Hứa Tinh Không và Hoài Kinh đồng thời rơi xuống trên người người đó.
Đáy mắt Hoài Kinh vẫn bình tĩnh như nước, Hứa Tinh Không hơi chút co quắp, cô cười thẹn thùng, "Đây là bạn trai tôi, Hoài Kinh."
"Hoài Kinh?" Người nọ xác định tên, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Có phải chủ tịch Hoài thị không?"
Cô ấy vừa hỏi như vậy, trong bàn sôi trào một mảnh, Thi Sơ Tĩnh và Ninh Bách thật ra lại thành thật, chỉ là nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt, biểu tình không đồng nhất.
"A?" Hứa Tinh Không liếc mắt nhìn người nọ một cái, sờ sờ cái mũi, nói: "Đúng vậy, anh ấy là ông chủ của tôi."
Nghe Hứa Tinh Không giới thiệu mình xong, khóe môi Hoài Kinh gợi lên, cười đơn giản. Anh ở đây không keo kiệt nụ cười. Nhưng mà nụ cười thì trên mặt, đáy mắt lại thanh lãnh bất biến, cho anh một vẻ bất cận nhân tình.
"Chào mọi người, tôi là bạn trai Hứa Tinh Không, hôm nay Tinh Không đem tôi tới đây chúc thọ cho giáo sư Dương."
Anh đem ly nước trong tầm tay đẩy một chút về phía trước, nước trong ly hơi rung động một chút, "Chúc thọ nên hòa hòa khí khí, nói chuyện cũng chú ý đúng mực. Tính tôi làm việc không màng hậu quả, nếu mọi người có nói gì không chú ý làm Tinh Không không cao hứng, vậy cũng làm tôi không cao hứng. Nếu tôi không vui, chuyện gì cũng có thể làm tới."
Lời này của Hoài Kinh nói ra thật nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí còn kèm theo một tiếng cười khẽ. Cái cười kia như đang thảo luận thời tiết hôm nay không tệ, nhưng lại mang theo chút thiếu gia bất cần đời, làm người nghe lạnh cả sống lưng.
Toàn bộ Hạ Thành, Hoài Hà Mai Liễu bốn nhà, người bình thường tiếp xúc không đến. Nguyên nhân chính là vì tiếp xúc không đến cho nên cũng biết bọn họ không thể trêu chọc.
Khoảng thời gian trước Hoài thị xảy ra chuyện lớn, nguyên chủ tịch bị cháu trai ruột đưa vào ngục giam, mà hiện tại Hoài thị là trong tay cháu trai của ông ta – chủ tịch hiện thời của tập đoàn Hoài thị.
Đem chú hai của mình đưa vào ngục giam, mắt anh cũng chưa chớp một cái. Cho nên lời anh nói ra, ai cũng biết không có ý nói giỡn.
Mọi người nhiều hoặc ít đều có chút kiêng kỵ cùng sợ hãi, nhưng đại bộ phận cũng không lo lắng gì, rốt cuộc bọn họ cũng chưa nói gì bậy, mà thật ra lại có hai người bị dọa.
Ninh Bách sắc mặt trắng bệch, cô ta nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Lời nói vừa rồi của tôi là vô tâm, Tinh Không cậu đừng để trong lòng."
Trần Uyển Uyển xem bộ dạng lúng túng kia, cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy hai cô nhận ra tôi và Tinh Không, trực tiếp đóng ngay cửa thang máy lại, không cho chúng tôi cùng đi lên, đây cũng là vô tâm?"
Thi Sơ Tĩnh cùng Ninh Bách mặt đều xanh mét.
Hứa Tinh Không nhìn hai người, Hoài Kinh cùng Trần Uyển Uyển, kẻ xướng người họa, đem ánh mắt ở bàn kế bên cũng hấp dẫn lại đây, thậm chí Bạch Trúc cách đó không xa cũng nhìn lại.
Cô giữ chặt bên người mình "tả hữu hộ pháp", nhẹ giọng nói: "Hai người đừng nói nữa."
Rũ mắt nhìn thoáng qua vành tai biến hồng của Hứa Tinh Không, Hoài Kinh hơi nhấp môi, duỗi tay cầm tay cô, nói: "Được, chúc thọ xong lại nói."
Lời dự phòng của Hoài Kinh đánh lên thật chuẩn đến tàn nhẫn, chỉnh đến đề tài sau đó trên bàn, mọi người đều chỉ nói đến thời gian cùng học đại học với nhau. Mọi người cùng nhau nhớ lại năm tháng xanh miết ở Hạ đại, nói đến càng ngày càng vui.
Hoài Kinh không phải học sinh ở Hạ đại, cũng không chen vào nói gì, chỉ là ngồi một bên lẳng lặng nhìn Hứa Tinh Không.
Lúc cô nói chuyện, anh nghiêm túc nghe, khi cô cười rộ lên, đáy mắt anh cũng sẽ có chút ý cười.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Tinh Không cảm nhận được mình vắng vẻ Hoài Kinh, quay đầu lại nhìn anh một cái. Hai người tầm mắt giao nhau, Hoài Kinh nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo một chút. Lực đạo không lớn không nhỏ, thật thoải mái. Hứa Tinh Không mặt đỏ hồng, nhìn qua thật vui vẻ. Cô cúi đầu nhìn Hoài Kinh kéo tay mình, cười hỏi: "Anh lúc trước ở trường học sinh hoạt như thế nào?"
Hoài Kinh chuyên nghiệp là học y, ở trung học đã bị đưa ra nước ngoài, đại học và nghiên cứu sinh đều ở nước ngoài, sau khi cha qua đời, học vị thạc sĩ anh cũng không kịp lấy đã phải quay trở về.
Tưởng tượng như vậy, chuyện học mười mấy năm trước, anh không nhớ rõ lắm.
"Đã quên." Hoài Kinh nói, anh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, cười nói: "Nhưng có thể khẳng định chính là không được vui vẻ như hiện tại ở bên em."
Đột nhiên bị uy một ngụm đường, Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh, trở tay cầm ngón tay của anh, ngọt đến mị mị mắt.
Tiệc mừng thọ lần này, Hứa Tinh Không quả thật quá vui, cô tựa hồ đã lâu không tận hứng được như vậy, thậm chí trên đường về nhà vẫn cứ đang nói.
Hai giờ chiều, quốc lộ sạch sẽ rộng lớn vùng duyên hải, gió biển nhè nhẹ thổi đem khô nóng nặng nề nhiều ngày qua trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hoài Kinh ngồi ở ghế điều khiển, tư thái thả lỏng mà lái xe. Anh nhìn thẳng phía trước, tay thon dài đặt trên tay lái. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, phản xa dừng ở trên cằm anh.
Sườn mặt tự nhiên thả lỏng, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, lúc Hứa Tinh Không nói đến chuyện gì thú vị cũng cười theo. Đáy mắt anh cũng nhuộm tầng ý cười, có khi không phải Hứa Tinh Không nói chuyện thật vui mà chỉ bởi vì cô vui vẻ, anh cũng cao hứng.
Lúc xe đang chạy, giọng nói Hứa Tinh Không không rõ ràng. Đợi trong chốc lát không nghe cô tiếp tục nói, Hoài Kinh nghiêng mắt nhìn qua, Hứa Tinh Không cúi đầu, trong ánh mắt có chút vô thần.
Nhíu mày, Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không, duỗi tay sờ mặt cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Bàn tay Hoài Kinh có độ ấm làm Hứa Tinh Không thoáng tỉnh lại, cô nhăn mày, đôi tay đặt ở bụng nhỏ, cười cười nói: "Có điểm căng, bụng hơi đau."
Nói tới đây, mày Hứa Tinh Không giãn ra, dùng tay xoa xoa bụng, nói: "Kinh nguyệt sắp tới."
Hai lần trước khi kinh nguyệt tới đều là cảm giác này. Căng, không có tinh thần, còn có bụng nhỏ quặn đau. Loại chứng trước khi có kinh nguyệt này không thể nào thoải mái, nhưng cũng không quá khó chịu.
Nghe cô nói, Hoài Kinh tính toán một chút, khoảng cách lần trước kinh nguyệt của Hứa Tinh Không đã hơn 40 ngày.
Tắt khí lạnh bên trong xe đi, Hoài Kinh mở cửa sổ xe ra, ngoài cửa sổ chút nhiệt khí theo gió tiến vào, anh nói với Hứa Tinh Không: "Ngủ một lát đi."
Gió biển thổi bay bay tóc, Hứa Tinh Không xoa bụng nhỏ, không để bụng: "Chỉ đau một chút sẽ hết."
Loại đau từng chặng nhu vầy, về đến nhà sẽ mau biến mất.
Xác định Hứa Tinh Không không có việc gì, Hoài Kinh cũng yên tâm. Hai người mới vừa vào cửa, Meo Meo liền bổ nhào vào trong lòng ngực Hứa Tinh Không, cô "ai nha" một tiếng, cười tiếp được nó, ôm nó vào trong người, nhẹ nhàng tung lên hai cái.
Hoài Kinh nhìn Meo Meo trong lòng ngực Hứa Tinh Không dào dạt đắc ý mà nhìn anh, đuôi lông mày nhướng lên, vừa muốn đi qua ôm Hứa Tinh Không, tiếng chuông di động vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình, bấm nút nghe.
"A lô." Hoài Kinh ngón tay câu lấy cà vạt, nhẹ nhàng xả một cái cởi bỏ cà vạt ra, anh bắt đầu mở nút tay.
"Anh!" Thanh âm vui sướиɠ của Hoài Hoàn từ bên kia điện thoại truyền tới.
Chuẩn bị ôm Meo Meo đi phơi nắng, Hứa Tinh Không bước chân hơi hơi dừng lại, nhìn qua.
Hoài Kinh đã cởϊ áσ khoác ra, cà vạt cũng ném lên sô pha. Anh mở hai nút áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn. Ngước mắt đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không, cười cười lên tiếng: "Ừ."
"Anh, chiều mai hai giờ em tới, anh nhớ tới đón em!" Hoài Hoàn lải nhải nói xong, bổ sung, "Mang theo chị dâu cùng đến nha."
Khi Hoài Hoàn nói chuyện, Hoài Kinh vẫn luôn nhìn Hứa Tinh Không, cô có thể nghe được lời trong điện thoại của Hoài Hoàn. Nghe được hai chữ "chị dâu", người phụ nữ đang tắm mình dưới ánh mặt trời dần dần đỏ mặt.
"Ừ." Hoài Kinh lên tiếng.
Hoài Hoàn lần này về nước sẽ không đi ra lại nước ngoài, sau này cô sẽ học trong quốc nội. Sau khi về nước, cô sẽ ở tại đại trạch. Có lẽ là do cô là cháu gái duy nhất, Mai lão thái thật sự thích Hoài Hoàn.
Nói chuyện với Hoài Hoàn xong, Hoài Kinh cởi bỏ nút ở cổ tay, đi đến cửa sổ sát đất. Anh mặc một cái quần sắc tối vào áo sơ mi trắng, cổ áo cùng cổ tay đã được mở nút, lộ ra xương quai xanh cùng cổ tay xinh đẹp.
Từ trong bóng râm đi ra ngoài dưới ánh mặt trời, thần sắc dần dần trở nên ôn nhu, đến khi đi đến bên người Hứa Tinh Không, anh hơi hơi cúi xuống, hôn gương mặt Hứa Tinh Không một chút.
"Phải." Lúc này đau đớn so với vừa rồi thật mãnh liệt, đau đến sức lực cô không còn chút nào, cùng lúc đó cô cảm giác được phía dưới có chút nóng, Hứa Tinh Không xoay người lên lầu, nói: "Em đi toilet."
Hoài Kinh cũng không chờ ở phòng khách, anh cùng đi về phòng ngủ với Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không chưa kịp lấy băng vệ sinh, trực tiếp vọt vào toilet, Hoài Kinh đi lấy cho cô, sau đó mới gõ cửa đi vào.
Trên bồn cầu, Hứa Tinh Không đã kết thúc. Nhưng cô giống như có chút không đúng, sắc mặt trắng hơn so với vừa rồi rất nhiều, một tay đỡ lấy vách tường bên cạnh, thân thể lung lay như sắp đổ.
Hoài Kinh trong lòng lo sợ, chạy nhanh qua ôm lấy cô.
"Kinh nguyệt không tới." Hứa Tinh Không bắt lấy cánh tay Hoài Kinh, giọng cô có chút khô khốc, như là bốc hỏa, lại có điểm cảm mạo.
"Đi lên giường trước." Hoài Kinh bế cô lên, đứng dậy đi ra ngoài.
"Còn chưa có xả..." Hứa Tinh Không liếc bồn cầu một cái, vành tai có chút hồng.
"Anh sẽ xả sau." Hoài Kinh không để ý cái này, anh ôm cô lên giường.
Buông cô xuống giường, bàn tay Hoài Kinh sờ s0ạng trán cô một chút, rồi lại sờ trán mình.
"Phát sốt, còn có chỗ nào khó chịu?"
Đợt nóng này, đến không có bất luận triệu chứng gì báo trước.
"A ~ bụng đau......" Hứa Tinh Không giống như con mèo nhỏ bị thương, mặt cô cọ vào tay Hoài Kinh, ngoại trừ phát sốt, bụng nhỏ cô cũng vô cùng đau đớn, so với hai lần trước đau hơn nhiều.
Nghe tiếng nức nở của Hứa Tinh Không, như một sợi dây buộc chặt ở ngực Hoài Kinh, máu như muốn ngừng lại. Lần trước kinh nguyệt của Hứa Tinh Không là anh chăm sóc, nên anh biết không đau như thế này. Lần này không chỉ là vô cùng đau đớn lại còn thêm phát sốt.
"Anh đi lấy thuốc." Hoài Kinh khẽ hôn Hứa Tinh Không một cái, ôn nhu nói: "Chờ anh một lát."
Nói xong, Hoài Kinh đứng dậy đi lấy hòm thuốc.
Hoài Kinh mở hòm thuốc ra, bắt đầu tìm thuốc hạ sốt cùng thuốc giảm đau. Vừa mở thùng thuốc ra, tầm mắt Hoài Kinh đảo qua, quét tới que thử thai đặt ở mặt trên cùng.
Tầm mắt vừa dừng ở que thử thai, trong chớp nhoáng như có gì chạm vào thần kinh làm cảm quan Hoài Kinh vừa rồi hỗn loạn vì Hứa Tinh Không bị khó chịu trở nên rõ ràng.
Tay đặt trên que thử thai, chiếc hộp đựng que chạm vào thùng thuốc phát ra một tiếng vang nhỏ, chấn đến bên tai Hoài Kinh.
Anh cầm một viên Ibuprofen, rót ly nước đi tới trước mặt Hứa Tinh Không.
|Editor: Ibuprofen: thuốc giảm đau, khi có thai thì không được dùng, nhất là trong 30 ngày đầu tiên vì sẽ bị ảnh hưởng phụ, có khi bị sảy thai|
Hứa Tinh Không đang mơ hồ, nghe được tiếng bước chân, cô mở bừng mắt ra. Ánh mắt cô đối diện với Hoài Kinh, dưới ánh mặt trời, thần sắc anh thật bình tĩnh làm người nhìn không thấu.
Hoài Kinh đem thuốc cùng ly nước đặt ở tủ đầu giường, anh nhìn Hứa Tinh Không, hơi liếʍ liếʍ môi dưới, nói: "Em chờ anh một chút."
Hứa Tinh Không nhìn theo bóng anh, ý thức mơ hồ một lần nữa bị bụng đau trở thành rõ ràng lên. Cô nhìn cửa buồng vệ sinh, qua một hồi, Hoài Kinh vẫn như cũ chưa đi ra.
Đầu choáng váng, não thật trướng, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua thuốc cùng nước ấm bên cạnh, chống người dậy, cầm lên.
Lúc cô cầm thuốc lên, trong nháy mắt trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước. Tiếng xả nước qua đi, lại có tiếng vòi nước chảy, Hoài Kinh tựa hồ đang rửa tay. Rửa tay xong, Hoài Kinh từ buồng vệ sinh đi ra, vừa lúc thấy được trong tay Hứa Tinh Không ly nước và viên thuốc.
Tay Hoài Kinh vừa mới rửa, ngón tay thon dài trắng nõn có giọt nước tích theo đầu ngón tay rơi xuống mép giường, thật mau đã biến mất không thấy.
Anh từ từ đi tới.
Hoài Kinh đem thuốc và nước trên tay Hứa Tinh Không lấy lại, rũ mắt nhìn cô, con ngươi màu nâu nhìn không ra cảm xúc gì. Tay cầm cái ly khẽ run, mặt ly hằn lên một vằn nước, Hứa Tinh Không nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô còn chưa mở miệng, Hoài Kinh đem cái ly đặt lên miệng, ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lộn một chút, uống sạch sẽ ly nước.
Uống xong, đáy mắt thâm trầm của Hoài Kinh như được pha loãng. Anh đem ly nước để sang một bên, đế ly phát ra một tiếng nặng nề.
Hoài Kinh duỗi tay ra luồn xuống dưới thân Hứa Tinh Không, ôm cô lên, hôn lên đầu cô một cái, nói: "Không cần uống thuốc nữa, anh mang em đi bệnh viện."