Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 77: Phiên ngoại 7



Người một nhà hấp tấp xuống lầu, Lâm Mỹ Tuệ còn mang theo chậu rửa mặt cùng đệm chăn đã chuẩn bị trước.

Thang máy vừa đến bãi đậu xe ngầm, Hứa Tinh Viễn chạy ra ngoài trước, vừa chạy vừa nói: "Em đi lái xe, anh và chị ngồi ở sau."

Hoài Kinh ôm Hứa Tinh Không, trong lòng ngực Hứa Tinh Không vừa mới đau từng cơn, hiện tại đã bình phục trở lại. Nhưng cô rõ ràng cảm giác được nước ối đã vỡ, giống như xuyên qua váy mà chảy ra.

Bởi vì ngày dự sinh đã tới gần, Hoài Kinh ở bệnh viện Hoài Thành đã hẹn trước với bác sĩ. Vừa đến bệnh viện, Hứa Tinh Không bị đẩy vào phòng sinh, Hoài Kinh cũng đi theo vào.

Lần đầu tiên sinh con, quá trình thật nôn nóng, toàn bộ hành trình Hoài Kinh không nói chuyện, tay nắm tay Hứa Tinh Không, cảm thấy cô cuồng loạn dùng sức, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng đứa bé cũng không lăn lộn Hứa Tinh Không lâu lắm, trong tiếng pháo giao thừa khắp nơi, một tiếng khóc trẻ con nỉ non vang lên trong phòng sinh. Cùng lúc đó, tim Hoài Kinh vẫn đang treo ở không trung chợt rơi xuống.

Lông mi anh khẽ run, chớp chớp mắt, nhìn Hứa Tinh Không trên giường thoát lực mệt nhoài nhưng lại đầy nước mắt, anh đứng dậy hôn lên trán cô.

Hứa Tinh Không không còn sức lực, cô cảm thụ được độ ấm của Hoài Kinh, khi gương mặt cọ sát với nhau có chút sáp, trên mặt hai người đều có chút mồ hôi.

Hứa Tinh Không vừa mới sinh xong, thân thể không có lực như hư không, nhưng trong lòng cảm thấy thật tràn đầy.

"Người nhà tới cắt cuống rốn đi." Bác sĩ ôm em bé, cười nói một câu.

"Đi thôi." Hứa Tinh Không giọng nói có chút ách, lúc cô cười, môi khô khốc mà tái nhợt, nhưng trên mặt tất cả đều là hạnh phúc.

Hoài Kinh hiện tại cảm giác còn có chút không rõ ràng, anh cúi đầu nhìn Hứa Tinh Không, như là đang nằm mơ. Hứa Tinh Không nói cuộc sống của cô được anh làm viên mãn, tại đây, thời khắc này, Hoài Kinh mới hiểu được ý tứ của cô.

Cuống rốn cắt xong, bác sĩ ôm em bé đưa đến trong lòng ngực Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không ôm thật cẩn thận, nhìn nhìn, cứ việc cô không còn chút sức lực nào, lại vẫn mở to mắt.

Cậu bé vừa được sinh ra, trên người còn nhăn nhăn dúm dó, làn da trong suốt, hồng nhạt. Khóc một hồi, đôi mắt cậu nh ỏ còn chưa mở, tay nhỏ đã bắt đầu giương nanh múa vuốt mà vung vẩy.

Hoài Kinh kéo ghế dựa ngồi bên cạnh, ngón tay Hứa Tinh Không cùng con trai áp vào nhau, ngón tay trẻ con quá nhỏ, lại ngắn. Hứa Tinh Không vừa tiếp xúc đến, mẫu tử liên tâm, ngón tay nho nhỏ truyền đến độ ấm của trẻ con làm tim cô thật ấm.

Lúc tay Hứa Tinh Không và con trai đối nhau, một ngón tay trắng nõn bên cạnh cũng đưa tới. Ba ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau, giống như cánh hoa rơi trong nước, trong lòng người một nhà tỏa ra một vòng gợn sóng nho nhỏ.

Hứa Tinh Không ngẩng đầu, cô nhìn Hoài Kinh, trong mắt đầy ánh sáng lập lòe, cô nói: "Con thật nhỏ."

Cũng không phải là quá nhỏ, do ngón út kia bị cô và Hoài Kinh kẹp lấy, nhỏ đến cơ hồ không cảm giác được. Rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, gương mặt cô đã dần dần hồng nhuận trở lại, sợi tóc bên thái dương còn ít mồ hôi ẩm, cuộn lại, non mềm bên tai. Đôi mắt cô đen bóng, trong mắt tất cả đều là vui sướиɠ hạnh phúc.

"Con sẽ lớn mau." Hoài Kinh nói, tầm mắt đặt lên người đứa trẻ, mặt mày dần dần ôn nhu, thanh âm trầm thấp.

"Con sẽ lớn mau, sau đó cùng anh bảo hộ em."

Trẻ con sẽ trưởng thành nhanh chóng đến không kịp xem. Nhưng muốn trưởng thành đến cùng Hoài Kinh bảo hộ cô, vẫn yêu cầu chút thời gian. Hiện tại cậu bé vẫn là một đứa trẻ mới sinh, còn cần người chiếu cố.

Sợ Hứa Tinh Không vừa sinh xong, hoạt động mạnh sẽ làm thân thể bị thương, Hoài Kinh đem một đoàn chăm sóc từ Hạ Thành tới Hoài Thành, đặc biệt hầu hạ Hứa Tinh Không khôi phục sau khi sinh.

Đợi Hứa Tinh Không ở cữ xong, cậu bé cũng không còn yếu ớt như vậy, Hoài Kinh mới đưa Hứa Tinh Không cùng con trai trở về Hạ Thành.

Lúc con trai được bảy tháng, Hứa Tinh Không cũng trở về IO làm việc. Rời con đi làm ngày đầu tiên, Hứa Tinh Không vốn là người ôn hòa an tĩnh lại có chút nôn nóng bộp chộp. Trước kia không có con, thật không có cảm giác nhớ nhà, hiện tại đã có con trai, trong chốc lát không thấy được con, trong lòng cô thật khó chịu.

Nhưng cô chính mình lựa chọn muốn tiếp tục sự nghiệp của mình, Hứa Tinh Không thu hồi tầm mắt từ đồng hồ ở văn phòng, ổn định lại tâm tình, sau đó tiếp tục chuẩn bị tư liệu cho ngày mai đi ra ngoài.

Trần Uyển Uyển cầm một phần phiên dịch tư liệu lại đây, nhìn Hứa Tinh Không còn chưa an ổn, cô để văn kiện lên bàn, cười nói: "Làm sao vậy? Nhớ Tiểu Mộ Mộ à?"

Trần Uyển Uyển là người từng trải, liếc mắt một cái liền hiểu được ý nghĩ của Hứa Tinh Không. Cô ngẩng đầu cười, nhìn bạn tốt, than một tiếng: "Ừ, tớ phát hiện mình không rời con được."

Đây là lời nói thật, mỗi người mẹ đều không thể rời khỏi con mình.

Mũi gian hừ hừ cười một tiếng, Trần Uyển Uyển an ủi vỗ vai Hứa Tinh Không, cười nói: "Hiện tại chỉ là vài giờ không gặp mà thôi, về sau con trưởng thành, đi nhà trẻ, vào đại học, cuối cùng kết hôn... Những ngày không gặp con thật là nhiều."

Khang Khang đã bảy tuổi, Trần Uyển Uyển đã thích ứng bảy năm, nhưng Hứa Tinh Không vừa mới sinh được bảy tháng, nghe Trần Uyển Uyển nói như vậy, trong lúc nhất thời cô còn chưa thích ứng được.

Trần Uyển Uyển nhìn bộ dáng lo âu của cô, cầm folder đập đập lên bàn. Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên, Trần Uyển Uyển nhìn lướt qua bộ phận phiên dịch âm thịnh dương suy, cười nói: "Đều như vậy, mỗi người mẹ đều là như vậy mà. Bộ môn chúng ta nhiều bà mẹ như vậy, sau bốn tháng nghỉ sanh đã trở lại đi làm, cậu còn được nghỉ đến bảy tháng."

Nghe Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không cũng nhìn lướt qua văn phòng, lời Trần Uyển Uyển nói cũng có lý, mỗi người mẹ sau khi tách ra với con đều phải mạnh mẽ như nhau cả.

Lúc cô đang nghĩ những việc này, di động đột nhiên vang lên, Trần Uyển Uyển nhắc cô tiếp điện thoại, Hứa Tinh Không ấn nghe.

Là Hoài Kinh gọi tới, Hứa Tinh Không vừa tiếp, anh nói liền một câu.

"Thu thập đi, anh đến đón em về nhà."

Trần Uyển Uyển bên cạnh nghe được Hoài Kinh nói trong điện thoại, giương mắt nhìn thời gian, hiện tại mới hai giờ chiều. Hứa Tinh Không thấy được động tác Trần Uyển Uyển xem đồng hồ, cô hỏi một câu: "Hiện tại trở về làm gì?"

Đầu kia điện thoại hơi yên lặng, Hoài Kinh tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: "Anh nhớ Tiểu Mộ, em và anh trở về nhìn xem."

Hứa Tinh Không: "......"

Trần Uyển Uyển: "......"

Hứa Tinh Không thu thập đồ vật rồi chạy nhanh xuống lầu. Có Hoài Kinh ủng hộ, trong lòng cô không có cảm giác tội lỗi chút nào, ngược lại đắm chìm trong vui sướиɠ sắp mau nhìn thấy con.

Thang máy vừa đến lầu một, lướt qua đại sảnh, Hứa Tinh Không đã thấy được xe ngừng ở cửa. Trong lòng cô thật vui vẻ, người đi qua lại chào hỏi, cô lễ phép trả lời rồi chạy ra cửa.

Chạy có chút gấp, Hứa Tinh Không thở hổn hển, hiện tại vừa đến trung tuần tháng chín, vừa ra cửa, một đợt không khí nóng đập vào mặt, Hứa Tinh Không chạy nhanh lên xe.

Trong xe, Hoài Kinh mặc bộ vest nghiêm trang, ngón tay thon dài đặt trên tay lái, thân thể hơi dựa ra phía sau, tư thế lười biếng mà tản mạn. Nghe được tiếng Hứa Tinh Không mở cửa, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt thanh lãnh nhìn đến Hứa Tinh Không ngồi ở ghế phụ trở thành thật ôn nhu.

Hứa Tinh Không ngồi xuống, mặt bởi vì chạy nhanh trở nên có chút ửng hồng, tóc hơi rối loạn. Hoài Kinh duỗi tay vuốt tóc cho cô, hỏi một câu: "Cao hứng như vậy?"

Giương mắt nhìn Hoài Kinh, Hứa Tinh Không hiện tại trong lòng còn nhảy bùm bùm, cô cũng không che dấu, trên mặt tươi cười lớn hơn nữa.

"Anh không phải bởi vì nhớ Tiểu Mộ mới chở em về nhà, anh là bởi vì biết em nhớ Tiểu Mộ cho nên mới mang em về." Giọng cô nhảy nhót, trong ánh mắt lập lòe tinh tú, trên mặt tất cả đều là vui sướиɠ.

"Cũng không phải." Hoài Kinh nhìn bộ dáng cao hứng của cô, phát động xe, nhàn nhạt mà nói một câu.

"A?" Hứa Tinh Không cười nghi hoặc một chút.

Hoài Kinh nghiêng mắt nhìn cô một cái, người phụ nữ bởi vì nghi hoặc mà nụ cười trên mặt ngừng lại một chút, nhìn qua như chú sóc nhỏ bị người đột nhiên đoạt đi quả hạch, còn chưa phản ứng lại được.

Tay nhẹ nhàng đánh tay lái, khóe môi Hoài Kinh cong lên, trầm giọng nói: "Anh bởi vì muốn gặp em, cho nên mới mang em về nhà."

Hai điểm ánh sáng chiếu qua cửa kính, chiếu xạ vào đáy lòng cô, đầu quả tim Hứa Tinh Không như có chocolate rót vào, thật thơm thật ngọt.

Về đến nhà, Hứa Tinh Không chạy nhanh ra khỏi xe.

Bởi vì hai người đều phải đi làm, Hoài Kinh mời một người chuyên môn chăm sóc trẻ, còn có một bảo mẫu chiếu cố cho con trai. Những người này đều là Hà Ngộ đề cử, thành thật đáng tin, kinh nghiệm phong phú làm Hứa Tinh Không rất yên tâm.

Hứa Tinh Không mới vừa vừa vào cửa, cô chăm sóc thấy được liền chỉ vào phòng trẻ em, nói: "Mới vừa tỉnh, đang tự mình chơi."

"Làm phiền chị." Hứa Tinh Không gật gật đầu, sau đó hai vợ chồng một trước một sau đi vào phòng em bé.

Phòng cho em bé là cải tạo từ phòng cho khách, bên trong độ ấm cũng điều chỉnh tới thích hợp cho trẻ con. Chị chăm sóc đi xuống chuẩn bị bình sữa, trong phòng là bảo mẫu đang coi bé, nhìn thấy vợ chồng Hứa Tinh Không tiến vào, bảo mẫu cười cười, đứng dậy rời đi.

Hứa Tinh Không nhớ nửa ngày, giờ nhìn đến con trai nằm trong nôi, như ban đêm tối đen đột nhiên có vì sao chiếu rọi, tim trở nên mềm mại ngay lập tức.

Cậu bé đã bảy tháng, thân thể cũng dần dần nảy nở. Màu da cùng màu mắt giống Hoài Kinh, thân thể của trẻ con toàn thân như tuyết trắng, hàng mi dài cong nồng đậm, tròng mắt màu nâu lưu ly, thanh triệt sáng ngời.

Hiện tại khuôn mặt vẫn là mặt bánh bao, nhưng đôi mắt đào hoa đã bắt đầu hình thành, đuôi mắt nhọn nhọn, lúc cười rộ lên thật giống cha.

Cậu bé nho nhỏ ngồi trong xe nôi, trong tay một món đồ chơi nhỏ, không khóc không nháo, thập phần đáng yêu.

Cậu bé diện mạo giống cha, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Hoài Kinh là thanh lãnh đạm mạc, mà cậu bé giống như một mặt trời nhỏ, đặc biệt thích cười.

Đứa trẻ bảy tháng, chẳng những có thể phát ra âm thanh, còn có thể đáp lại người. Hiện tại cậu đang nắm một quả cầu nhỏ, tay kia nắm thành một nắm, đưa vào miếng cắn cắn, "oa a" vài tiếng như một tiểu lảm nhảm.

Ánh mặt trời quá chói, vì bảo hộ đôi mắt cho con, bức màn trong phòng được kéo lại, trong phòng chỉ có cái đèn được điều chỉnh đến độ sáng thích hợp, trong phòng tràn ngập mùi sữa.

Phòng không lớn lắm, bên trong có cái giường, một cái nôi, nôi cách mép giường không hơn hai mươi cm. Giường này rất lùn, nằm ở trên giường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bé ở trong nôi. Trên sàn nhà là một tầng thảm, sạch sẽ mềm mại.

Giường là Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh ngủ, lúc nghỉ sinh ở nhà, ban đêm là cô cùng Hoài Kinh, còn có con trai ở chung, như vậy thuận tiện chiếu cố được em bé.

Chăm sóc em bé vào ban đêm, đối với Hứa Tinh Không là một loại kinh nghiệm cuộc sống, đối với việc chiếu cố Tiểu Mộ, cô đều muốn tự làm.

Cô nghỉ sinh, nhưng Hoài Kinh thì không, ban đầu Hứa Tinh Không sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, bảo anh trở về phòng ngủ, nhưng anh ôm cô không buông, không muốn đi. Cũng may cậu bé buổi tối rất ít khóc nháo, đúng giờ cho bú sữa là được, cũng không quá ảnh hưởng Hoài Kinh.

"Con trai, mẹ đã về rồi ~" Hứa Tinh Không cởi giày ra, dẫm lên thảm mềm mại đi đến nôi, ngồi lên giường, ôm con vào trong lòng ngực.

Cậu bé tựa hồ nhận ra giọng Hứa Tinh Không, lúc cô nói xong, cậu bé giơ nắm tay nhỏ xíu, "oa" một tiếng, thanh âm nho nhỏ đánh thẳng vào đáy lòng.

Trong ánh mắt đứa trẻ đầy tinh quang, nằm trong lòng ngực mẹ, giương mắt nhìn nhìn, chân đạp đạp.

Hứa Tinh Không cười, duỗi tay chọc chọc nắm tay cậu, cậu bé mở tay ra, cầm lấy ngón tay cô, còn cười rộ lên "A ~" một tiếng.

Nhìn con trai, tâm Hứa Tinh Không như trần ai lạc định, kiên định an ổn. Cô nhẹ nhàng lung lay ngón tay một chút, làm cậu bé cao hứng động lên, hướng tới cô nha nha vài tiếng.

Hứa Tinh Không cười rộ lên, quay đầu nhìn Hoài Kinh nói: "Con nói chuyện phiếm với em."

Vào cửa, Hoài Kinh cởϊ áσ khoác ra, một ngày xử lý công việc làm anh hơi có chút mệt mỏi. Nới lỏng cà vạt ra nhưng vẫn chưa kéo xuống, cởi bỏ hai nút, Hoài Kinh ngồi bên người Hứa Tinh Không, đôi tay chống ra phía sau, tầm mắt rũ xuống, thần sắc nhàn nhạt nhìn Tiểu Mộ không trong lòng ngực cô, trầm giọng nói:

"Con có thể nói chuyện sao, còn nói chuyện phiếm với mẹ."

"Y ~" Cậu bé phun bong bóng đáp lại một câu.

Nghe con trai đáp lại, mày Hoài Kinh nheo lại, nghiêng mắt nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Con nói nghe không hiểu, cũng sẽ không nói, em hiện tại vẫn là nói chuyện phiếm với anh trước đi."

Hứa Tinh Không: "......"

Đêm đó, Hứa Tinh Không vẫn ở phòng trẻ em mà ngủ. Nhưng cô làm việc cả buổi sáng, tinh lực so với lúc trước khi nghỉ sinh là khẳng định không nhiều, buổi tối ngủ đến đêm không tỉnh nổi.

Hoài Kinh ngủ bên cạnh cô, ban đêm em bé "Ê a" một tiếng, làm anh mở mắt. Từ giường ngồi lên, Hoài Kinh liếc em bé một cái.

Cậu bé đột nhiên tỉnh, đôi mắt màu nâu giương mắt nhìn chằm chằm Hoài Kinh đứng trước nôi. Cậu nhìn thấy người quen thuộc, ngón tay cắn ở miếng, tay chân nhỏ đều động quơ quào, không khóc không nháo, chỉ cười.

Không ai có thể chống cự lại em bé nhuyễn manh như vậy, Hoài Kinh tự nhiên cũng không thể. Tình yêu của cha đối với con là một loại cảm tình tự nhiên, anh không khống chế được, cũng không nghĩ đến chuyện khống chế.

Đi đến bên người bé, Hoài Kinh đổi tã giấy, sau khi đổi, em bé thoải mái mà "oa a" một tiếng.

Đổi xong tã, Hoài Kinh đứng dậy đi pha sữa bột. Pha xong, xách theo bình sữa đi đến bên nôi. Khóe môi gợi lên nụ cười, Hoài Kinh nhét bình sữa vào trong miệng cậu bé, em bé vươn tay ôm bình sữa bắt đầu bú.

Hiện tại là hai giờ sáng, phải đợi con uống sữa xong, cho con ngủ, Hoài Kinh mới có thể tiếp tục ngủ. Bức màn trong phòng không kéo quá kín, một tia ánh trăng xuyên vào phòng. Hoài Kinh một tay cầm bình sữa, giương mắt nhìn trời sao trong đêm đen. Trong phòng thập phần an tĩnh, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng hô hấp của Hứa Tinh Không, cùng tiếng em bé mυ"ŧ sữa chụt chụt, trong bóng đêm, thanh âm này làm nội tâm người an bình thỏa mãn.

Cậu bé uống sữa xong rất nhau, tay nhỏ gõ gõ bình, phát ra tiếng vang nhỏ. Hoài Kinh quay đầu lại nhìn, thu hồi lại bình sữa. Sau đó anh thuận tiện kiểm tra tã giấy, lại thay một cái mới.

Cậu bé toàn bộ hành trình vô cùng phối hợp, đôi mắt nhìn chằm chằm cha mình, nhẹ nhàng ê a, như cùng Hoài Kinh nói chuyện phiếm, ngoan ngoãn đến kỳ cục.

Sửa sang lại toàn bộ cho con xong, Hoài Kinh quay trở lại nôi. Anh quá cao, ngồi trên giường lùn phải khom người mới nhìn được con trai.

Cậu bé đang "a oa" vài tiếng.

Hoài Kinh quay đầu lại, nhìn dưới ánh trăng khuôn mặt thịt đô đô, anh khẽ cười một tiếng: "Muốn nói chuyện phiếm với ba?"

Cậu bé "nha nha" một tiếng, miệng ngậm ngón tay cười đáp lại một câu.

Như buổi chiều Hoài Kinh nói với Hứa Tinh Không, con trai còn nhỏ, nghe không hiểu người khác nói chuyện, cũng không biết mình nói gì, thanh âm đều là vô ý thức mà phát ra.

Mà cứ việc như vậy, Hoài Kinh lại nổi hứng nói chuyện phiếm với con.

Anh dựa vào giường, nghiêng mặt đi nhìn vào con trai trong nôi, tia ánh trăng nhợt nhạt ngoài kia chiếu vào mặt Hoài Kinh. Thanh âm anh thật nhẹ nhàng, nhẹ đến như bị tiếng hô hấp của Hứa Tinh Không che đi.

"Cuộc sống của con là thuộc về chính bản thân con, con ở bên chúng ta bất quá cũng chỉ mười mấy năm. Mẹ con chờ con lâu như vậy, mười mấy năm này, con phải lớn lên thật tốt, đừng làm mẹ con lo lắng, được không?"

Giọng anh thật nhỏ hầu như không thể nghe thấy, mà lúc anh nói chuyện, cậu bé không phát ra âm thanh nào, dường như đang cẩn thận nghe. Hoài Kinh nói xong, cậu bé "nha nha" hai tiếng, tay nhỏ duỗi ra hướng về phía trên, như là muốn lấy thứ gì.

Nhìn động tác đó, Hoài Kinh khẽ cười một tiếng, vươn bàn tay to ra, để toàn bộ bàn tay nhỏ đáp lên tay mình.

Hai cha con, một tay to một tay nhỏ, như là ước định tốt với nhau.

Hoài Kinh nhìn con trai trong nôi, kỳ thật cái gì cũng không hỏi, mặt mày anh thật nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Vậy là chúng ta đã định."

Ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, Hoài Kinh cười thu tay trở về. Lưng anh dựa vào giường, phía sau là vợ đang ngủ say cùng con trai, trong nhà một mảnh an điềm.

Hứa Tinh Không nói cả đời này nhờ anh mà viên mãn, anh nhất định sẽ luôn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.