Kiếm Chồng Đại Gia

Chương 4



Đối phương vuốt cằm theo thói quen, để lộ chiếc đồng hồ Rolex vàng óng trên cổ tay trái, im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng nói một câu chắc nịch: - Tôi là bố của Trương Hải Châu.

1

Sau khi Thành Cương đi, đám nam thanh nữ tú trong phòng quảng cáo như rắn mất đầu, thêm vào đó sắp hết năm, kế hoạch quảng cáo gần như đã hoàn thành xong, vì thế càng tự do hơn. Chín giờ vào làm đến mười giờ, gọi vài cuộc điện thoại công việc rồi đi ăn trưa. Buổi trưa ngủ một giấc ngon lành, buổi chiều ra ngoài đi hát, đi dạo phố, uống trà chiều…

Tổng biên tập tòa soạn còn bận rộn quà cáp, biếu xén thăng chức, cũng không có thời gian quản lí nhân viên, có lẽ đang nhẩm tính nghỉ tết xong phải sắp xếp một nhân vật lợi hại để chỉnh đốn đám nhân viên phòng quảng cáo.

Sau khi về nước, Trương Hải Châu dự định đi nghỉngơi một thời gian rồi tìm việc, vì thế Tang Tiểu Tình có thời gian rảnh rỗi là cũng Trương Hải Châu dạo chơi khắp nơi. Tình cảm của hai người ngày càng được hâm nóng, một ngày không được gặp nhau là cảm thấy khó chịu.

Bố mẹ Tiểu Tình cũng đồng ý Trương Hải Châu, dăm ba hôm lại gọi điện bảo con gái đưa con rể tương lai về nhà ăn cơm. Ăn nhiều rồi, chuyện hôn sự cũng được đưa vào chương trình hằng ngày. Nhưng đến bây giờ Tiểu Tình vẫn chưa gặp bố mẹ Hải Châu. Nghe nói công việc của bố Hải Châu rất bận, thường xuyên phải đi công tác điều tra nghiên cứu. Mẹ Hải Châu lo chồng ăn uống không tốt nên cũng đi theo chăm sóc.

Kéo dài mãi cuối cùng đến tận cuối năm.

Tang Tiểu Tình lấy được số tiền thưởng như mong muốn, bốn vạn, không hơn, không kém. Nhìn thấy con số hiển thị trên máy ATM, Tang Tiểu Tình nở nụ cười rạng rỡ: Năm nay thật không uổng công! Tất cả những khó khăn và mệt nhọc đều được đền đáp.

Tiểu Tình nghĩ: Bố mẹ Hải Châu bận đến đâu thì cũng phải về ăn tết chứ? Hải Châu vừa ra mắt là tặng tivi tinh thể lỏng, quà ra mắt của mình cũng không thểđơn giản được. Nghĩ đi nghĩ lại, đến Lão Phượng Tường mua vong đeo tay bằng vàng, hình đốt trúc, xoắn nhiều vòng, rất phù hợp với phụ nữ ngoài năm mươi tuổi. Vàng vừa quý vừa giữ được già, mang tặng rất lịch sự! Hơn nữa chiếc vòng này cũng phải đến tiền vạn, không thua kém tivi tinh thể lòng, để lại một vạn để tiêu, còn lại hai vạn trả mẹ. Dù sao thì nhà cũng chỉcó một đứa con, trả đi trả lại, cuối cùng vẫn là của mình.

Cầm chiếc vòng vàng trên tay, dường như trước mặt Tiểu Tình đã hiện lên dáng vẻ hòa nhã và thân thiện của mẹ chồng tương lai. Cô vui mừng lái xe về tòa soạn. Hôm ấy là ngày hai mươi chín tết, cũng là ngày đi làm cuối cùng trước khi nghỉ tết, đến gặp mặt một chút rồi về nhà đón tết.

Tang Tiểu Tình về văn phòng, đang đắc chí khoe chiếc vòng vàng mới mua với đồng nghiệp thì nghe thấy điện thoại trên bàn đổ chuông giục riết. Tiểu Tình nhanh chóng chạy đi nghe máy.

- Tang Tiểu Tình, đến phòng tôi một lát. - Tổng biên tập gọi điện đến.

Tiểu Tình bực tức trong lòng, lúc này rồi còn tìm tôi làm gì? Tăng lương? Phát phong bao? Gõ cửa phòng làm việc của tổng biên tập, Tiểu Tình phát hiện trong phòng còn có một người đàn ông đeo kính, nghiêm mặt ngồi trên sofa. Tổng biên tập chạy trước chạy sau, đích thân bưng trà rót nước. Có thể thấy thân phận người này không bình thường.

- Tang Tiểu Tình đến rồi à? Lại đây, tôi giới thiệu với cô, vị này là tổng giám đốc Trương của công ty điện lực, đã từng làm phó phòng tuyên truyền của chúng ta, lãnh đạo của chúng ta.

- Chào tổng giám đốc Trương. - Tiểu Tình khách sáo chào hỏi, trong lòng thầm nhẩm tính: Gì thế này? Tòa soạn định phái mình đến công ty điện lực mời quảng cáo?

- Nào nào, mời tổng giám đốc Trương uống trà. - Lúc này, tổng biên tập hoàn toàn không còn phong độ của “tổng” nữa mà cum cúp bưng trà Bích La Xuân dùng đểtiếp đón khách quý.

- Tổng biên tập Thường, không cần khách sáo, tôi muốn nói chuyện riêng với cô Tang Tiểu Tình, không biết quý tòa soạn có phòng nào trống không? - Tổng giám đốc Trương nói, giọng nói không cao nhưng lại rất uy nghiêm.

- Điều hòa ở phòng họp không được tốt, trời thì lạnh… Thế này nhé, hai người nói chuyện trong phòng tôi, tôi tránh đi một lát. - Nói rồi tổng biên tập cúi người đi ra khỏi phòng.

Lãnh đạo gặp lãnh đạo lớn hơn, trong nháy mắt biến thành nô tài.

Tang Tiểu Tình thầm chửi rủa trong lòng: Ông ta cũng biết điều hòa ở phòng họp không tốt, bao nhiêu người chúng tôi họp trong đó sao ông không sợ chúng tôi đóng bắng? Sao không tránh đi nhường phòng làm việc của ông? Đồng thời cũng không khỏi mất cảm tình với ông lãnh đạo đang ngồi trước mặt: Vây cánh công ty điện lực chăng?

Liên quan gì đến tôi? Lẽ nào chúng tôi không nộp tiền điện? Thế thì cũng không nên tìm tôi, tìm tổng biên tập mà giải quyết.

Đúng lúc Tang Tiểu Tình đang nghĩ ngợi vẩn vơ, tổng giám đốc Trương hắng giọng, rất nhiều lãnh đạo đều thích làm như thế trước khi phát biểu, ý muốn nói: Tôi sắp phát biểu rồi, chú ý tập trung.

Tiểu Tình nghe thấy tiếng ho, lập tức hướng ánh mắt về phía tổng giám đốc Trương, chờ lãnh đạo phát biểu.

Nhưng lúc ấy, tổng giám đốc Trương lại không nói nữa, đối mắt sắc bén xuyên qua tấm kinh phản chiếu vào người Tang Tiểu Tình, đến tận khi Tang Tiểu Tình thấy trong lòng sợ hãi mới nói:

- Cô là Tang Tiểu Tình? - Biết rồi còn hỏi, giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa vẻ thù địch và coi thường.

Tang Tiểu Tình sững người, bất giác gật đầu.

Đối phương vuốt cằm theo thói quen, để lộ chiếc đồng hồ Rolex vàng óng trên cổ tay trái, im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng nói một câu chắc nịch:

- Tôi là bố của Trương Hải Châu.

2

Tiểu Tình chỉ thấy đầu ù ù, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào, thầm nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh. Định thần một lúc rất lâu, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, nhìn kĩ khuôn mặt của lãnh đạo, quả nhiên lờ mờ nhận ra hình bóng của Hải Châu.

Thấy Tiểu Tình không nói gì, lãnh đạo lại ho vài tiếng:

- Chuyện giữa cô và Hải Châu chúng tôi biết rồi. Không biết Hải Châu đã nói với cô chưa, tôi và mẹ nó đều không tán thành. Chúng tôi rất muốn gặp cô nói chuyện nhưng công việc bận rộn, quả thực không có thời gian rảnh rỗi. Sắp sang năm mới rồi, tôi hi vọng có thể giải quyết xong chuyện này trong năm cũ.

Trái tim của Tang Tiểu Tình bắt đầu đập thình thịch, cô trấn tĩnh một chút rồi hỏi:

- Vì sao ạ?

- Dĩ nhiên là có rất nhiều lý do.

- Ví dụ ạ?

- Hải Châu vừa mới tốt nghiệp, chúng tôi hi vọng nó lập nghiệp rồi mới lập gia đình.

- Vậy thì chúng cháu có thể chưa kết hôn.

Thấy Tiểu Tình không chịu từ bỏ, bố Hải Châu tỏ vẻuy nghiêm:

- Cô Tang, có một số điều chúng tôi cũng không muốn nói thẳng. Hải Châu vốn là một đứa hiểu chuyện, nhưng bây giờ thường xuyên cãi lại mẹ. Mẹ nó rất đau lòng.

Tang Tiểu Tình càng nghe càng thấy khó chịu, cái gì mà “vốn rất hiểu chuyện”, cứ như là sau khiquen tôi mới bắt đầu không hiểu chuyện?

- Chúng tôi gửi vào thẻ của Hải Châu hai vạn, vốn định bảo nó đi mua bộ comple mặc khi đi phỏng vấn, kết quả nó không nói một lời mà tiêu hết cả tiền. Chúng tôi hỏi mãi mới biết nó mua tivi tinh thể lỏng cho nhà cô.

Tiểu Tình đỏ mặt, ấp úng giải thích:

- Cháu không biết là hai bác cho anh ấy. Cháu tưởng đó là tiền tiết kiệm của anh ấy.

- Tiền tiết kiệm? Nực cười! Nó lớn như thế, chưa đi làm một ngày, lấy đâu ra tiền tiết kiệm? - Vừa dứt lời, bố Hải Châu cũng nhận ra câu nói này có chút không lọt tai, không phù hợp với thân phận của mình, thế nên thay đổi giọng điệu:

- Tóm lại, chúng tôi không tán thành Hải Châu qua lại với cô. Mặc dù bây giờ thời đại tiến bộ rồi, nhưng chúng tôi vẫn nghĩ rằng, môn đăng hộ đối vô cùng quan trọng. Hải Châu nhà chúng tôi lớn lên trong gia đình gia giáo, rất lương thiện, cũng không có tâm địa gì, vì thếchúng tôi cũng hi vọng vợ của nó có thể sống và trưởng thành trong môi trường như thế.

Mặc dù bố Hải Châu nói rất uyển chuyển nhưng Tang Tiểu Tình vẫn nhận ra, nhà họ chê mình xuất thân không tốt, nghĩ mình tâm địa xấu xa. Tiểu Tình rất tức giận, cô nói từng câu từng chữ với bố Hải Châu:

- Những lời nói này bác có thể bảo chính miệng Hải Châu nói với cháu được không? Còn nữa, sau này, nếu bác muốn nói chuyện riêng thì không cần dùng cách này để tìm cháu đâu ạ.

Bố Hải Châu rất tức giận, vung tay bỏ đi:

- Nếu cô cứ giữ thái độ này thì tôi không cần phải nói chuyện với cô nữa. Hôn nhân là cán cân, trọng lượng hai bên phải bằng nhau, cô cũng không nghĩ xem mình có gì sao?

Tổng biên tập đi đi lại lại ở hành lang bên ngoài, thấy bố Hải Châu hầm hầm đi ra ngoài, vội vàng chạy lại:

- Tổng giám đốc Trương đi ạ? Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm nhé? Tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Trương…

Tiểu Tình sững người đứng đó, “Cô cũng khong nghĩ xem mình có gì sao?” Câu nói này giống như quảbom khổng lồ, khiến đầu Tiểu Tình như muốn nổ tung.

Lúc ấy, tổng biên tập giống như cô hồn xuất hiện trong phòng, tặng cho Tiểu Tình nụ cười và những lời hỏi han ân cần hiếm thấy, đồng thời làm ra vẻ vô tình hỏi: “Tổng giám đốc Trương và cô có quan hệ gì?”

Sau khi bình tĩnh lại, Tang Tiểu Tình gọi điện thoại cho Trương Hải Châu:

- Anh làm cái trò gì vậy?

Trương Hải Châu không hiểu gì:

- Sao thế?

- Bố anh chạy đến tòa soạn tìm em, nói em không với được nhà họ Trương cao quý nhà anh, bảo em biết điều một chút, nhanh chóng rời khỏi còn nhà danh giá.

- Hả?

- Hả cái gì? Anh đừng ra vẻ ngốc nghếch với em. Bốanh nói tiền anh mua tivi cho nhà em là tiền họ cho anh mua quần áo, có thật không? Anh không nhìn thấy ánh mắt ông ấy nhìn em, cứ như em là ăn mày bên đường vậy, chỉ muốn chiếm đoạt tiền của nhà anh… - Tang Tiểu Tình cảm giác mình sắp khóc. Trước khi giọng nói nghẹn ngào, cô đã cúp máy.

Trương Hải Châu không ngừng gọi điện đến. Tiểu Tình kiên quyết tắt máy. Lúc ấy, điện thoại trên bàn lại đổ chuông. Tiểu Tình cúi đầu nhìn màn hình, là số lạ, chắc là của khách hàng nào đó.

Tiểu Tình cố làm ra vẻ bình tĩnh nhấc máy, dịu giọng nói:

- Alô!

Quả nhiên là điện thoại của giám đốc Dư, người đang hợp tác với công ty quảng cáo. Chẳng qua là những lời nói khách sao như chúc mừng năm mới, hi vọng năm sau ủng hộ lẫn nhau, hợp tác thành công. Tiểu Tình hiểu quá rõ, nếu họ có thể tìm được đơn vị hợp tác nào hữu hiệu hơn, chắc chắn đã bỏ mình đi không chút nểtình.

Hai mắt Tiểu Tình đỏ hoe, cô gượng cười:

- Chúc mừng năm mới, cảm ơn sự quan tâm mà giám đốc Du đã dành cho chúng tôi. Có cơ hội nhất định phải uống với ông…

Diệp Thuần thấy Tiểu Tình rất khác liền lại gần, khẽhỏi:

- Sao thế?

- Lúc nãy bố Hải Châu tìm mình, bảo mình và Hải Châu giải tán. - Tiểu Tình cố kìm nén để không khóc.

- Giải tán? Vì sao?

- Vì người ta là quan to, nhà mình là dân thường… Haizzz, cậu cứ mặc kệ mình, mình không sao. Cậu mau về nhà đi, sắp tết rồi chắc chắn mẹ cậu nhớ cậu lắm.

Diệp Thuần nhìn đồng hồ, quả thực không kịp nữa:

- Thế mình đi đây, cậu đừng nghĩ linh tinh, ăn tết vui vẻ đã rồi tính.

Người Trung Quốc là vậy, đến cuối năm, có chuyện gì đều đợi ăn tết xong rồi nói, nếu thật sự có chuyện thì có thể ăn tết được không?

Các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt ra về, Tang Tiểu Tình mới chậm chạp đứng dậy thu dọn túi xách, nhìn thấy chiếc hộp nhung đỏ đựng chiếc vong, bao nhiêu nỗi ấm ức trào dâng trong lòng. Cô nghĩ một lúc, bỏ chiếc hộp ra khỏi túi xách, đút vào ngăn kéo bàn làm việc rồi khóa lại.

Tang Tiểu Tình về đến nhà, tâm trạng rất chán nản nhưng không thể biểu lộ trước mặt bố mẹ, sợ mẹ sẽ hỏi đến cùng. Quả nhiên, lúc ăn cơm, mẹ Tiểu Tình không ngừng hỏi đông hỏi tây: “ Năm mới mày cũng phải đi gặp bố mẹ Hải Châu di chứ?”, “Mùng mấy Hải Châu đến nhà mình ăn cơm? Các bác mày muốn gặp nó.” “Năm mới hai đứa đến nhà ông bà nội chúc tết nhé!”…

Tiểu Tình không chú ý, chỉ ậm ừ đáp lại cho xong. Cô chỉ ăn vài miếng cơm rồi lấy cớ đã hẹn bạn ra ngoài, vội chạy đi như muốn trốn tránh.

Cô mở máy, cách một phút lại cúi đầu nhìn, không có tin nhắn, không có điện thoại. Khi Tang Tiểu Tình đã bình tĩnh chờ Trương Hải Châu giải thích cho mình nghe thì người đó lại như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

Thành phố phồn hoa vì năm mới sắp đến mà trở nên hiu quạnh. Giá lạnh từng đợt thổi tới, lạnh đến nỗi Tiểu Tình run lẩy bẩy. Lần đầu tiên trong đời Tiểu Tình cảm giác không có chỗ nào để đi.

Đi qua Seven Club, Tiểu Tình bước chân vào. Trong quáng bar rất ấm, Tang Tiểu Tình cởi áo khoác, ngồi ởquầy, gọi một cốc rượu bạc hà.

Xuyên qua dịch lỏng màu xanh nhạt, cảnh tượng đã diễn ra trong phòng làm việc của tổng biên tập giống như bộ phim hiện ra trước mắt. Tiểu Tình biết mình chỉlà con nhà bình thường, không có ô dù, không có nền móng, từng bước, từng bước đều phải dựa vào nỗi lực của mình. Nhưng bố mẹ cô một lòng yêu thương cô, cốgắng hết sức để con cái trưởng thành. Điều này không khác gì bất cứ ông bố bà mẹ giàu có nào.

Đến bây giờ Tiểu Tình vẫn còn nhớ, khoảng thời gian mình học đại học chính là khoảng thời gian gia định khó khăn nhất. Hồi ấy ít tuổi đua đòi, làm tóc xoăn, xỏ khuyên tai, đi quán bar, đi sàn, học uống rượu, không đủ tiền lại về nhà ngửa tay xin tiền. Mẹ ki bo, Tiểu Tình không dám hỏi nhiều, mỗi lần đều là bố lén lén lút lút dúi tiền cho con gái. Đến một hôm, Tiểu Tình phát hiện bố dựa người vào ban công, hút loại thuốc lá cuốn ngày xưa, bị sặc đến nỗi ho khù khụ.

Cô có thể tưởng tượng lúc này, chắc chắn là ở nhà đang bật tivi, có lẽ bố đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn tết, còn mẹ thì cầm miếng vải lau lau dọn dọn, miệng không ngừng cằn nhằn: “Bố con ông chỉ được cái lôi thôi luộm thuộm…”

Chiếc điện thoại đặt trước mắt nhấp nháy, “tin nhắn” hai mắt Tiểu Tình lóe sáng, vội cầm lên nhưng là tin nhắn của Diệp Thuần, một tin nhắn chúc mừng năm mới thông thường. Sau khi đọc nó, nỗi thất vọng nặng nề trào dâng trong lòng.

Đến tận nửa đêm, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Hải Châu, nội dung rất ngắn gọn:

- Mẹ anh nằm viện rồi, anh không thể đón tết cùng em, hãy chăm sóc cho mình. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa, cho anh chút thời gian.

Tiểu Tình uống cạn ly rượu, mạnh mẽ bước ra khỏi quán bar.

3

Chuyện này thực sự không thể trách Hải Châu.

Trên thực tế, lúc Hải Châu du học ở Canada, mẹ Hải Châu đã bắt đầu tìm bạn gái cho con trai. May mà lúc ấy Hải Châu ở xa, hơn nữa cũng chỉ ậm ừ đối phó, không bận tâm đến chuyện ấy.

Đừng coi thường mẹ Hải Châu không đi làm, khảnăng hoạt động chính trị của bà rất giỏi. Bà cũng chơi mạt chược, có điều bạn chơi không phải quan bà thì là quý bà, giống như cảnh tượng trong “Sắc giới”: Dưới chiếc đèn chùm, trên chiếc bàn nhỏ nhắn, bốn bàn tay đeo nhẫn, linh hoạt bay lượn với những quân bài. Từng ánh mắt, từng tư thế đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Đánh quân nào, cho nhà nào nghe, nhà nào ăn đều có mục đích chính trị. Đánh một ván bài, đôi bên cùng suy ngẫm phỏng đoán, còn mệt hơn đi làm gấp trăm lần. Ai phải thắng, ai phải nhường, ai bị đè ép, ai bị liên lụy… Những biến động trên quan trường đều là các bà nhìn thấy trước và tìm ra đầu mối trước.

Sở dĩ bố Hải Châu có thể leo lên vị trí như ngày hôm nay là có liên quan đến mạt chược chính trị của mẹ Hải Châu. Hồi ấy mẹ Hải Châu quen vợ một lãnh đạo cầm quyền ở tỉnh. Sau khi không ngừng đút tiền, đút tiền rồi lại đút tiền, cuối cùng đã kết thân với vợ lãnh đạo trên bàn mạt chược, tạo tiền đề cho việc thăng chức của chồng.

Chính vì vậy, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, bố Hải Châu đều tôn trọng ý kiến của vợ. Còn về hôn sự của cậu con trai yêu quý, mẹ Hải Châu có ý kiến chỉ đạo rất rõ ràng. Nhà gái không giàu có cũng phải cao quý, không làm quan cũng phải là thương nhân, chỉ có liên kết với nhau thì gia tộc mới có thể tiếp tục phát triển hưng thịnh. Vì thế mẹ Hải Châu giới thiệu bạn gái cho con trai, không phải là cháu của chủ tịch thành phố thì cũng là con gái của ông chủ bất động sản. Khổ nỗi con trai không ở bên cạnh, cũng chỉ nói suông mà thôi.

Bây giờ khó khăn lắm mới mong con trai về thì con trai lại tìm cớ chạy ra ngoài. Nửa đêm nửa hôm mới vềnhà, lại còn nấu cháo điện thoại, nói chuyện kéo dài âm cuối, dịu dàng ngọt ngào.

Khó khăn lắm mẹ Hải Châu mới hẹn được vợ chủtịch thành phố đưa cháu gái đi ăn, cho Hải Châu hai vạn để anh mua một bộ quần áo tươm tất. Mục đích mua quần áo là xem mặt chứ không phải phỏng vấn tìm việc. Lúc bố Hải Châu gặp Tiểu Tình nói chuyện đã nói dối như vậy.

Điều khiến mẹ Hải Châu vô cùng tức giận là Hải Châu không những không đến buổi hẹn mà còn bỏ tiền ra cho người con gái khác, làm bà mất mặt trước vợ chủtịch thành phố. Vì thế mà bà chắc chắn Tang Tiểu Tình là hồ ly tinh, dụ dỗ con trai mình. Vì thế bà nói với chồng, cho dù thế nào cũng phải tìm được con hồ ly tinh này, diệt trừ yêu ma, giải thoát cho con trai mình.

Nhân lúc Hải Châu ngủ say, mẹ Hải Châu đã lén ghi lại số điện thoại có tần suất xuất hiện cao nhất rồi đưa cho chồng.

Ở thành phố này, bố Hải Châu cũng được coi là nhân vật có máu mặt, hô mưa gọi gió. Có cơ quan, đơn vị, doanh nghiệp nào không dùng điện? Chỉ dựa vào một số điện thoại, ông đã điều tra ra trường mà Tang Tiểu Tình đã học, nơi làm việc, địa chỉ gia đình và cơ quan của bố mẹ Tiểu Tình…

Điều khiến bố Hải Châu thất vọng là ba đời nhà cô gái này không có một người nào làm chức to hơn tổtrưởng. Người có trình độ đại học hình như cũng chỉ có một mình Tiểu Tình. Còn có một cô em họ đang học lớp mười hai, có lẽ có chút hi vọng.

Nhìn những tài liệu copy dày đặc, bố Hải Châu lắc đầu: Thế này sao được? Nếu con trai lấy cô gái này, sau này bao nhiêu họ hàng thân thích nghèo khổ thì đối phó thế nào. Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi lắc đầu.

Làm thế nào để vừa giải quyết ôn thỏa chuyện này vừa không làm tổn thương đến tình cảm của con trai? Ông ta nghĩ rất lâu, dường như không có cách nào tốt hơn, chỉ có thế làm tổn thương tình cảm của cô gái kia. Đúng, cách tốt nhất là khiến cô ta biết khó mà từ bỏ. Lúc này làm tổn thương lòng tự tôn của cô ta, còn hơn đợi sau này gạo đã nấu thành cơm.

Suy ngẫm một lúc, bố Hải Châu gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũ ở phòng tuyên truyền, nhờ ông ấy giới thiệu cho tổng biên tập ở tòa soạn của Tiểu Tình. Thông qua lãnh đạo lớn hẹn gặp lãnh đạo nhỏ, sự việc sẽ dễdàng hơn. Lãnh đạo nhỏ thường bày tỏ sự tôn trọng của mình, vì thế mới xuất hiện mạng xu nịnh của tổng biên tập Thường.

Tuy nhiên, khi thấy cô gái trạc tuổi con trai mình xuất hiện trước mắt với dáng vẻ hoảng hốt và sợ hãi, bốHải Châu có chút không đành lòng. Đây cũng chính là lí do ông ngồi trên ghế sofa, im lặng một lúc rất lâu.

Dù sao thì cũng là người từng trải, bố Hải Châu vẫn nghiêm mặt, dằn lòng nói ra ý đồ của mình. Mặc dù nói rất uyển chuyển nhưng cô gái kia cũng không ngốc. Lời nói uyển chuyển đến đâu thì cũng là cái ý đó: Cô không xứng với con trai tôi, nhanh chóng giải tán đi.

Bố mẹ Hải Châu đã sớm biết được rằng Tang Tiểu Tình sẽ nói chuyện này với con trai. Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là sau khi đi du học vài năm, con trai đã không còn là cậu bé ngoan ngoãn nghe lời trước đây. Sau khi biết bố mẹ giấu mình tìm gặp bạn gái để “tâm sự”, anh tức tốc chạy về nhà, vẫn chưa đóng cửa mà đã gầm lên với mẹ:

- Bố mẹ dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của con?

Tiểu Tình gầm lên đến nỗi chút áy náy cuối cùng của mẹ cũng tan biến, ngón tay run rẩy chỉ vào người con trai:

- Dựa vào việc mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, dựa vào việc con ăn ngon mặc đẹp là nhờ có mẹ!

- Con không cần! - Hải Châu hét lên - Từ nhỏ đến lớn, trong mắt bố mẹ chỉ có quyền! Chỉ có tiền! Chỉmuốn leo cao! Muốn làm quan to hơn, bố mẹ đã nghĩ đến con chưa? Bố mẹ thật ích kỉ…

Vẫn chưa nghe hết câu, mẹ Hải Châu đã lảo đảo ngồi xuống sofa, bệnh tim của bà tái phát.

Hải Châu cũng sững người, luống cuống tìm thuốc, hốt hoảng mang nước nóng tới. Cuối cùng mẹ Hải Châu thở chậm lại, đôi môi run rẩy nói:

- Con trai, con muốn mẹ tức chết à!

4

Năm nay là năm khó chịu nhất trong cuộc đời Tiểu Tình. Tất cả mọi sự náo nhiệt, niềm vui đều là của người khác. Cô chỉ thấy lòng nhói đau, đêm nào cũng mất ngủ nhưng không thể không cố gắng phấn chấn tinh thần.

Còn về việc vì sao Hải Châu không đến chúc tết, Tiểu Tình buột miệng nói:

- Hải Châu về quê rồi.

- Nhưng vì sao về quê mà một cuộc điện thoại cũng không gọi.

- Ở quê nghèo không có điện thoại, di động cũng không có tín hiệu. - Tiểu Tình nói.

Mẹ Tiểu Tình không ngừng xuýt xoa:

- Gia cảnh của Hải Châu tốt như vậy, không ngờcũng xuất thân nghèo khổ, không dễ dàng, không dễdàng!

Đồng nghiệp cũng gọi điện chúc mừng năm mới, hỏi thăm Hải Châu, Tiểu Tình lại buột miệng nói:

- Về Canada giải quyết công việc rồi.

Mẹ Tiểu Tình thính tai, lập tức chất vấn con gái:

- Chẳng phải mày nói Hải Châu về quê rồi sao?

May mà Tiểu Tình thông minh:

- Đồng nghiệp này của con rất lắm chuyện, nếu cô ấy biết quê Hải Châu nghèo như vậy, không bàn tán sau lưng mới là lạ!

Mẹ Tiểu Tình lại tin:

- Đúng, đúng, đúng, không thể cái gì cũng nói với đồng nghiệp. Đồng nghiệp không đáng tin!

Qua chuyện này, Tiểu Tình hiểu rằng: Con người không thế nói dối, một khi nói dối, sớm hay muộn cũng bị lộ, không phải người nào cũng dễ lừa như mẹ mình.

Kì nghỉ tết này Tang Tiểu Tình rất khổ sở, tâm trang sa sút, bồn chồn bất an, tinh thần căng thẳng. Ngày nghỉ cuối cùng, chiều tối, Tiểu Tình đi mua muối cho mẹ, vừa đi xuống thì nhìn thấy Hải Châu đứng ở đó. Anh gầy hơn, tiều tụy hơn, khóe miệng nổi những nốt giống như mụn nước, chắc chắn những ngày này anh cũng không khá hơn cô.

Im lặng rất lâu, Tiểu Tình đang định mở miệng thì Hải Châu hốt hoảng xua tay:

- Đừng nói, đừng… chia tay anh.

Tất cả mọi nỗi oán hận đều tan biến, Tiểu Tình cứnhìn anh như thế, khóc không thành tiếng.

Hải Châu nói cho Tiểu Tình biết bệnh tim của mẹ tái phát, ảnh cảm thấy rất có lỗi:

- Tiểu Tình, cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽgiải quyết ổn thỏa chuyện này, chọn ngày đẹp, chúng mình kết hôn.

Mẹ Hải Châu vẫn nằm trên giường bệnh. Hải Châu đi nữa vòng thành phố, chỉ để nói với Tiểu Tình: Anh muốn lấy cô. Câu nói này hơn tất cả những lời thề non hẹn biển ngọt ngào.

Hải Châu vội vàng nói vài câu rồi rời đi. Đột nhiên Tiểu Tình cảm thấy tâm trạng suy sụp bao ngày qua tan biến, cảm giác an lòng và thanh thản lại ùa về. Một câu nói, một ánh mắt của người yêu chính là vị thuốc, có thuốc là khỏi bệnh

TTT

Cuối cùng Tiểu Tình có tâm trạng gọi điện cho bạn bè chúc mừng năm mới. Diệp Thuần vừa nhận được điện thoại của Tiểu Tình, liền cười và nói:

- Này, tâm trạng tốt rồi hả - Sau đó thấp giọng nói - Mình đang xem mặt, anh ta vào nhà vệ sinh rồi.

- Tình hình thế nào? - Tiểu Tình hỏi.

- Cậu gặp người đàn ông nào mà mới gặp lần đầu đã hỏi một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền chưa? Mình gặp rồi đấy! - Diệp Thuần nghiến răng nghiến lợi nói. - Không chỉ hỏi thế thôi đâu, còn hỏi bố mình vềhưu tiền lương là bao nhiêu bậc. Mình làm sao mà biết được, có phải anh ta nên hỏi mẹ mình không? Haizz, cậu nói xem có phải anh ta làm ở phòng tài vụ không… Không nói nữa nhé, anh ta đến rồi.

Diệp Thuần cúp máy, nhìn người đàn ông tóc rẽngôi, khuôn mặt như cười mà không phải là cười. Anh ta rất nhạy cảm, nói với vô bằng giọng Hồng Kông:

- Nói anh đúng không? Nói tiếp đi, không sao, anh có thể tránh đi, con gái các em thích nhất là buôn điện thoại, thảo luận về đàn ông.

Diệp Thuần nghe mà toát mồ hôi, thật sự cô rất muốn hỏi: “Xin hỏi anh có phải là đàn ông không?” Nhưng anh ta là con trai của sếp dì Diệp Thuần. Vì không muốn đắc tội với dì và sếp của gì, Diệp Thuần đành phải nói:

- Không nói anh, anh nghĩ hơi nhiều rồi.

Anh ta cười, tiếp tục tính toán:

- Một tháng lương của anh cộng với tiền thường là khoảng ba nghìn tệ, cộng với năm nghìn tệ của em, tổng cộng là tám nghìn tệ, ở thành phố nhỏ bé này của chúng ta, có thể sống rất thoải mái…

Thấy Diệp Thuần tỏ vẻ sợ hãi, anh ta vội nói:

- Em đừng tưởng anh không kiếm được nhiều tiền bằng em. Nhà anh có ba căn nhà, hai căn cho thuê, mỗi tháng tiền thuê nhà là hơn ba nghìn tệ. Dĩ nhiên, số tiền này là mẹ anh giữ. Nhưng nhà anh chỉ có một mình anh, cuối cùng không thuộc về anh thì thuộc về ai?

Diệp Thuần không thể ngồi được nữa, cô nhắn tin cho Tang Tiểu Tình:

- Mau gọi điện thoại cho mình!

Tiểu Tình gọi điện, chỉ nghe thấy Diệp Thuần ở đầu dây bên kia nói liên hồi:

- Alô, bác ạ, bác đến rồi ạ? Cái gì? Ở ga tàu? Cháu đến đón bác đây, cháu đến đây ạ. - Sau đó lại nghe thấy Diệp Thuần nói với người bên cạnh:

- Xin lỗi anh, bác em đến, em phải đến ga đón. Hôm nào chúng ta nói chuyện sau nhé.

Sau một hồi tiếng mở cửa, tiếng bước chân, đầu dây bên kia vang lên lời nói như trút được gánh nặng của Diệp Thuần:

- Cuối cùng cũng đã thoát thân. Mới nghỉ được mấy ngày tết mà mình đã phải đi xem mặt ba lần, chẳng ra làm sao cả, mình không tìm đối tượng là phạm pháp hay phạm quy, mà cô dì chú bác phải tranh nhau tìm đối tượng cho mình. Diệp Thuần này không muốn lấy chồng, không phải là ế!

- Cũng không phải cậu không muốn lấy chồng, cậu chưa tìm được người để lấy - Tiểu Tình mỉm cười đính chính.

- Lấy chồng? Đâu có dễ dàng như thế. - Diệp Thuần thở dại, điện thoại hết pin, tự động ngắt.

Từ năm hai mươi lắm tuổi đến nay, Diệp Thuần xem mặt không biết bao nhiêu lần, trong số đó không thiếu tình yêu sét đánh, cũng có mối tình dần dần có cảm tình, nhưng để đi đến cùng thì thực sự rất khó.

Lí do rất đơn giản, càng lớn tuổi thì càng thận trọng với hôn nhân, vì không có nhiều thời gian để thử, đểcảm nhận, vì thế mong rằng một lần là xong, một bước đến đích, từ đó kết hôn sinh con đều thuận lợi. Nhưng anh A nhiều tiền thì lăng nhăng, anh B hiền lành nhưng khù khờ, anh C có nhà nhưng nợ chồng chất, anh D mọi mặt đều tốt nhưng tiền lương không bằng mình… Muốn tìm một người có nhà có xe, đẹp trai ân cần, chung tình, bố mẹ đều có lương hưu quả thực còn khó hơn trúng xổ số.

Sốt ruột ư? Dĩ nhiên là sốt ruột, lúc này không tìm được, sau này phải làm sản phụ cao tuổi. Cũng không vội, phụ nữ hiện đại, yoga, thẩm mĩ, khiêu vũ, cuộc sống vừa thảnh thơi vừa tự tại, đàn ông có cũng được mà không có cũng được. Ngày tháng cứ thế trôi đi, nếu không tìm được đối tượng thì thôi, nếu tìm phải tìm người nào thích hợp nhất.

Nhưng chuyện tình cảm, không đầu tư thời gian, tình cảm và sự quan tâm mà chỉ muốn đầu cơ sinh lợi thì sao có thể có được? Đạo lý này không phải Diệp Thuần không biết, nhưng cô giống như một nhà đầu tưsuy trước tính sau, trong lòng thì nghĩ đến tình cảm nhưng không hạ quyết tâm được. Bên cạnh có bao nhiêu chị em hoặc là lỗ hoặc là lãi, nên cô vẫn còn quan sát, cố phiếu nào vừa ổn định vừa có tiềm năng. Nhưng đây là điều người trần mắt thịt như chúng ta có thể nhìn ra được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.