"Thật sao?" Ba Tứ mừng rỡ nói, hai mắt híp lại vì đầy máu cố gắng mở ra. Quần áo trên người hắn đều đã rách nát, để lộ những vết thương không thể khép miệng, hắn vốn mang yêu thân đao thương bất nhập, cho dù bị thương cũng có thể tự lành lại nhanh chóng, nhưng lúc này, cả người hắn đầy thương tích đang chảy máu, không cách nào cầm được.
Ngay cả Thanh Diệp, ánh mắt y cũng hiện lên vẻ kích động, y vốn đã buông xuôi, nghĩ rằng tai kiếp hôm nay không thể nào tránh khỏi, bây giờ nghe Kim Tượng Đế nói vậy nên trong lòng cũng khấp khởi hy vọng.
Không ai muốn chết cả, nhất là kẻ một lòng muốn trở thành yêu tiên, trở thành yêu vương vang danh thiên hạ, lại càng không muốn chờ chết trong một sơn cốc, trong một trận pháp của kẻ thù thậm chí còn chưa biết tên.
Chết kiểu này quá uất ức.
“Kim huynh nếu có thể bảo vệ chúng ta trong trận pháp một lúc thì ta sẽ có cách giúp Ba huynh truyền linh tấn ra ngoài” Thanh Diệp nói.
"Sao, ngươi có cách gì?" Kim Tượng Đế hỏi.
"Cách của ta chắc là không bì được với bản lĩnh thật sự của Kim huynh, nhưng hiện ta đang có hơn mười đạo linh tấn, nếu phát ra cùng lúc thì cho dù bên ngoài ngăn chặn cũng có khả năng sót mất vài cái." Thanh Diệp nói.
"Tốt, chỉ cần không bị ngăn chặn, Kim huynh đệ lại bảo trụ được chúng ta trong một khoảng thời gian ở đây thì chắc chắn sẽ có đường sống. Lão tổ mà đến thì bọn bên ngoài là ai ta cũng không sợ." Ba Tứ lên tiếng.
Đúng lúc này, Tử Trúc vốn đang lơ lửng trong Hắc Sát Thần Phong bỗng đâm xuống Kim Sắc Cung Điện bên dưới.
Sắc mặt của Thanh Diệp và Ba Tứ đại biến.
Bên ngoài cung điện, Hắc Sát Thần Phong tựa như những con sóng màu đen cuồn cuộn vỗ vào Kim Sắc Cung Điện, khiến tòa cung điện văng lên những bụi phấn vàng, không ngừng suy yếu.
Cung điện đong đưa không ngớt, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nếu như ngọn trúc tím kia mà đâm xuống chỉ sợ tòa cung điện sẽ tan tành trong chớp mắt.
Lúc trước Chu Cáp bị tử trúc đâm chết, rút cạn tinh huyết, ngay cả thần hồn cũng không chạy được.
Tu vị của Chu Cáp không tầm thường, bọn họ không ai chắc rằng bản thân có thể thắng y mà không trọng thương, hơn nữa y thành danh đã lâu, chắc chắn sẽ có một vài thủ đoạn bỏ trốn, thế nhưng chưa kịp dùng tới thì đã bị cây trúc tím quỷ dị kia đâm chết.
Thân thể khổng lồ của y tiêu tán trong Hắc Sát Thần Phong, những nhánh rễ trúc màu đen vặn vẹo tựa như những con giun khổng lồ, trong màu đen loé ánh hồng, phảng phất như tinh huyết mới hấp thụ được từ người Chu Cáp còn chưa tiêu hoá hết.
Lúc này, sắc tím trên thân Tử Trúc tựa như bị máu nhuộm đỏ.
Kim Tượng Đế chăm chú nhìn những chiếc lá trúc màu tím, nhớ tới một đoạn bí văn đã từng xem.
Thời thượng cổ, có một gốc trúc tím sinh ra trong Hỗn Độn, bởi vì phải sống trong bản thể Hổn Độn quá mạnh mẽ, không thể hoá hình, nên nó đã sáng chế ra một loại pháp môn gọi là “Tử diễm linh trúc”.
Tử Trúc đó thân như ngọc tím, không thuộc Ngũ Hành, có thể độn đi khắp nơi.
Lá trúc kia chính là ngưng kết từ tinh hoa của Thiên Địa.
Còn bộ rễ kia một khi kết thành thì càng đáng sợ vô cùng, nó có thể hấp thụ hết thảy tinh hoa của thiên địa, bất luận là tinh huyết của người hay linh thạch, thậm chí là linh căn.
Lúc đấy, Tử Trúc muốn dùng phương pháp này để làm mình mạnh hơn, hy vọng có thể hóa hình.
Đó là một pháp môn nghịch thiên vô cùng đáng sợ, Kim Tượng Đế còn tưởng pháp môn này đã thất truyền, nhưng khi gốc tử trúc hợp thành Pháp Tượng, chuẩn bị hóa hình thành công thì bị người ta tính kế, luyện thành một cây trượng tím, lá của nó bị hái xuống và luyện thành một bộ trận pháp.
Trong Vạn Pháp Các chủ yếu ghi chép pháp môn “Tử diễm linh trúc”, những thứ khác chỉ nói qua loa, không nhắc tới ai đã biến gốc trúc sống trong Hỗn Độn thành môn cây Tử Trúc Trượng.
Nhìn cây trúc vặn vẹo chậm rãi hạ xuống, cho dù là Ba Tứ bình thường thích hi hi ha ha, ưa bình luận các nhân vật trong thiên hạ, ai cũng coi thường, lúc này gương mặt cũng đã trở thành tái nhợt.
Uy thế cỡ này, không chừng họ còn chưa phát linh tấn thì chỗ trốn cũng đã bị phá rồi, chỉ cần chỗ này bị phá thì e rằng cả ba người sẽ lập tức chết ngay.
Cho dù là Ba Tứ hay Thanh Diệp, cho dù đều là yêu vương chiếm núi xưng hùng, thậm chí Ba Tứ còn là yêu tiên nhậm chức ở Thiên Giới thì trước mặt Khô Trúc lão nhân cũng đành tỏ ra yếu đuối, huống chi còn bị vây bên trong một pháp trận hiểm ác.
Ngẩng đầu nhìn lên cây trúc tím khổng lồ quanh thân quấn đầy tử quang, vốn là một thanh trúc cực đẹp, lúc này những nhánh rễ đen lại như những chiếc xúc tu vặn vẹo trông vô cùng đáng sợ.
“Ha ha, ta đã cảm nhận được tinh huyết trên người các ngươi rồi, quả nhiên rất thuần khiết, chẳng trách có thể lên thiên giới làm yêu tiên” Âm thanh Khô Trúc Lão Nhân từ trên trúc tím khổng lồ vọng xuống.
Ba Tứ cắn răng lớn tiếng nói: “Người là tiền bối của yêu tộc chúng ta, danh dương thiên hạ, hậu bối kính ngưỡng, sao lại để loài người sai sử đi làm chuyện tổn thương đồng tộc?”
Khi y dứt lời thì trong Hắc Sát Thần Phong đột nhiên có một lão nhân bước ra chậm rãi. Lão cực kì già nua, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay lão.
Có điều, khi lão vừa xuất hiện thì bất luận là Ba Tứ hay Thanh Diệp đều cảm thấy một thứ áp lực nguy hiểm, tựa như trời sinh ra lão là để mang tới tử vong. Hai mắt lão nhuốm màu tro tàn, da mặt tựa vỏ cây, lão rất gầy và nhỏ, so với người thành niên thì thấp hơn một cái đầu.
"Không ai có khả năng sai sử được ta." Khô Trúc Lão Nhân nói: "Nhưng ai cũng thế, chắc chắn trong cuộc đời sẽ có một lần muốn ân đền oán trả. Năm xưa ta thiếu chút nữa đã chết, may có Phù Vân Tử cho ta một chỗ dung thân thoát khỏi hiểm cảnh, ta muốn báo đáp ân nghĩa này của hắn."
Ba Tứ nghe xong thì cảm thấy thất vọng, bởi vì lão nhân trước mặt biết rất rõ mình đang làm gì, khó lòng có thể lay chuyển được lão.
"Tiền bối, việc làm của ngài chúng ta rất kính phục, nhưng để báo ân thì thiếu gì cách, đâu nhất thiết phải đoạt mạng bọn yêu tộc chúng ta chứ." Ba Tứ nói.
"Kính phục, ta không cần! Yêu tộc? Tại sao là yêu tộc? Yêu là từ phàm thú thoát thai mà thành, trời sinh đất nuôi, đều là tự thân thì tại sao gọi là tộc." Khô Trúc Lão Nhân cười lạnh lùng. Khuôn mặt khô héo phảng phất như đang chế nhạo câu nói của Ba Tứ thật buồn cười.
"Tiền bối, chúng ta đúng là từ thú thoát thai mà thành, nhưng chúng ta có linh trí khác với nhân loại, nên chúng ta tất nhiên có tộc có đàn." Ba Tứ nói lớn.
"Ha ha, yêu không cần tộc cần đàn gì cả, chỉ có kẻ yếu mới phải bầy đàn. Yêu sống giữa đất trời, chết thì hóa núi non, sống thì dùng hùng tâm tráng chí tung hoành thiên hạ. Không cầu ai che chở, không hướng ai cúi đầu. Thế giới loài người đủ các loại lễ nghi, thật ra là kẻ mạnh quấn dây cương ngồi trên lưng kẻ yếu, đó là huấn dưỡng. Nay ngươi nhận tộc nhận đàn, đó là ngươi chịu khuất phục kẻ khác." Khô Trúc Lão Nhân quát đầy nghiêm nghị.
Ba Tứ im lặng, Thanh Diệp không nói gì, nội tâm Kim Tượng Đế cũng bị những lời nói này làm bối rối.
Nhiều khi, Kim Tương Đế cũng đi tìm cái gọi là nhận tộc nhận đàn kia, bởi không có điều đó, hắn cảm thấy mình như một kẻ cô độc lang thang giữa đất trời.
Yêu, đều cô độc từ khi vừa mới thoát thai; cô độc săn giết những sinh linh khác, hoặc bị những kẻ khác săn giết, rồi chết đi một cách cô độc, không ai hay biết.
Cho nên yêu loại thường huyễn hóa thành người tìm đến nhân gian để sinh hoạt, đây là tìm kiếm tộc đàn, nhưng dần dần bọn họ đều trở lại núi rừng, trở về với cô độc vô biên.
Từ khi rời Phương Thốn Sơn, Kim Tượng Đế một lòng muốn cứu sư huynh khỏi Linh Sơn, đồng thời còn muốn gặp bà cô Thanh Y kia, hỏi nàng có phải tự nguyện lên Linh Sơn hay không, ngoài hai mục tiêu đấy hắn chưa có chuyện gì khác để làm, cũng không muốn làm gì cả.
Lúc ở quân doanh trên Thiên Hà hắn cùng từng ngẫm nghĩ về người và yêu, hắn thấy cả hai khai linh khai tuệ không khác biệt nhau nhiều, nhưng loài người dường như có rất nhiều thứ phải hoàn thành, cả đời bọn họ sống bận rộn trong những tính toán.
Thần tiên trên Thiên Giới âm mưu tính toán, đế vương hay thường dân ở hạ giới cũng có tính toán. Kim Tượng Đế không biết, cũng không muốn tìm hiểu những thứ đó.
"Nhưng mà, tiền bối, ngài với chúng ta không thù không oán, những người ngoài kia với ta cũng không oán không thù." Ba Tứ như đang cầu khẩn.
"Ta làm việc chưa bao giờ nhắc đến oán thù, cần gì nguyên do. Tổ sư Nhất Nguyên Đạo Phái đã cứu ta, ta đã hứa chỉ cần hắn hay hậu bối của hắn mở miệng cầu giúp, ta dù chết cũng sẽ dốc sức hoàn thành. Những thứ khác cần gì phải nghĩ. Hôm nay ta đã đến thì một là các ngươi chết, ta báo được cái ân này, cả người nhẹ nhõm, hoặc là bọn ngươi giết ta, ta chết oanh oanh liệt liệt, không động phạm đến lời đã hữa." Khô Trúc Lão Nhân lạnh lùng trả lời.
Trong lòng Kim Tượng Đế gợn sóng, lão nhân này thật là người không nói đạo lý, nhưng lão rất trọng lời đã nói, thà chết chứ không muốn làm sai lời hứa năm xưa.
Còn Thanh Diệp, y nghe đạo trong một đạo quán gần trăm năm rồi đắc đạo, y khai linh, rời bỏ thân rắn trở thành yêu, cho nên hết thảy mọi việc y đều lấy các đạo sĩ làm tiêu chuẩn.
Y đã phát run từ nãy giờ, bởi y không ủng hộ lời nói của Khô Trúc Lão Nhân, những lời nói ấy, theo y, là một sự phản đạo.
"Không, nhân loại dù khác chúng ta, nhưng trong số đấy vẫn có những người đại đức, bọn họ đối đãi chúng ta như đồng tộc đồng loại." Thanh Diệp cất tiếng nói lớn.
"Cho nên người thuần phục trước bọn người ngươi nói là đại đức đấy?" Khô Trúc Lão cười lạnh.
"Không phải là thuần phục, đấy là kính ngưỡng." Thanh Diệp nói.
"Yêu, không cần kính ngưỡng. Bọn người mà ngươi gọi là đại đức giả ấy dùng lời nói để thuần phục ngươi, dùng hành động để dụ ngươi quy thuận, ngươi đã bị thu phục đến như vậy thì không xứng là yêu nữa." Khô Trúc Lão Nhân lớn tiếng: "Nếu như yêu có yêu tộc như ngươi nói, thì ta là người đến để thanh lý môn hộ bọn phản tộc các ngươi đây."