"Đau đầu." Phong Thính Lan ôm đầu nhoài bên giường Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết quen tính mà nặn nặn đầu giúp hắn, đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào thái dương của Phong Thính Lan, không cẩn thận kéo ra một sơi tóc đen quấn ở đầu ngón tay trắng như tuyết. Phong Thính Lan cảm thấy thái dương tê dại một trận, xúc cảm thấm lạnh dọc theo đầu đột nhiên một đường chui xuống dưới, "Oanh" một tiếng đốt lên ngọn lửa trong lòng.
Cơ thể của Phong Thính Lan run mạnh lên một cái, Sư Yển Tuyết tưởng hắn đau đến phát run, liền cúi người tới gần hơn chút nữa, trầm giọng nhắc nhở: "Tĩnh tâm, đừng nghĩ ngợi lung tung." Cơ thể hắn cúi xuống rất thấp, cổ áo trắng như tuyết hơi mở ra, tóc đen rũ xuống, hương thơm nhè nhẹ của ngọc lạnh sâu kín lướt qua, cũng chỉ là trong một cái chớp mắt.
Tĩnh tâm thế nào? Đầu Phong Thính Lan vù vù, hắn nghe rõ được hơi thở rối loạn của mình, tim cũng đập loạn. Tư thế cúi người làm cho eo của Sư Yển Tuyết hơi đau nhức, hắn đưa tay chống lên mép giường, khe khẽ than một tiếng. Cũng chính là tiếng than này, như có như không lọt vào tai của Phong Thính Lan, làm bụng dưới của hắn đột nhiên xiết chặt lại, khí nóng bỗng nhiên đốt lên khắp người.
Sư Yển Tuyết ngơ ngác nhìn Phong Thính Lan nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài, đợi tới khi ở ngoài cửa có một tiếng rồng ngâm thét dài thẳng ra ngoài.
Huyền Long chui đầu vào trong bích hồ Vạn Khoảnh, nước hồ lạnh như băng thấm vào cả cơ thể, cố gắng giội tắt ngọn lửa xấu xa.
Sư Yển Tuyết lo Phong Thính Lan xảy ra chuyện, từ trong lầu trúc đuổi ra, xa xa liền nhìn thấy một con Huyền Long lăn lộn trong hồ, đã bẻ gãy hoa sen khắp hồ của hắn thì thôi, lại còn cái đuôi quét đổ đình nhỏ giữa hồ của hắn nữa chứ.
"Thính Lan." Sư Yển Tuyết đứng bên hồ gọi hắn, Phong Thính Lan lại giống như không nghe thấy xoay vòng vòng ở trong hồ, trong tiếng rồng ngâm gào thét tràn đầy buồn khổ. Nghe thấy khiến lòng Sư Yển Tuyết kinh sợ, tưởng bệnh cũ của hắn tái phát, liền nhào người vào trong hồ lạnh nỗ lực áp chế lại con Huyền Long này.
Phong Thính Lan tâm loạn như ma, quay cuồng phát tiết hết những phiền muộn vướng víu ở trong lòng, lại không chú ý đuôi rồng mấy lần suýt nữa vung đến Sư Yển Tuyết.
"Phong Thính Lan!" Sư Yển Tuyết đưa tay vuốt nước trên mặt, khó khăn tránh khỏi cái đuôi rồng cực lớn, lại bị hất nước hồ đầy người, cũng bị sặc đến ho liên tục. Nửa người hắn ngâm trong hồ, nhân lúc cái đuôi của Phong Thính Lan đảo qua lần nữa, mạnh mẽ duỗi tay tóm lấy, lật người một cái cưỡi lên trên thân rồng, nước hồ bị khuấy đến long trời lở đất.
Đuôi rồng bổ nước hồ như sông Ngân chảy ngược, trăng trong nước vỡ đầy hồ. Trong hồ có một nơi đá thanh thiên, Sư Yển Tuyết mạnh mẽ duỗi tay ấn đầu rồng lên trên tảng đá, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Phong Thính Lan tức khắc bị đập ngơ rồi.
"Nghe lời, bình tĩnh một chút." Bạch y trên người Sư Yển Tuyết lộn xộn ướt sũng dán vào bờ vai mảnh khảnh, vì để áp chế được Phong Thính Lan, hắn gần như là dùng toàn bộ sức lực, theo đó là lồng ngực thở dốc kịch liệt phập phồng.
Phong Thính Lan sững ra một lát, xoay đi hóa thành hình người. Huyền y cũng ướt đẫm, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng dán vào thắt lưng, sừng rồng trên đầu vẫn chưa thu lại, đáy mắt hắn nổi lên chút đỏ, bộ dạng trầm mặc không nói chuyện lộ ra vẻ vô cùng thanh khiết cao quý u buồn.
Sư Yển Tuyết vẫn duy trì tư thế cưỡi lên thân rồng, đè Phong Thính Lan lên trên tảng đá, thở gấp nâng mặt hắn lên, gấp giọng hỏi: "Là đau đầu sao?"
"Không." Phong Thính Lan chậm rãi vươn tay ra đỡ lấy eo Sư Yển Tuyết, những rối rắm mâu thuẫn trong mắt tản đi, như vén mây thấy trăng, trong suốt lại chắc chắn nói: "Là động tình."