Huyền Uyên tự tay đưa Sư Yển Tuyết vào trong dung nham, mở mắt trừng trừng nhìn lửa lớn nuốt mất một sợi tóc cuối cùng của hắn, chớp mắt đã hóa thành tro bụi. Thiêu hủy nguyên thần rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, ai cũng không biết, hắn đứng bên hồ hóa kiếm, nhìn nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, nghe thấy một tiếng kiếm rít thảm thiết đau đớn, truyền khắp toàn bộ đại hoang.
Sắc trời không màu, sinh linh yêu ma quỷ quái hoang dã trong mười vạn dặm, hai tộc thần ma chém giết trong máu đều dừng binh khí linh bảo trong tay xuống. Vạn kiếm cùng thương xót, không ngừng vù vù, thần binh trước nay tâm ý tương thông với chủ nhân, thời khắc này tất cả mọi người đều nhận ra đau thương phẫn nộ của binh khí trong tay.
Mọi người của Thần Tộc đầi tiên là ngẩn người, đợi đến khi nhìn thấy sao thần rơi xuống phía chân trời, lúc này mới hiểu ra xảy ra chuyện gì. Chúng thần cùng xoay ngược binh khí trong tay, tay trái phủ lên vai phải cúi đầu hành một lễ nghi cao nhất của Thần Tộc. Chân trời truyền đến thanh âm trầm thấp xa xôi của Huyền Uyên Thiên Đế.
"Chúng thần ba trăm ba mươi cung của Tử Tiêu thần điện nghe lệnh, xoay ngược thần binh trong tay..."
"Tiễn đưa chủ nhân của thần binh thiên địa."
Phong Thính Lan đứng giữa trung tâm ngôi sao đại trận, gió cuốn huyền y bay phất phới, hắn chậm rãi vươn tay đè lên lồng ngực, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Không đâu, A Tuyết sẽ không có chuyện, hắn vẫn đang đợi ta trở về mà." Hắn quay đầu lại, nhìn về hướng biên giới Nam Minh Lĩnh, bốn thanh tà kiếm phân bố trên sát trận huyết khí cuồn cuộn.
"Chúng thần tộc, phá trận..." Huyền Long thét dài vang dội trời đất, sức mạnh cường hãn của kiếp vân vỡ vụn, màu mực trong mắt Phong Thính Lan rướm ra chút máu đỏ. Hắn phải dùng giết để phá trận, tống Ma Tộc xuống địa ngục, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, trở về bên cạnh Sư Yển Tuyết.
A Tuyết của hắn nhất định đang ở lầu trúc đợi hắn.
"Thính Lan!" Thanh âm của Thiên Đế vang ở đằng sau, Phong Thính Lan giống như không nghe thấy, xông thẳng vào trong trận.
Tru Tiên Kiếm Trận chém thần giết tiên, bốn thanh sát kiếm thủ ở bốn cửa chết, Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng chỉ có thể hồn phi phách tán. Phong Thính Lan tâm trí hỗn loạn, hóa thành thân rồng tiến vào sát trận, lao vào xé nát mấy đại tướng Ma Tộc thủ trận. Tru Tiên Kiếm Trận biến đổi muôn hình vạn trạng, bốn vị Ma Quân mỗi người canh giữ một kiếm, chỉ có tìm được Ma Quân thủ kiếm, giết chết hắn mới có thể phá trận.
Phong Thính Lan chém giết ở trong trận, chỗ rồng đi qua trời mờ đất tối, sấm chớp điện tóe, huyết khí cuộn đến vọt thẳng lên trời. Trong Lục Tiên Trận, móng sắc của Huyền Long nhiễm máu, lại cứng ngắc mà gãy đoạn, vảy rồng đen phủ lên một tầng đỏ sậm, kiếm phong róc ra một mảng vảy cứng đờ, cắt ra từng đường từng đường vết thương máu thịt hỗn độn. Huyền Long bay vút vào trong sương máu, không hề có ý lùi bước, tiếng rồng ngâm rung động chín tầng mây, át cả sấm sét.
Một đạo kiếm khí tím đen kẹp khóa trong mưa máu, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Huyền Long. Rồng ngâm đau đớn một tiếng vang vọng trong sát trận, sừng rồng màu đen cứng ngắc gãy lìa. Phong Thính Lan rơi vào trong Hãm Tiên Trận, máu chảy xuôi theo trán, trước mắt đỏ sậm một vùng mơ hồ. Kiếm phong trong trận như hàng vạn lưỡi đao, Huyền Long rơi xuống vực thẳm vô biên.
Mưa máu xối vào huyền y, Phong Thính Lan khép mắt lại, đau đớn kịch liệt khiến hắn gần như mất đi ý thức, mà trước mắt lại bày ra một bàn cờ đấu sao. Tựa như ván cờ ngày đó Sư Yển Tuyết kéo hắn ở dưới màn đêm...
"Chúng ta đều là quân cờ, Thiên Đạo mới là kẻ đánh cờ."
Trong đầu đau đớn quay cuồng, Phong Thính Lan bịt đôi mắt bị máu nhuộm lên, từng chút từng chút vỡ vụn trong đầu được chắp vá vào nhau. Năm đó, hắn bị thương nặng, rơi xuống nhân gian.
Hóa ra hắn mới là quân cờ Thiên Đạo đi đầu tiên.
Ngoài Hoàng Thành, trong lầu trúc, bạch y quỳnh hương lạnh lẽo, có người từng đưa ngón tay sờ lên sừng của hắn.
Hắn thích uống rượu phàm gian, chua cay thô thiển, lại nói là có hương vị riêng. Hắn thích nghe mưa, tựa vào tiểu lâu, đôi mắt hoa đào rũ xuống cũng vẫn lạnh lùng trong suốt. Cũng có lúc cúi người xuống nhìn hồ hoa sen trong đình viện, từ cuối hè đến thu lạnh.
Hắn dùng nửa thân công đức đổi cho một con rồng ngốc, cũng chỉ đổi được một năm Xuân Thu.
"Nếu ngươi quên mất ta, thì chính là duyên phận của ngươi và ta đã tận."
Dưới sát trận, lòng bàn tay che trước mắt của Phong Thính Lan ẩm ướt hơi nóng, lệ máu chảy dọc theo kẽ ngón tay rơi xuống.
Hóa ra, cuối cùng thư sinh cũng thật sự quên mất hồ yêu.
"Sư Yển Tuyết..."
Tiếng rồng ngâm đau thương vang vọng trong màn máu, là quân cờ như hắn, tính kế Sư Yển Tuyết tới chết. Chuôi kiếm Thiên Đạo đều không thể bẻ gãy này, bắt đầu từ năm đó, liền đã gãy ở trong tay hắn rồi. Mà tất cả những chuyện này Sư Yển Tuyết không hẳn là không biết, có lẽ từ khoảnh khắc hắn cứu Phong Thính Lan đó đã hiểu rõ ý đồ của Thiên Đạo, chỉ là vẫn từng bước từng bước cam tâm tình nguyện đi tới kết cục này.
Phong Thính Lan mở to mắt ra, nhìn về phía màn máu đỏ tươi đầy trời, nghĩ tới ngày hợp tịch đó, Sư Yển Tuyết vì hắn mà khoác lên một thân hồng y linh tiêu, rực rỡ hơn lửa.
Nhưng hắn một cái cũng không nhìn.
Dưới Tru Tiên Kiếm, Phong Thính Lan mặc cho từng đạo từng đạo kiếm khí xuyên qua cơ thể, trên núi Lăng Dương, hắn đã để Sư Yển Tuyết chờ đợi vạn năm. Lần này, hắn không muốn để Sư Yển Tuyết đợi hắn quá lâu nữa.
Trong sương máu có hai bóng rồng đuổi tới, quấy vỡ kiếm khí, phá tan màn máu, nâng Huyền Long đang rơi lên trên.