Phong Thính Lan mơ một giấc mộng, trong mộng vẫn là năm đó Ma Tộc sinh sự gây hấn. Long Tộc thiện chiến, hắn dẫn quân tiến về sông lớn Tây Xuyên phía trước trấn áp Ma Tộc, nhưng không ngờ lại trúng quỷ kế của Ma Tộc, mặc dù chạy giết từ trong ma trận ra ngoài, nhưng tổn hại một sợi thần hồn, trong lúc vô tri vô giác theo khe nứt mà rơi xuống nhân gian. Lúc thanh tỉnh lại, trước mắt chỉ có một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, bạch y eo nhỏ, gầy gò cao ngất, tiên tư dật cốt.
Phong Thính Lan gian nan ngẩng đầu lên, vươn tay nắm lấy ống tay áo của người kia, dưới lòng bàn tay là một đóa hoa không biết tên. Cổ tay áo trắng như tuyết bị quệt ra một đường máu đen, hắn liều mạng muốn nhìn rõ khuôn mặt kia, trước mắt lại như mây che sương lấp, mơ hồ không rõ, mãi đến khi bóng người dần dần nhạt đi...
Gió thổi lên mùi hoa lan từ khe núi xa xôi, trăng tròn cực lớn treo trên đỉnh núi, trăng tròn như mâm, bên trong có cây quế. Sư Yển Tuyết uống cạn một ngụm cuối cùng trong hũ Nữ Nhi Hồng. Rượu của nhân gian vô cùng thú vị, không giống loại rượu ủ linh túy long lanh lạnh băng trên Tử Tiêu thiên đình, rượu đục của phàm nhân là ngũ vị tạp trần, là nhân sinh bách thái(*), chua cay lại nóng rực.
(*) Đời người trăm hình thái.
Một người ở trên núi Lăng Dương lâu cũng sẽ tịch mịch, thường ngủ liền mấy nghìn năm, tỉnh ngủ rồi, nhàn rỗi không có việc gì ngẫu nhiên cũng đến nhân gian tìm chén rượu uống.
Nếu không phải vì một ngụm rượu này, hắn cũng sẽ không gặp được Phong Thính Lan.
Đó là nhá nhem tối, những đám mây đỏ ở chân trời như ngọn lửa, không có ai nhìn thấy có một bóng đen từ chân trời rơi xuống. Trong tay Sư Yển Tuyết xách hai hũ rượu đi ở đầu phố, đột nhiên bước chân khựng lại, hơi nâng mắt lên. Chớp mắt sau, trên phố không còn thân ảnh của hắn nữa, người đi đường qua lại vội vã, nhưng lại không có người nào phát hiện ra bên cạnh có người đột nhiên biến mất.
Phong Thính Lan rơi ở bên chân Sư Yển Tuyết, toàn thân đầy máu, hai mắt nhắm chặt, thoi thóp hơi thở.
"Thiên đạo, chẳng lẽ ngươi lại muốn trêu đùa bổn tọa." Sư Yển Tuyết bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên trời một cái, mọi việc đều có nhân quả, bây giờ một nhân quả lớn như vậy lại cứ muốn rơi bên chân hắn, làm hắn không thể không nhận. Người trên mặt đất cử động, vươn cái tay bẩn thỉu nhiễm máu ra nắm lấy góc áo của Sư Yển Tuyết, chỉ trong nháy mắt sau, lại mất lực mà buông ra.
Sư Yển Tuyết thở dài, buông mắt nhìn một cái, trong lòng liền nhảy dựng. Chân đen, Long Tộc vốn rất thưa thớt, sau thần ma lượng kiếp, thì chỉ còn lại một con rồng đen Thiên Đế, về sau Thiên Đế có con trai thứ hai, đại điện hạ là rồng xanh, nhị điện hạ giống Thiên Đế đều là rồng đen.
(*) Nói rõ là rồng xanh rồng đen cho rõ nghĩa thế thôi nhưng không hay, từ sau mình sẽ để là Hắc Long (Rồng đen), Thanh Long (Rồng xanh) nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
"Nhị điện hạ?" Sư Yển Tuyết đặt hũ rượu trong tay xuống, tùy ý nâng tay bố trí kết giới, thử làm khép miệng vết thương giúp Phong Thính Lan trước. Linh lực thăm dò tiến vào kinh mạch, Sư Yển Tuyết mới phát hiện Phong Thính Lan vậy mà lại bị thương đến thần hồn.
"Khó xử lí rồi." Chữa thương cần lấy linh khí trời đất, nhưng linh khí nhân gian mỏng manh, chỉ có một chút còn phải nuôi dưỡng cho thủy thổ sinh linh. Sư Yển Tuyết bỏ ý nghĩ chữa thương cho Phong Thính Lan, hắn chỉ là một thanh kiếm, không tu y đạo, trước kia lúc còn có thể đánh, bị thương nằm một chút cũng tốt lên rồi.
Thần hồn cũng nứt ra rồi, phỏng chừng là nằm không khỏe được nữa. Sư Yển Tuyết một tay xách rượu, một tay nhấc Phong Thính Lan, chuẩn bị về đại hoang, tinh thần vừa niệm, dưới chân đã xa vạn trượng. Nhưng người tính không bằng trời tính, lại cứ là lúc này vết nứt ngăn cách giữa nhân gian và đại hoang đóng kín rồi.
Sư Yển Tuyết: "..."
Sinh linh có khác biệt, vết nứt cũng không phải là thường xuyên đều có, bằng không chẳng phải là loạn hết sao? Sư Yển Tuyết bấm ngón tay tính toán, vết nứt mở lại lần nữa cần đến cả một năm sau.
"Được thôi, không cứu nữa." Sư Yển Tuyết đặt Phong Thính Lan xuống mặt đất, bản thân ngồi trên chiếu, mở vò rượu ra, vừa uống vừa nhìn Phong Thính Lan. Lúc Phong Thính Lan sắp tắc thở, hắn lại độ một ngụm linh khí qua, đợi uống hết một vò rượu, con rồng trên mặt đất cũng sắp lạnh thấu rồi.
Sư Yển Tuyết vác Phong Thính Lan lên vai lần nữa, suy nghĩ qua một lần lãnh thổ dưới chân, nơi linh khí dồi dào nhất là ở Thượng Kinh. Dưới Hoàng Thành trấn long mạch, nơi hơi thở rồng nồng đậm nhất, thích hợp cho Phong Thính Lan dưỡng thương.
Long nhãn Hoàng Thành ở ngoại thành dưới chân núi Lương Vi, Sư Yển Tuyết búng tay một cái, ở trong rừng nổi lên một tòa nhà, bố trí kết giới, mang Phong Thính Lan ở lại đây. Long khí của Thượng Kinh là quốc vận(*), nếu rút quốc vận đi cứu Phong Thính Lan, vậy không nói đến vận mệnh của triều đại hao tổn ở nơi đây, nghiệp lực(**) phản phệ lại, Sư Yển Tuyết cũng không chắc sẽ gánh nổi.
(*) Vận mệnh quốc gia.
(**) Theo mình hiểu thì là lực của tội nghiệt bản thân gây ra.
Nhưng thương thế của Phong Thính Lan không thể kéo dài, kéo dài thêm nữa thần hồn tan rã, sẽ thật sự không cứu được nữa. Sư Yển Tuyết khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết cấm ấn, nguyên thần từ trong lầu gác khí thế xung thiên, kiếm khí sát phạt tác động lên khí tượng, sao đêm nhất thời ẩn đi không thấy nữa, mây đen ập xuống, một đạo tia chớp che kín không trung, sấm sét cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.
Trong lòng đất truyền đến một tiếng long ngâm, kim quang nổi lên tứ phía, một bóng rồng dần dần hiện ra, thân rồng thật dài che cả tòa Hoàng Thành. Chuôi nguyên thần của trường kiếm chống ở trên đầu của bóng rồng, trên thân kiếm bao phủ một tầng sát ý cùng lệ khí nồng đậm, đó là nghiệp lực của giết hết mười vạn ma tộc để lại.
Sau khi long ngâm ba lần, thanh âm dần yếu đi, hoàn toàn bị thần kiếm giữ chặt lại. Sư Yển Tuyết kết phép, nhân cơ hội rút một nửa long khí độ lên người Phong Thính Lan. Bên ngoài tiếng sấm rung lớn, trời đất gào thét, nếu quốc vận đứt thì chính là một triều đại thay đổi, dưới sự kiểm soát của thiên đạo không cho chuyện như vậy xảy ra.
Thiên lôi xử phạt giáng xuống đánh thẳng về phía tòa tiểu lầu của Sư Yển Tuyết, Sư Yển Tuyết không thèm quay đầu lại vung thiên lôi ra, bình tĩnh nói: "Mượn dùng một chút, chưa nói là không trả." Thiên lôi bị ngăn cách ở ngoài tiểu lâu, tiếng sấm càng lớn hơn, giống như muốn bổ trời đất ra. Trong Hoàng Thành, tất cả mọi người trong Khâm Thiên Giám sắc mặt đều trắng bệch, mai rùa bói toán vỡ vụn thành phấn, đúng là điềm báo quốc vận tận.
Sư Yển Tuyết chậm rãi rót long khí vào mi tâm của Phong Thính Lan, thấy hô hấp của hắn dần dần bình ổn, vết thương trên người cũng bắt đầu khép lại. Một lát sau, Sư Yển Tuyết thu tay về, cất bước vào đình viện, thản nhiên ngẩng đầu đón thiên lôi, kim quang công đức bỗng nhiên phát ra ngoài từ trong thân thể, chói lọi như ánh mặt trời.
"Bổn tọa đền một nửa công đức cho số mệnh của vương triều." Sư Yển Tuyết phất tay bỏ đi một nửa chiến công, bóng rồng kim sắc há miệng nuốt xuống, hai tròng mắt cực lớn phát ra vẻ say mê.
Sư Yển Tuyết đưa tay cắt qua cổ tay, bay ra một đường máu, đút cho Kim Long. Máu bẩm sinh của thần tiên, có thể bảo vệ Hoàng Thành năm mươi năm mưa thuận gió hòa.
Tiếng sấm dần nhỏ đi, mây đen trong không trung cũng chậm rãi tản ra, giữa lông mày của Sư Yển Tuyết hiện lên vài phần mệt mỏi, sắc mặt tái đi rất nhiều. Hắn xoay người về phòng, nhân lúc Phong Thính Lan đang tĩnh tọa chưa tỉnh, một cước đá ngã hắn.
"Tiểu tử, ngươi xong rồi." Sư Yển Tuyết hoãn lại một hơi, sắc mặt hồng hào của Phong Thính Lan, thấp giọng nói: "Nhân quả nợ bổn tọa đủ để ngươi trả cả đời rồi."
***
Editor: Đúng rồi là trả cả đời đó! Đấy là chính Thần Quân nói ấy nha (*≧ω≦*)