- Hơn nữa hắn xòn là một trong các trưởng lão của chiến đội Trảm Ma, nếu điều động lực lượng chiên đội Trảm Ma...
Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang không nói gì nhưng cũng cảm giác nguy cơ.
Bị một kiếm giả Thần Ngưng Cảnh nhớ thương không phải chuêện tốt gì, thực tế kiếm giả Thần Ngưng Cảnh còn là trưởng lão của một tổ chức, mà tổ chức này có không ít kiếm giả Thần Ngưng Cảnh
- Kim Diễm Lôi trúng một kiếm của t đã bị trọng thương, hơn nữa thi triển bí pháp có tác dụng phụ rất lớn, cộng thêm thần niệm tiêu hao cho nên khó khôi phục trong thời gian ngắn.
Sở Mộ từ từ nói ra:
- Ta đoán trong ba tháng hắn chỉ chữa thương, cũng không có thời gian gây phiền toái với ta.
- Mặc khác, nếu như Kim Diễm Lôi hi vọng đi xa hơn trên con đường kiếm đạo, hẳn sẽ không mượn nhờ lực lượng chiến đội Trảm Ma đối phó ta, hắn hận ta tâấu xương, ta đã trở thành bóng mờ trong lòng hắn, thậm chí có thể là tâm ma, cho nên tự tay giết ta mới là phương pháp giải quyết bóng mờ trong nội tâm.
Sở Mộ phân tích.
- Bất kể như thế nào, Kim Diễm Lôi tuyệt đối sẽ đối phó ta, cho dù hắn dùng thủ đoạn gì cũng không thể làm vào lúc này, cho nên chúng ta an toàn.
Sở Mộ tiếp tục nói:
- Cho nên nhân cơ hội này ra sức chém giết kiếm nhiều điểm chiến tích hơn nữa, sau đó quay về kiếm cung tu hành, cho dù hắn óố tình muốn đối phó chúng ta cũng không làm được, mặt khác ta còn có thể chủ động xuất kích.
Nói xong khóe miệng Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, hắn nghĩ đến một biện pháp tạm thời áp chế Kim Diễm Lôi, hắn không xác định có hữu dụng hay không.
Sở Mộ phân tích có chút đạo lý, mọi người không nói gì nữa, chỉ âm thầm nói thầm, bản thân mình nhất định phải mạnh hơn nữa, nếu không tiếp theo sẽ gặp chuyện như thế, bọn họ đang dần dần biến thành vướng víu, loại cảm giác này quá lạ lẫm với thiên tài như bọn họ, cũng rất không xong, thập phần khó chịu.
Săn giết săn giết săn giết!
Huyết Sắc Hoang Nguyên biến thành sát tràng của đám người Sở Mộ.
Chiến tích kiếm lệnh bên hông không ngừng gia tăng điểm sô.s
Trừ không thi triển Phần Huyết Biến ra, Sở Mộ đã sử dụng toàn lực của mình, hắn ghi nhớ lần kịch chiến với Kim Diễm Lôi, nhất là lúc sau cùng dùng Phần Huyết Biến cảm giác tinh thần ý niệm còn có thể dung hợp với lực lượng khác vào trong, từ đó uy lực của kiếm chiêu mạnh hơn nữa.
Hắn vẫn chưa tìm được cửa vào, nhưng muốn Sở Mộ lại thi triển Phần Huyết Biến lần nữa là không được, bởi vì không cách nào cam đoan phải mình có thể thành công hay không, cái giá thi triển Phần Huyết Biến quá lớn.
Trên Huyết Sắc Hoang Nguyên, Thái Cổ hung thú, Huyết Ma, dị tộc lọt vào tàn sát điên cuồng.
Hung danh chiến đội Chấn Thiên lan xa, trở thành cây gai đâm trong mắt dị tộc, nói chuyện nhắc tới chiến đội Chấn Thiên đều nghiến răng nghiên lợi, bởi vì trong thời gian này có quá nhiều người chết dưới kiếm chiến đội Chấn Thiên.
Nhất là đội trưởng Sở Mộ của chiến đội Chấn chiếm cứ một nửa hung danh.
- Chiến đội Chấn Thiên... Sở Mộ... Chờ Minh Tu ta... Đến thu hoạch các ngươi...
Trong đêm tối xuất hiện một thân ảnh giống như sứ giả tử thần, hắn không khác gì bóng ma đáng sợ.
...
- Là thời điểm quay về!
Sở Mộ nói.
- Lần này thu hoạch rất lớn, sau khi trở về có thể hảo hảo tu luyện, đầy đủ giúp thực lực của ta tăng thêm một bước.
Đồ Cương cười to nói.
Hung danh chiến đội Chấn Thiên lan xa cũng giúp bọn họ có thêm thu hoạch phong phú, trong bốn người Sở Mộ có điểm chiến tích nhiều nhất, hắn có gần bốn ngàn điểm, Đạm Đài Lưu Quang đứng thứ hai, đạt được gần hai ngàn điểm, Đồ Cương thứ ba, đạt được hơn một ngàn bảy trăm điểm, Tần Sơn Hà ít nhất, cũng đạt được hơn một ngàn ba trăm điểm.
Sở Mộ có thể đạt được nhiều như vậy là vì thực lực của hắn cường đại nhất, hơn nữa còn chém giết ba con Thái Cổ hung thú tương đương kiếm giả Thần Ngưng Cảnh, mỗi con cho hắn mấy trăm điểm điểm chiến tích.
Lúc này đã rời đi hai mươi ngày, chiến đội Chấn Thiên lại trở về, người trong Thiên Phong Cốc nhìn họ với ánh mắt biến hóa, trong bất tri bất giác đã mang theo kính sợ.
Cho dù chiến đội Chấn Thiên chỉ là chiến đội tam lưu, cho dù chiến đội Chấn Thiên chỉ có bốn đội viên nhưng không người nào dám xem thường bọn họ.
- Đội trưởng, xem ra Kim Diễm Lôi cũng không có mang tin tức báo cho người chiến đội Trảm Ma.
Tần Sơn Hà nói.
- Không phải hắn không nói, mà là hắn hiện tại đang trốn tại nơi nào đó chữa thương rồi.
Sở Mộ cười nói:
- Tiếp theo chúng ta sẽ náo lớn hơn nữa.
- Làm thế nào?
Đôi mắt ba người sáng ngời.
- Lúc này mang theo lưỡi kiếm này và chiến thư của ta đưa cho chiến đội Trảm Ma, hơn nữa còn truyền tin tức này ra ngoài, nói Kim Diễm Lôi nhiều lần gây phiền toái cho ta, tăng thêm mâu thuẫn đã đạt tới tình trạng sinh tử, vào hôm nay năm sau, ta sẽ đại chiến sinh tử với Kim Diễm Lôi trên Huyết Sắc Hoang Nguyên.
Sở Mộ nói với Tần Sơn Hà.
- Kể từ đó, tối thiểu có thể kéo dài thêm một năm, chiến đội Trảm Ma không thể hiển nhiên gây phiền toái cho chúng ta.
Một năm sau Sở Mộ quyết chiến sinh tử với Kim Diễm Lôi, hắn không cảm thấy lo lắng chút nào.
Hiện tại Sở Mộ có thể trọng thương Kim Diễm Lôi, làm hắn bỏ chạy như chó nhà có tang, một năm sau Sở Mộ đã khác, dùng thiên phú của hắn, thực lực tất nhiên đột nhiên tăng mạnh và cường đại hơn nữa.
- Tạo thế, làm chuyện này náo lớn lên, từ đó sau khi Kim Diễm Lôi biết được chuyện này phải đáp ứng, chúng ta có thể nhân cơ hội này tu hành.
Sở Mộ khẽ cười nói.
Kỳ thật biện pháp này không cao minh, rất nhiều người cũng có thể nghĩ ra, khác nhau ở chỗ dám hay không dám, làm hay không làm, nếu như không dám làm thì có nghĩ ra cũng vô dụng.
- Yên tâm đi, đội trưởng, ta nhất định sẽ làm việc này thỏa đáng.
Tần Sơn Hà cười nói.
Bốn người quay về kiếm lâu của Sở Mộ, Sở Mộ đề bút viết một phong chiến thư, cũng giao thanh kiếm khí Hoàng cấp hạ pâẩm của Kim Diễm Lôi giao cho Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà tiếp nhận sau đó rời khỏi kiếm lâu, tiến về nơi đóng quân của chiến đội Trảm Ma nơi.
Có thể tưởng tượng, sau khi cao tầng chiến đội Trảm Ma nhìn thấy kiếm của Kim Diễm Lôi và chiến thư sẽ có sắc mặt như thế nào.
Cũng có thể tưởng tượng sau khi truyền bá việc này ra ngoài sẽ gây ra oanh động thế nào.
- Tốt, các ngươi làm việc của mình đi.
Sở Mộ nói với Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang.
- Ta đi Vạn Tà Cốc.
Đồ Cương nói, Đạm Đài Lưu Quang gật đầu không nói gì, hắn rời đi cùng Đồ Cương.