Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1204: Sở Mộ bị di vong



Phong Thần Huyết Chú đầy đủ, cho dù cường giả Minh Thần tộc muốn phá giải cũng không dễ dàng, cho nên đối với chủng tộc khác mà nói một khi trúng Phong Thần Huyết Chú chẳng khác gì khó giải được.

Khó giải, chẳng khác nào phế, mặc kệ ngươi đã từng phong hoa tuyệt đại cỡ nào, làm ra chuyện kinh thiên động đĩa cỡ nào, hiện tại ngươi dã bị phế.

Cho nên Lăng Vân tổng giáo tập nói chẳng khác gì giấu kín người khác. Cũng làm bọn họ không xem trọng Sở Mộ, Sở Mộ có thể thanh thản ổn định tìm kiếm phương pháp, nếm thử phá giải Phong Thần Huyết Chú.

Rời khỏi kiếm lâu của Lăng Vân tổng giáo tập, Sở Mộ rất ít khi rời khỏi kiếm lâu của mình, cơ bản đều ở lại trong kiếm lâu. Tu luyện kiếm thuật và khống chế lực lượng, cũng nghiên cứu Cửu Chuyển Thiên Chấn Tâm Ấn Quyết đệ cửu thủ ấn, còn nếm thử dùng tinh thần ý niệm trùng kích Phong Thần Huyết Chú.

Đáng được ăn mừng là, bởi vì có lực lượng của Tàn Nguyệt Bội hai lần suy yếu Phong Thần Huyết Chú, tuy không phải gọt yếu rất nhiều nhưng ít ra cũng làm Phong Thần Huyết Chú trở nên không hoàn chỉnh, hơn nữa bản thân Sở Mộ có tính đặc thù, lực lượng Phong Thần Huyết Chú không hoàn chỉnh lại phân tán ra, thế cho không thể phong ấn toàn bộ tinh thần ý niệm của hắn.

Lui một bước mà nói, nếu trúng Phong Thần Huyết Chú nguyên vẹn, cho dù lực lượng bị phân tán ra cũng phải chờ lực lượng của nó xói mòn tự nhiên, tối thiểu cần thời gian trăm năm mới được, Sở Mộ triệt để xong đời.

Cho nên hiện tại các chủng tộc xác nhận tin tức này liền cao hứng, đồng thời cao hứng còn hạ lệnh quan sát một thời gian ngắn, nhìn xem thiệt giả, nếu như tiến thêm một bước xác nhận là sự thật, như vậy có thể buông tha Sở Mộ, không cần xem trọng hắn nữa.

Một người bị phế bỏ, cho dù có yêu nghiệt hơn nữa cũng là quá khứ.

Trong Minh Thần tộc.

- Túng Minh Thần Huyết Chú, trừ Minh Thần tộc chúng ta ra, chủng tộc khác đừng mơ phá giải.

- Tuy Minh Lạc chết nhưng cũng phế bỏ một kiếm giả yêu nghiệt của Nhân tộc, dùng lời của Nhân tộc thì mua bán này có lợi nhất.

Giọng điệu này tràn ngập trào phúng.

Chỉ là một Minh Lạc, đối với Minh Thần tộc mà nói căn bản không xem vào đâu, thiên tài của Minh Thần tộc cũng không có ít, nhưng Minh Thần tộc tin tưởng, trong Nhân tộc, thiên tài như Sở Mộ rất ít.

...

- Sở Mộ là thiên tài không sai, có thể nói là yêu nghiệt, nhưng hiện tại hắn trúng Phong Thần Huyết Chú, tương đương bị phế, đã không cần phải lãng phí thời gian với hắn.

Bắc Thương tổng giáo tập đạm mạc nói ra, cho dù đối với ai hắn cũng có biểu lộ này, hoàn toàn chớ lại gần.

- Phong Thần Huyết Chú cũng không hoàn chỉnh, chỉ có duy trì thời gian mười năm, nếu như có thể tìm được một ít biện pháp suy yếu lực lượng Phong Thần Huyết Chú, thời gian sẽ ngắn hơn.

Lăng Vân tổng giáo tập nói.

Phong Thần Huyết Chú đối với chủng tộc khác ngoài Minh Thần tộc là thứ khó giải, chỉ bằng vào một mình Lăng Vân tổng giáo tập còn chưa đủ, cho nên hắn nói ra muốn nhờ lực lượng Thiên Phong Kiếm Cung tìm kiếm biện pháp phá giải.

- Mười năm, cho dù là năm năm, một yêu nghiệt cũng sẽ bị vượt qua, mất đi thời gian năm năm cũng biến thành bình thường.

Bắc Thương tổng giáo tập vẫn lãnh đạm lên tiếng.

- Không, Sở Mộ có khác, hắn cho ta cảm giác khác biệt, cho dù chậm vài năm cũng có thể vượt lên trước.

Lăng Vân tổng giáo tập cau mày.

Vũ Nguyệt tổng giáo tập chỉ ngồi bên cạnh không có mở miệng nói gì, nàng chỉ cười nhạt.

Ba đại tổng giáo tập có địa vị ngang nhau trong Thiên Phong Kiếm Cung, cho nên chuyện trọng yếu như vậy chỉ có thể thương lượng với nhau.

Lăng Vân tổng giáo tập có ý kiến của mình, Bắc Thương tổng giáo tập cũng có kiên trì của hắn, cho nên đến cuối cùng, song phương không ai chịu ai, thậm chí còn làm Lăng Vân tổng giáo tập nổi giận suýt nữa đánh nhau với Bắc Thương tổng giáo tập.

Khá tốt Vũ Nguyệt tổng giáo tập ngăn cản song phương đại chiến.

Cuối cùng quyết định, Lăng Vân tổng giáo tập có thể vận dụng bộ phận lực lượng Thiên Phong Kiếm Cung đi tìm biện pháp phá giải nhưng Bắc Thương tổng giáo tập không tham dự, về phần Vũ Nguyệt tổng giáo tập cũng hỗ trợ tìm kiếm một hai.

Kỳ thật bọn họ không ôm hi vọng, chỉ có Lăng Vân tổng giáo tập mới mang hi vọng, hắn cảm thấy Sở Mộ sẽ không trầm luân như thế.

Bất kể như thế nào, chỉ cần có một tia cơ hội Lăng Vân tổng giáo tập sẽ không buông tha.

...

Tiễn nươời chiến đội Trảm Ma, Sở Mộ lại lên lầu, bộ dáng bình thản.

Trong khoảng thời gian này có không ít người thăm hắn, ngay cả chiến đội Trảm Ma đối địch cũng phái trưởng lão tới thăm.

Nói là tới thăm nhưng kì thực Sở Mộ biết rõ bọn chúng chỉ tới xác nhận mà thôi, chính miệng nghe Sở Mộ nói hắn trúng Phong Thần Huyết Chú liền sảng khoái rời đi.

Nhưng với tư cách đội viên của Sở Mộ, Tần Sơn Hà và Đồ Cương cùng Đạm Đài Lưu Quang sẽ không thoải mái như vậy.

Một yêu nghiệt, còn là yêu nghiệt làm bọn họ kính phục từ đáy lòng bị phong ấn, bị phế, bọn họ làm sao tiếp nhận chứ?

Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang biết được tin tức liền đưa tin về Hồng Thiên giáo và Đạm Đài thị, Hồng Thiên giáo và Đạm Đài thị đã sớm biết rõ, mặc dù Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang có địa vị phi phàm trong thế lực, được coi trọng nhưng bảo bọn họ toàn lực phá giải Phong Thần Huyết Chú là không thể nào.

Nguyên nhân rất đơn giản, từ xưa đến nay người trúng Phong Thần Huyết Chú rất ít nhưng không chỉ mình Sở Mộ, trước Sở Mộ còn có rất nhiều người.

Ngay từ đầu còn có người không ngừng tìm kiếm biện pháp phá giải nhưng cho dù làm thế nào cũng không làm ươợc, thậm chí còn làm sự phát triển của thế lực bị kéo lùi cho nên tiêu vong, ví dụ như vậy cũng có một ít.

Nếu như là chuyện khác có lẽ Hồng Thiên giáo và Đạm Đài thị sẽ trực tiếp hỗ trợ, Phong Thần Huyết Chú là đồ vật quá khủng bố, bọn họ cũng không muốn dính tới thứ này, làm không tốt còn kéo lùi cơ nghiệp nhiều năm.

Sở Mộ cũng lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt tức giận của Đạm Đài Lưu Quang, bất mãnĐaạm Đài thị không muốn trợ giúp Sở Mộ.

- Không sao, luôn có hi vọng, nếu không được lại chờ đợi mười năm.

Sở Mộ mỉm cười, nói, tâm tính rất tốt.

Thời gian mười năm làm hắn rớt lại phía sau những người khác rất nhiều, nhưng hắn suy nghĩ một chút cũng không có gì.

Có nhiều thứ, ngươi đạt được cũng mất đi, không cách nào quơ đũa cả nắm, tất cả mọi thứ vô cùng huyền diệu, Sở Mộ mình cũng không thể nói được rõ ràng, nói ngắn lại chỉ có thời gian nghiệm chứng là tốt nhất.

Sở Mộ vì việc này mà trầm luân chân chính mới thực sự là phế bỏ.

- Không cần lo lắng, chỉ có điều sự phát triển chiến đội Chấn Thiên ngày sau phải dựa vào các ngươi rồi.

Sở Mộ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.